Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 32: Chương 32




“Công ty chúng ta thật sự có người đồng tính à?” Nghe thấy câu hỏi này của Cố Minh, lồng ngực Chung Hiểu Âu sững lại, gần như thở không ra hơi, như thể tâm sự trong lòng sắp bị vạch trần, yêu thầm đều là như vậy, luôn phải cẩn thận, chỉ sợ đối phương phát hiện.

Không đợi được câu trả lời của Chung Hiểu Âu như mong đợi, Cố Minh tự lẩm nhẩm, “Tôi cũng bị cô cả Quan kia làm hồ đồ rồi.” Cô ấy lắc đầu, tuy bản thân hiểu biết rất ít về đồng tính luyến ái, nhưng công việc và xu hướng tính dục không hề có quan hệ mật thiết với nhau, tại sao tổng giám đốc Quan lại để tâm tới vấn đề này kì quái như vậy chứ.

Thứ 6 cuối tuần, sau khi tan làm, nhóm người lấy lí do chúc mừng Chung Hiểu Âu thăng chức bắt Chung Hiểu Âu mời khách, địa điểm do Trì Úy chọn, một nhà hàng gia đình đặc sắc ở đường Đông Đại, nhà hàng gồm ba tầng, cảm giác giống như một căn nhà bỏ hoang được cải tạo lại, ông chủ nhà hàng xây rất nhiều hoa trên tầng đỉnh tòa nhà, đầu tháng Chín, hương hoa quế nở rộ khắp Thành Đô, thơm ngào ngạt.

Mọi người ngồi dưới dàn nho, chọn đầy một bàn đồ ăn, “Em còn chưa tăng lương, mấy người bóc lột người.”

“Tăng lương, thăng chức đều không đáng chúc mừng bằng việc có thể ở cạnh nữ thần của cô, nhìn cô keo kiệt thế kia kìa. Phục vụ, mang loại rượu đắt nhất của cửa hàng tới đây.” Tiền Lệ Lệ huênh hoang nói.

Chung Hiểu Âu trợn trắng mắt sắp ngất đi, tiền lương của cô còn chưa được mười nghìn tệ, còn đang cố gắng tiết kiệm tiền mua nhà, cho nên thường ngày Chung Hiểu Âu rất tiết kiệm, nhưng nghĩ tới việc đã tới công ty lâu như thế, cũng chưa mời đồng nghiệp ăn cơm, cô cắn răng, nhẫn nhịn.

Đồng nghiệp tụ tập ăn cơm, chủ đề nói chuyện cũng chẳng có gì ngoài những câu chuyện vụn vặt trong công ty, chủ đề luôn luôn bắt đầu bằng việc phỉ nhổ lãnh đạo các bộ phận, mọi người cũng không kiêng kị Ngụy Hàng, mắng Văn béo tới không toàn thây, “lão yêu quái” phòng Tài nguyên nhân sự và “Chiêm ma ma” phòng Tài vụ cũng không thoát.

Sau một lượt, chủ đề tự nhiên chuyển tới tổng giám đốc Quan mới nhậm chức gần đây.

“Thật sự phát tài rồi, tôi tới công ty hai ba năm rồi, trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ gặp được bà chủ xinh đẹp như thế.” Đôi mắt Tiền Lệ Lệ sáng quắc khi nhắc tới tổng giám đốc Quan.

“Hôm đó tổng giám đốc quan mặc thường phục vi hành, hình như cô ấy nhìn tôi rất lâu.” Tomboy phòng Tài vụ Lộ An xấu hổ nói.

“Mặc thường phục vi hành cái rắm.” Trì Úy vứt lá rau sống lên mặt Lộ An, “Cô ta mặc như thế, đó là thị sát có kế hoạch biết không hả, cái gì mà thường phục vi hành.”

“Mọi người nói xem, cô ấy và phó tổng Cố, ai xinh hơn?” Tiền Lệ Lệ hỏi.

