Trì Úy ngồi trong tiệm cơm niêu lạnh lẽo suy đi nghĩ lại, ngập ngừng mấy lần, cảm thấy không thể về như thế, đợi ngay sau khi Chung Hiểu Âu biết rõ chân tướng sẽ không còn đường sống, thời gian trước thấy cô sống dở chết dở chỉ còn nửa cái mạng, khó khăn lắm gần đây phó tổng Cố mới tốt với Chung Hiểu Âu một chút, cơ hội hiếm có khó tìm chỉ có người được mệnh danh là bạn thân tốt nhất Trung Quốc là cô ấy mới có thể thành toàn cho Chung Hiểu Âu.
Trì Úy có số điện thoại của Cố Minh, nhưng không dám gọi lại cho Cố Minh, chỉ dám nhắn tin: “Phó tổng Cố, ngại quá, đường ống nước trong nhà em bị vỡ, em phải tìm người tới sửa ngay, có lẽ tối nay không thể tới chỗ của Hiểu Âu. Tối nay Hiểu Âu phải phiền tới phó tổng Cố chị rồi.”
Trì Úy gửi tin nhắn xong, thở phào một hơi, không biết Cố Minh có đọc được tin nhắn hay không, mặc kệ Cố Minh có đọc được không, tóm lại cũng không đến mức cô ấy chưa về nhà, trong nhà còn có một người bệnh, phó tổng Cố đã chạy mất đúng chứ.
Trì Úy nhíu mày, đã lâu rồi cô ấy không quay về cái ổ nhỏ của mình, không dọn dẹp không sửa sang sao có thể ngủ được chứ, đúng thật là, vì Chung Hiểu Âu, cô ấy vỡ cả tim.
Cố Minh đã chuẩn bị đợi Trì Úy quay về sẽ rời đi, nhìn thấy tin nhắn Trì Úy gửi tới liền dở khóc dở cười, quả nhiên là bạn tốt, là kiểu hoạn nạn thấy chân tình.
Cố Minh quay về sô-pha, tỉ mỉ đánh giá căn nhà của Chung Hiểu Âu, bài trí không giống một căn nhà đi thuê, chỉ là Cố Minh không biết sau khi chuyển vào, Chung Hiểu Âu tự mình trang trí rất nhiều, mà người nằm trên sô-pha, sau khi uống thuốc đã đi ngủ. Phải làm sao đây? Lẽ nào để Chung Hiểu Âu ngủ cả tối ngoài sô-pha? Nằm trên sô-pha không quá dễ chịu, Cố Minh nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ, chỉ là cô ấy không mang theo thứ gì, tối nay thật sự phải ngủ lại đây sao?
Hết cách, Cố Minh lại không muốn gọi Chung Hiểu Âu dậy, tự mình đi thẳng tới phòng Chung Hiểu Âu, may mà buổi tối lễ Giáng Sinh hôm trước đã tới đây một lần, nhưng lục lọi tủ quần áo của Chung Hiểu Âu cũng không tiện, Cố Minh nghĩ nghĩ, lại lui ra, người trên sô-pha đang lẩm nhẩm, mắt không mở, không biết là tỉnh hay mơ.
“Sao thế?” Cố Minh hỏi.
“Khát.” Âm thanh của Chung Hiểu Âu khô khốc tới mức sắp không phát ra được âm thanh.
