Chuyện gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, Chung Hiểu Âu bỗng dưng nhớ tới câu nói của tổng giám đốc Quan vào buổi tối ở quán bar: “Thích phụ nữ khó nói ra tới vậy sao?” Cho dù sẽ chọc người ta tức giận, vẫn phải nói sao? Trái tim cô hoảng loạn tới tê dại, nhìn đồ ăn lần lượt được bưng lên, không có khẩu vị, chỉ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói, “Vậy cụ thể chị tức giận là vì chuyện nào?”
Cố Minh bị câu nói này của Chung Hiểu Âu làm nghẹn, trong lòng càng nghẹn hơn, dường như tức giận không có lí do, nhưng rõ ràng thật sự có chút không vui, dứt khoát nói, “Em cảm thấy tối hôm trước em tỏ tình với tôi, còn hôn tôi, ngày hôm sau đã chạy đi du lịch chụp ảnh cùng đối tượng xem mắt, tôi không nên tức giận sao?”
“Em...”
“Tôi cũng thấy tôi không nên tức giận, không có lí do để tức giận.” Cố Minh không đợi Chung Hiểu Âu trả lời, nhanh chóng ngắt lời cô, “Vì tôi cảm thấy tôi sẽ không thích con gái, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.”
Sẽ không thích con gái!
Sẽ không thích con gái!
Sẽ không thích con gái!
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng chính miệng Cố Minh nói ra vẫn như có một canh tay chọc vào tim cô, bóp một cái, lại thêm một cái, giống như chiếc khăn lau có vắt thế nào cũng không khô được trong ngày âm u. Trì Úy đã nói với cô đừng nên thích gái thẳng, chỉ là trước nay thích một người sẽ không cân đo đong đếm xem người đó có đáng giá hay không mới lựa chọn có thích hay không.
Giống như ngàn cân đè lên đầu, Chung Hiểu Âu không thể động đậy, ngay cả những thớ cơ trên mặt cũng cứng ngắc như hóa đá. Tỏ tình tới quá đột ngột, mấy hôm nay Chung Hiểu Âu vẫn đang trong trạng thái thấp thỏm bất an, vào núi chơi một chuyến, cũng là không muốn bản thân nghĩ ngợi lung tung, nhưng chưa từng nghĩ, điều này càng khiến phó tổng Cố tức giận, đây là sự từ chối trần truồng, đúng không?
Cô vùi đầu gắp đồ ăn trong bát, mặc kệ là gì, cứ ra sức đưa đồ ăn vào miệng là được, ăn quá nhiều, mãi tới khi khoang miệng không chứa nổi nữa, nhân viên phục vụ mang tới một chai rượu, Cố Minh tự uống một mình, Chung Hiểu Âu cũng không khuyên, cô lười khuyên, bản thân cũng uống cùng.
Cố Minh cảm thấy có chút túng quẫn, nói xong những lời kia cũng không biết nên làm gì, nhưng dường như là đang giận bản thân, tại sao nhìn thấy Chung Hiểu Âu thân thiết với người phụ nữ khác, bản thân lại không vui, cái này có phải có bệnh không? Bị tên Quan Dĩ Đồng kì quái cùng tên Mộc Dao thần kinh kia truyền nhiễm rồi sao? Trước nay Cố Minh là người lí trí, nhưng chuyện này lại không thể tỉnh táo.
Chung Hiểu Âu giơ ly lên, vành mắt đỏ ửng nhìn Cố Minh, khẽ chạm cốc với cô ấy, uống một hơi cạn, “Tối thứ năm, em cũng không biết bản thân làm sao, giống như bị ma nhập, em thích chị, dường như mới chỉ mấy tháng, nhưng lại giống như đã nhiều năm, vẫn luôn sợ chị biết được.” Chung Hiểu Âu lại uống một ly, uống rượu vang như rượu trắng, quả nhiên, có một số lời, giấu tận đáy lòng, nếu không có sự trợ giúp của men rượu, sẽ vĩnh viên không thể nói ra miệng. Hiện tại biết được kết quả cũng tốt, không cần một mình diễn kịch một vai, còn diễn lành nghề như thế.