“Bỏ phiếu, bỏ phiếu đi, cuộc cạnh tranh biển hiệu ở Quốc tế Kinh Điển.” Ngụy Hàng rót rượu cho mọi người.

“Biển hiệu, thương hiệu cái em gái anh.” Chung Hiểu Âu không nhịn được mắng mỏ.

“Đúng đúng đúng, nên là cuộc cạnh tranh giữa các nữ hoàng ở Quốc tế Kinh Điển chúng ta.”

Mọi người trên bàn bao gồm cả Chung Hiểu Âu tổng cộng có năm người.

“Nào nào nào, 'bao' đại diện cho tổng giám đốc Quan, 'kéo' đại diện cho phó tổng Cố, nào nào nào, không cho đổi lại đâu đấy, tôi hô một hai ba, mọi người cùng ra nào.”

“Trẻ con!” Chung Hiểu Âu khoanh hai tay trước ngực, không muốn gia nhập vào nhóm người trẻ con ngày.

“Một hai ba, ra!”

Kết quả vô cùng đặc sắc, ngoài một mình Chung Hiểu Âu, tất cả những người còn lại đều ra bao. Có nhân tính không thế, lúc trước luôn nghe thấy những tên vô lại này nói phó tổng Cố là mỹ nhân số một ở Quốc tế Kinh điển cơ mà? Chung Hiểu Âu lườm Trì Úy, Trì Úy không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng vẫn không thay đổi ý kiến.

“Mọi người có mới nới cũ nhanh quá nhỉ, cũng mạnh mẽ quá.” Chung Hiểu Âu không phục nói.

Mọi người cầm chén, làm dáng vẻ rất hiểu cô rồi chạm cốc.

“Chung Hiểu Âu, bây giờ cô ở tầng mười, là nơi cao nhất gần nhất, có hóng hớt được chuyện gì liên quan tới tổng giám đốc Quan không?” Tiền Lệ Lệ xé miếng thịt thỏ nướng, hỏi.

“Em không phải thư kí của tổng giám đốc Quan, sao em biết được, bọn em ở xa lắm.” Cô vẫn còn ghi lòng tạc dạ trận đấu ban nãy phó tổng Cố thua trận, “Không phải, em nói mọi người đừng chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong, hơn nữa vẻ ngoài phó tổng Cố nhà chúng ta cũng không tệ chút nào, tổng giám đốc Quan ấy à, tổng giám đốc Quan là một người...” Chung Hiểu Âu nói có chút kích động, suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra tổng giám đốc Quan là một tên điên, vội vàng tắt tiếng.

“Chà, phó tổng Cố trở thành nhà các cậu từ lúc nào thế?” Trì Úy níu lấy vai Chung Hiểu Âu.

“Chính là nhà chúng ta còn gì, tốt xấu gì từ đầu tới cuối mình cũng ủng hộ chị ấy, cậu là tên phản bội, thò hết chân tay ra ngoài, hai người cùng lắm là hòa nhau, nếu xét về nội hàm, không biết phó tổng Cố có thể bỏ xa tổng giám đốc Quan bao nhiêu con phố đấy.” Chung Hiểu Âu bất bình nói.

“Cô bảo vệ người ta rõ ràng quá rồi đấy.” Tiền Lệ Lệ lắc đầu, “Nhưng cô nói tới việc phó tổng Cố bỏ xa tổng giám đốc Quan vài con phố là chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Quan...” Nghĩ tới việc Cố Minh bị tổng giám đốc Quan làm tức giận thành dáng vẻ kia, cô có chút đau lòng, nhưng ai bảo tổng giám đốc Quan quyền cao chức trọng, cô nhịn lại, quay sang uống rượu.

“Nói đi, nói chút xem là chuyện gì đi?”

“Giám đốc Quan nói giá trị nhan sắc của công ty chúng ta quá thấp, chỉ dựa vào hai người là cô ấy và phó tổng Cố cũng không thể kéo nổi lên mức trung bình, mấy người đây kéo tụt giá trị nhan sắc của công ty.”