Cố Minh đưa cốc nước đút tới bên môi cô, Chung Hiểu Âu uống nước xong lại nằm xuống, có lẽ khi người ta bị bệnh, khi người ta khó chịu, khi vào đêm tĩnh lặng, luôn là lúc yếu ớt nhất, cũng chân thực nhất, không có thời gian quan tâm tới những lớp ngụy trang ban ngày, sự điềm tĩnh cùng những giãy giụa miễn cưỡng chống đỡ, tất cả đều tiêu tan trong ngày đêm giá lạnh. Trong mơ màng, hai tay Chung Hiểu Âu đang lần mò trong tối tăm, sờ thấy thứ gì đó mềm mại, cứ thế ôm vào, dựa vào. Cố Minh bị Chung Hiểu Âu ôm eo, dựa đầu, không thể cử động, trên mặt Chung Hiểu Âu vẫn hơi nóng, có lẽ bị bệnh khó chịu, mặt mày cô không giãn ra, ôm chặt lấy Cố Minh. Mới đầu cơ thể Cố Minh cứng lại, dần dần, để mặc Chung Hiểu Âu, cơ thể thả lỏng, dựa vào thành sô-pha, một tay sờ mặt Chung Hiểu Âu, khuôn mặt của phụ nữ vừa nhẵn vừa mềm, da dẻ của Chung Hiểu Âu rất tốt, giống như đa phần con gái Tứ Xuyên, da trắng, không có khuyết điểm. Khi vừa tới Thành Đô, Cố Minh còn không thể tin nổi, khẩu vị của con gái Tứ Xuyên rất nặng, thích ăn đồ cay, tại sao trên mặt lại sạch sẽ như thế, không mọc ra bất kì thứ linh tinh nào? Trước giờ Cố Minh chưa từng tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt của bất kì người phụ nữ nào, may mà Chung Hiểu Âu đang ngủ, hai tay Cố Minh sờ, rồi lại sợ, thì ra cảm giác vừa mềm vừa mịn là thế này, dường như cô ấy còn có chút ý định, lại sờ tới tai Chung Hiểu Âu, rất mềm, giống như tai thỏ, vì bị sốt nên đỏ đỏ. Đợi khi người ta ngủ say, làm những chuyện như vậy, quả thật là một chuyện rất vui. Cố Minh nhếch mép, sờ tới nghiện, không cẩn thận chạm vào môi Chung Hiểu Âu, cô ấy rụt tay lại như thể chạm vào nguồn điện, hai người từng hôn nhau, chiếc miệng ấy từng hôn lấy cổ Cố Minh, hôn lấy làn da Cố Minh, ở trong phòng tắm ẩm ướt, cô ấy kéo người này khỏi cơ thể mình, ngọn lửa vô duyên vô cớ lan tràn trong lồng ngực, Cố Minh không dám tự tung tự tác, bất động, cuối cùng Chung Hiểu Âu bị sờ tỉnh, cô dụi mắt, đứng dậy, cơ thể tự nhiên dựa vào người Cố Minh, giọng khàn khàn nói, “Phó tổng Cố, chị vẫn ở đây à?”
Cố Minh vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ bậy bạ của mình ban nãy, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Chung Hiểu Âu dựa đầu vào vai Cố Minh, vô lực nói, “Mấy giờ rồi ạ? Em ngủ lâu rồi à?”
“Gần 11 giờ rồi.”
“Ừm, muộn quá rồi, buồn ngủ quá, phó tổng Cố, chị buồn ngủ chưa? Chúng ta đi ngủ đi.”
Có lẽ Chung Hiểu Âu vẫn đang mơ màng, nghĩ Cố Minh đang ở bên cạnh, liền mềm nhũn ở lì trên người người ta.
Cố Minh không lên tiếng, rất lâu sau mới nói, “Nên về giường ngủ đi, em ngủ ở trên sô-pha không thoải mái đâu.”
Đầu óc Chung Hiểu Âu quay cuồng lấy quần áo ngủ cho Cố Minh, bản thân cũng đi tắm nước nóng, có lẽ Chung Hiểu Âu thật sự quá buồn ngủ, chỉ tắm rửa đơn giản, bò lên giường rồi ngủ một mạch, đợi Cố Minh tắm xong ra ngoài, người đã nằm ngang trên giường, chỉ đắp chăn tới nửa người. Cố Minh cầm khăn tắm, cô ấy không bị bệnh, trong lòng sáng như gương, lại phải ngủ chung một giường sao? Nhưng Cố Minh cũng không thể ngủ ở phòng Trì Úy, nghĩ một lúc, bản thân nên ngủ ở phòng khách thì hơn, vừa quay người, liền nghe thấy có người lẩm nhẩm, “Phó tổng Cố... phó tổng Cố...”