“Xin lỗi, nếu việc em nói thích chị, khiến chị cảm thấy đó là gánh nặng, thì em rất xin lỗi.” Cũng không coi là vò đã mẻ lại sứt, chỉ là trước nay Chung Hiểu Âu cũng là người tình cảm, nếu muốn che giấu chuyện gì thì cả đời cũng không nói ra, nếu đã để Cố Minh biết, vậy dứt khoát nói thẳng, “Trì Úy luôn nói em rất cứng đầu, không đụng phải tường nam không quay đầu, nói em thích chị như con thiêu thân lao vào biển lửa, sẽ không có kết quả tốt, em cũng biết, nhưng lại không khống chế được bản thân, tham lam ngày càng phình to, giống như trũng sâu xuống đám bùn, cách chị càng gần thì trũng càng sâu.” Cô nói rất nhanh, từng chữ tiếp nối từng chữ, cũng không ngừng lại để thở, giống như sợ vừa dừng lại, sẽ không có dũng khí để hoàn thành những lời nói phía sau, “Ban đầu khi còn ở phòng Kế hoạch, mỗi ngày muốn gặp chị đều rất khó, sau đó mỗi lần gặp được chị, em rất vui, nhưng phải giả vờ bình tĩnh, sợ chị nhìn ra, có một hai lần, có lẽ chị không nhớ, chị đi lại không có âm thanh, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng em, trái tim em như muốn nhảy ra ngoài, khuôn mặt bị thiêu đốt tới nóng rực, chỉ có thể đợi chị rời đi rồi tới nhà vệ sinh rửa mặt, còn có lần chị uống say ở nhà hàng, em đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, vòng một vòng cùng chị trên đường Tam Hoàn, sau khi em nhìn thấy chị, em đã về nhà rồi, nhưng lại quay vòng lại đó tìm chị, lúc này nhớ tới nhiều chuyện như thế, quả thật rất mất mặt, giống như một kẻ đần độn, nhưng cũng chẳng sao cả.” Chung Hiểu Âu nói một hơi, nói ra rất nhiều chuyện, trong lúc nói, ngay cả bản thân cũng có thể nghe ra giọng nói của mình run tới cỡ nào, sau hôm nay, mọi chuyện sẽ thế nào, cô cũng không biết, cô cũng không có quá nhiều tinh thần dư thừa để nghĩ.
Cố Minh không biết những chuyện tình sâu ý nặng này, có nhiều lúc, ngay cả người trong cuộc cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô ấy làm sao có thể biết được chứ? Lúc đó bản thân Cố Minh gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối, cũng không nghĩ tới thì ra cô gái liên tục xuất hiện bên cạnh mình lại dụng tâm tới vậy, “Tôi không biết...” Những lời này thốt ra, chỉ thấy Chung Hiểu Âu đã uống cạn một ly, không biết từ lúc nào, dường như chỉ uống rượu. Tám giờ tối, cơn gió giữa thu bị chặn lại bên ngoài cửa sổ sát đất của nhà hàng, cây cỏ tháng Mười Một, nhìn vô cùng mong manh, gió thổi một cái, lá cũng rụng xuống, chưa được mấy ngày, dường như chỉ là cái chớp mắt, ai có thể ngờ được một Chung Hiểu Âu trước nay nhát gan cẩn thận sẽ biểu hiện một cái tôi khác trong đêm tối như thế. Lúc này mới là ngày tháng Mười Một, hơi lạnh của Thành Đô đã khiến thời tiết trở thành thứ khiến người ta ghét bỏ, trong nhà hàng không có hơi ấm dễ chịu như phương bắc, chỉ là bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ cao, hơi thở của mọi người trộn lẫn vào nhau, như thể điều này đạo diễn cho chúng ta có quan hệ, hơn hai chai rượu vang, nhưng càng uống lại như càng tỉnh, gương mặt Chung Hiểu Âu dần đỏ lên, Cố Minh cũng thế, đỏ ửng, khiến người ta rất muốn cắn một cái, liền nhớ lại nụ hôn kia, nụ hôn đầu vào năm 26 tuổi bị rất nhiều người cười nhạo. Chung Hiểu Âu nhìn sâu vào trong đôi mắt Cố Minh, sao có thể thích một người tới vậy chứ? Thích tới vui vẻ như thế, lại buồn bã như vậy, những thứ ấy khiến cuộc sống của cô trở nên quý giá biết bao nhiêu.
“Phó tổng Cố, em nói là nếu, nếu chị có khả năng thích con gái, chị sẽ thích em chứ?” Nhất định là cô uống say rồi, say thì say đi.
“Tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Cố Minh chống cằm, cũng có chút say, ý say này khiến đôi mắt người ta nóng lên, chuyện này là sao chứ? Tại sao thấy dáng vẻ kia của Chung Hiểu Âu sẽ khiến người ta muốn khóc chứ? “Thời gian trước, Mộc Dao từng nói với tôi trong lòng mỗi người đều có một 'brokeback mountain', tôi nói chẳng qua là một câu thoại để tuyên truyền phim mà thôi, cô ấy nói với tôi những chuyện trước kia, trước khi Quan Dĩ Đồng tới, tôi có rất ít hiểu biết với tình yêu đồng tính, sao tôi có thể nghĩ tới chuyện ngày nào đó bản thân sẽ thích con gái chứ?”
“Cũng đúng, thật ra em cảm thấy xu hướng tính dục, bao gồm cả chuyện thích một người, không nên tách biệt đúng không? Thích một ai đó không nên chỉ định là người đó đúng không? Không phải vì người đó là gì, là người thế nào, mà vì người đó chính là người đó.” Chung Hiểu Âu càng nói càng càn rỡ.
Cố Minh ra sức lắc đầu, “Không phải như thế, thích đàn ông là thích đàn ông, thích phụ nữ là thích phụ nữ, cái này sao có thể thay đổi chứ?”
Chung Hiểu Âu không nói tiếp, chỉ ra sức uống rượu, tất cả đều đổ bể rồi, đổ bể tới triệt để, tất cả mọi việc từ đầu tới cuối chẳng qua là một mối duyên thầm, đột nhiên cô ấy giật ly rượu của Cố Minh xuống, “Đừng uống nữa, tối nay chị còn ăn nhiều đồ cay nóng như thế, lát nữa sẽ đau dạ dày.”
Cố Minh có chút say, nhưng vẫn còn ổn, không phải rất say, cô ấy đưa tay ra chống đầu, buông xuống chiếc áo giáp thường ngày, tùy tiện hỏi: “Tại sao em lại tốt với như như vậy?”
Chung Hiểu Âu không lên tiếng, không để Cố Minh uống nữa, đã say tới mông lung, nhỏ tiếng nói: “Vì thích chị, vì quan tâm chị.” Càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng đột nhiên dừng lại, có một loại đau lòng tới trống rỗng, giống như thủng lỗ trời, giẫm lên lá khô trên đường, tạch tạch vỡ vụn, lặp đi lặp lại, giống như tình cảm của cô.
Uống nhiều rồi, hai người vốn dĩ không ăn đồ ăn, chỉ chăm chăm uống rượu, không có cả tâm trạng bảo nhân viên gói mang về, rượu vang thừa lại, bối rối lại lãnh lẽo, Chung Hiểu Âu thanh toán, lúc đứng dậy mới cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn quay đầu đợi Cố Minh. Chưa từng nghĩ sẽ uống rượu, lúc này cả hai đã uống, không thể lái xe, cô đứng bên đường, gọi điện cho tài xế, Cố Minh đứng trong gió đêm, có chút không vững, cơn gió vừa thổi tới, cô ấy vô thức híp mắt lại, Chung Hiểu Âu không biết có phải Cố Minh uống say hay không, chỉ đành kéo lấy vạt áo của cô ấy, để cô ấy dựa vào vai mình, có lẽ từng tiếp xúc thân thể, Cố Minh có chút lúng túng, tự nhiên bất động, không lâu sau, tài xế tới nơi, nhận lấy chìa khóa, lái xe của Cố Minh tới, Chung Hiểu Âu nói địa chỉ khu nhà Cố Minh, hai người ngồi ghế sau, khoảng cách giữa cả ở giữa đủ cho một người ngồi.
Mùa đông đáng ghét sắp tới, Chung Hiểu Âu nghiêng đầu đi, nước mắt không không chế được nữa, ào ạt rơi, cô cứ nghiêng đầu như thế, ra sức chọc vào bản thân, nhưng vẫn không nhịn được, chỉ đành im lặng hé miệng, hô hấp trộn lẫn tiếng nghẹn ngào. Thành Đô ngày giữa thu bị sương mù bao phủ, đi qua từng con phố, từng con ngõ, một sạp bán hoa quả, một tiệm ăn Quảng Đông, một bát mì ngọt nước, một khay đầu thỏ, những ngày tháng sớm chiều ở chung với Cố Minh mà cô cướp từ tay ông trời cứ thể mà bị chính mình tự tay bóp chết.
Chung Hiểu Âu suy nghĩ tới buồn bã, đôi vai nặng xuống, một thứ gì đó mềm mại tựa lên.