Mọi người trên bàn bốn mắt nhìn nhau, “Cô chém đi, tổng giám đốc Quan rất có phong thái của tổng tài bá đạo, sao có thể nói năng không có chừng mực vậy chứ.”

“Tin hay không thì tùy.” Chung Hiểu Âu kéo khóa môi xuống, “Em nói cho mọi người nghe này, vị tổng giám đốc Quan mới nhận chức này, không phải là người hiền lành, buồn vui thất thường, không làm việc theo lẽ thường.” Đã nói không hóng hớt cơ mà.

“Chúng tôi cũng không có ý định gì, chỉ ngắm vẻ ngoài là được, chính là thích kiểu không làm việc theo lẽ thường ấy, tổng tài ấy mà, phải khác biệt số đông mới có sức hấp dẫn.” Đám người này có giới hạn không thế?

“Cô ấy còn nhận ra Lộ An là tomboy.” Chung Hiểu Âu không chịu thua, sống chết chống đỡ.

“Cái tên Lộ An lộ liễu này, bà ngoại tôi cũng có thể nhận ra cô ấy là tomboy.” Tiền Lệ Lệ không che đậy nói.

“...” Chung Hiểu Âu chỉ thấy bản thân sắp phun ra một ngụm máu, “Cô ấy còn hỏi công ty chúng ta có nhiều đồng tính luyến ái không, nói trong tình trạng giá trị nhan sắc bình quân quá thấp, đồng tính luyến ái có thể khiến công ty thú vị hơn một chút, đây là những lời tà ma ngoại đạo gì chứ, chúng ta đâu phải là sản phẩm kích thích, thú vị cái gì chứ?”

Khụ! Khụ! Trì Úy suýt chút nữa sặc rượu vang, vội vỗ lưng Chung Hiểu Âu, “Bình tĩnh, bình tĩnh chút.” Cố Minh chính là đã trở thành vảy rồng của Chung Hiểu Âu.

Lời này của Chung Hiểu Âu vừa cất lên, cả bàn ăn đều xôn xao, sau đó trở nên nhốn nháo.

Lộ An: “Tổng giám đốc Quan có nói tôi đẹp trai không?”

Tiền Lệ Lệ: “Tôi cảm thấy vị tổng giám đốc Quan vừa nhậm chức này rất có khả năng là khởi đầu cho cuộc cải cách cách mạng của chúng ta.”

Ngụy Hàng: “Mấy người nói tới nỗi tôi sắp thẳng lại vì tổng giám đốc Quan rồi đấy.”

Chung Hiểu Âu cảm thấy bản thấy sắp sùi bọt mép, chỉ đành đứng dậy tới nhà vệ sinh.

Một bữa ăn, rất có mùi có vị, ngoài Chung Hiểu Âu, những người khác đều hưng phấn như phát hiện được một đại lục mới, Trì Úy trước nay uống rượu không đỏ mặt, hôm nay mặt lại đỏ ửng, “Tôi nói với mọi người này, nếu cách nói của Chung Hiểu Âu là thật, tổng giám đốc Quan rất có khả năng là đồng loại, thật đấy.”

“Giả đấy, nào có nhiều như vậy chứ.” Chung Hiểu Âu khinh bỉ nói.

“Cá cược không?” Lại nữa rồi.

“Thần kinh.”

Bốn người kia lại thống nhất đứng chung chiến tuyến, đồng loạt chồng tay lên tay Trì Úy.

Hà, hôm nay cô còn không tin, Chung Hiểu Âu tràn đầy tinh thần, “Nói trước đã, điều kiện cá cược là cái gì?”

Trì Úy linh hoạt, “Thế này đi, Chung Hiểu Âu, nếu cậu thua, cậu phải tỏ tình với Cố Minh.”