Cố Minh giật mình, dừng bước, quay người nhìn người trên giường, dường như vẫn chưa tỉnh, đang nói mơ sao? Cố Minh nhấc chân vừa định ra ngoài, âm thanh kia lại xuất hiện, “Phó tổng Cố... chị ở đâu? Em rất nhớ chị... lạnh...”
Cố Minh cắn môi, thầm nghĩ có phải người này cố ý hay không, nhưng cuối cùng không đi nổi nữa, nằm bên cạnh Chung Hiểu Âu.
Trên giường chỉ có một chiếc chăn, cô ấy chỉ đành chen chúc trong chăn với Chung Hiểu Âu, làm cách nào cũng dễ chạm vào, cơ thể của Chung Hiểu Âu nóng bỏng, Cố Minh chạm chân vào mu bàn chân của Chung Hiểu Âu, cô ấy vội vàng rụt về, nhưng dường như người kia giống như nhận được một loại chỉ dẫn, cơ thể chầm chậm nhích về bên này, nhích tới một bên ôm lấy Cố Minh. Trong đêm tối, đôi mắt Cố Minh mở sáng trưng, không biết tại sao, trước đây Thạch Lỗi dựa vào người mình, cô ấy không hề có phản ứng gì, còn nghi ngờ có phải bản thân bị lãnh cảm hay không, nhưng hiện tại, chỉ là dựa gần vào Chung Hiểu Âu, Cố Minh rất dễ nhớ lại cảnh tượng trong phòng tắm ngày đó. Cảm xúc được gọi là ham muốn trong lòng sẽ đi theo bạn như hình với bóng, không có lí lẽ không theo logic để bàn bạc, Cố Minh đã không muốn phân tích những thứ đó, cô ấy đẩy Chung Hiểu Âu ra, để Chung Hiểu Âu cách xa bản thân một chút, bớt cho bản thân nghĩ lung tung.
Đẩy ra rồi, một lúc sau, Chung Hiểu Âu lại lật người sang ôm lấy cô ấy, rốt cuộc người này đã ngủ hay chưa?
Đẩy ra, lại quay lại, đẩy ra, lại quay lại, giày vò mấy lần, Cố Minh cũng không còn sức, chỉ đành để yên, cô ấy vừa mệt vừa buồn ngủ.
Buổi tối hôm đó, cứ như thế, Chung Hiểu Âu lại ôm lấy Cố Minh ngủ cả tối, trong mơ màng, Chung Hiểu Âu mơ một giấc mơ, cô mơ thấy phó tổng Cố hôn mình, hôn lấy cổ cô, trong mơ cô còn cảm thấy rất nóng bỏng, dù chỉ là mơ, Chung Hiểu Âu cũng cảm thấy không có khả năng, làm sao phó tổng Cố sẽ chủ động hôn cô chứ? Trừ phi sét đánh đổ đình đổ chùa, hồ Tây cạn nước, Chung Hiểu Âu tỉnh khỏi cơn mơ, cả người đổ mồ hôi, lại nhìn thấy Cố Minh đang bị mình ôm chặt, rất lâu sau, vẫn chưa tỉnh táo, tối qua cô và phó tổng Cố ngủ chung sao? Sao cô không có chút ấn tượng nào? Hình như phó tổng Cố vẫn chưa tỉnh, cô ôm Cố Minh như thế, cô ấy không đẩy ra sao? Kì lạ vậy sao? Mái tóc Cố Minh tản ra, nghiêng người, một tay gác lên trán, Chung Hiểu Âu nhích lại gần, ngủ một lúc, tóc Cố Minh rất thơm, là hương thơm từ dầu gội do cô mua, cô nhẹ nhàng dựa gần sang, trong lòng vui vẻ nói không thành lời, cho nên tối qua Cố Minh lo lắng cho cô, ở cùng cô cả tối sao? Phó tổng Cố tốt như thế, tốt tới mức khiến người ta muốn nhào vào lòng, không buông cô ấy ra. Không biết là tác dụng tâm lí, hay là hiệu quả của thuốc, Chung Hiểu Âu cảm thấy bản thân mình đỡ hơn, chí ít cơ thể không nặng nề nữa, sau khi tỉnh lại cũng không dám càn rỡ ôm Cố Minh, chỉ khẽ dựa sát vào cô ấy. Cố Minh như bị giật mình, nhíu mày lại, ngọ nguậy cơ thể, một tay đặt lên eo của Chung Hiểu Âu.