Cái gì? Chung Hiểu Âu đần mặt nhìn bạn tốt của mình, cuộc cá cược này cũng trầm trồ quá rồi, cô không nghĩ ngợi từ chối, “Không được.” Như vậy sẽ dọa chết phó tổng Cố mất.

“Cái đồ nhát gan nhà cậu...” Trì Úy không nhịn được mắng.

“Đổi điều kiện đi.” Chung Hiểu Âu đề nghị.

“Không đổi.” Kết quả bốn người còn lại đồng thanh đáp lời.

“Không đổi thì mọi người tự thanh toán đi.” Chung Hiểu Âu ra đòn quyết định, đứng dậy muốn rời đi.

Một đám người vội vàng ra sức kéo cô lại, “Nào nào nào, dễ bàn dễ bàn, cô nói điều kiện là gì, hay muốn đổi thế nào cũng được.”

Chung Hiểu Âu đắc ý ngồi lại, đúng là người nào trả tiền người đó là ông nội, “Thế này đi, nếu em thua, em mời mọi người ăn bữa nữa, nếu mọi người thua, chạy khỏa thân đi.”

“...”

Một phen đất trời giao chiến, sau mấy lần cò kè mặc cả, cuối cùng đạt được kết quả, nếu Chung Hiểu Âu thua, bữa cơm tiếp theo phải mời phó tổng Cố cùng đi, hơn nữa không thể uy hiếp tự do ngôn luận của bọn họ, nếu bốn người còn lại thua, thật sự sẽ chạy khỏa thân, nhưng có thể lựa chọn bất kì địa điểm cùng bất kì thời gian nào trong phạm vi Thành Đô. Nhưng vấn đề lại xuất hiện, làm sao để xác định tổng giám đốc Quan là đồng loại đây?

“Đúng thế, xu hướng tính dục của một số người cố định không đổi, của một số người lại như gió, lúc thế này lúc thế kia, sao cậu có thể phán đoán tổng giám đốc Quan thích phụ nữ chứ?”

“Thế này đi, mặc kệ xu hướng tính dục cố định hay không cố định đi, chúng ta chỉ cần tham khảo một tiêu chuẩn, chỉ cần cô ấy từng lên giường với phụ nữ, coi như là bọn mình thắng.”

“...” Chung Hiểu Âu trợn trắng mắt, “Nhưng chúng ta cũng đâu nằm dưới gầm giường của tổng giám đốc Quan mỗi ngày, ai có thể biết được chuyện trên giường chứ.”

Những cặp mắt của bốn người đồng loại chờ mong nhìn sang Chung Hiểu Âu.

“Nhìn em làm gì? Em cũng không phải bà tám.”

“Chúng tôi ở tầng tám, tốt xấu gì cô cũng trên tầng mười, cô ở gần tổng giám đốc Quan nhất, nhiệm vụ khó khăn gian khổ này đương nhiên là sẽ giao cho cô, Chung Hiểu Âu, làm việc phải dựa vào lương tâm, cô nhìn chúng tôi tin tưởng cô nhường nào kìa.” Tiền Lệ Lệ tiếp lời.

Chung Hiểu Âu lau mồ hôi trên trán, cảm giác hình như có chỗ nào không đúng, giống như tự mình đào hố chôn mình, cô thật sự câm nín, nói, “Vậy rốt cuộc phải nghe ngóng chuyện kia thế nào?”

Bữa cơm kia kéo dài rất lâu, uống hết mấy chai rượu quý, mọi người trên bàn ăn bàn bạc phải nghe ngóng chuyện của tổng giám đốc Quan thế nào, sau đó lại diễn biến tới đoạn hận rèn sắt không thành thép, muốn lên kế hoạch theo đuổi phó tổng Cố cho Chung Hiểu Âu. Ngày hôm sau Chung Hiểu Âu tỉnh lại, nhìn tin nhắn thanh toán hóa đơn từ thẻ tín dụng trên màn hình điện thoại, âm thanh gào thét muốn xuyên thủng tường cách âm của căn hộ đang thuê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.