Tâm trạng khó khăn lắm mới khống chế được của Chung Hiểu Âu như muốn nhảy ra ngoài không kiểm soát.
Mới đầu Chung Hiểu Âu bất động, sau đó đặt tay lên tay Cố Minh đang đặt trên eo mình, thấy Cố Minh vẫn chưa tỉnh, cô mới nhân cơ hội sờ mu bàn tay nhẵn mịn của phó tổng Cố. Cố Minh là người dễ bị giật mình, chỉ cần chút động tĩnh nhỏ, cô ấy liền không ngủ được. Khi Chung Hiểu Âu sờ tay mình, Cố Minh đã tỉnh, chỉ là không mở mắt, nhưng không biết người kia ngày càng càn rỡ, chầm chậm nhích lên bờ vai cô ấy, gác tay lên cổ cô ấy, vừa sáng sớm, hô hấp của Cố Minh đã chậm lại, chỉ cảm thấy cổ mình nóng lên, bị người ta hôn.
Trong lòng Chung Hiểu Âu ngứa ngáy, thấy Cố Minh vẫn chưa mở mắt, càng hôn càng điên cuồng, Cố Minh không nhịn được nữa, ừm một tiếng, Chung Hiểu Âu bị giật mình, dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, Chung Hiểu Âu như thể đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện sai trái, gương mặt lập tức đỏ ửng, may mà Cố Minh có thể giả vờ bình tĩnh, di chuyển tầm mắt hỏi, “Em khỏi bệnh chưa?”
“Hình như đỡ hơn hôm qua một chút rồi.” Chung Hiểu Âu vội vàng rời khỏi cơ thể Cố Minh, coi như tất cả mọi chuyện ban nãy chưa xảy ra. Có lẽ Cố Minh sẽ không nổi nóng, Chung Hiểu Âu vội ngồi dậy, ngồi trên giường, đột ngột ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng.
Cố Minh không tiện nhìn thẳng vào mắt Chung Hiểu Âu, quay mặt đi, duỗi lưng, chuyển chủ đề, “Hôm nay em có tinh thần hơn rồi nhỉ? Sáng nay có thể uống cà phê của em pha chưa?”
“Vâng, nhưng ăn chút gì đó trước đã, hai lát bánh mì nướng nhé.” Chung Hiểu Âu thuận thế vịn cột xuống giường, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, tránh xa khỏi chiến trường bị bản thân châm lửa.
Cố Minh đã không còn cơn buồn ngủ, chỉ nằm trong chăn tạm thời không muốn tỉnh giấc, bình thường cô ấy không có tật ngủ nướng, chỉ là hôm nay, có thể nghĩ tới có người làm bữa sáng cho mình, muốn lười biếng một chút, rất lâu rồi chưa từng như thế. Cố Minh nhìn thời gian, mới 7 giờ, trời vẫn còn chưa sáng, đèn trong nhà bật lên, khoảnh khắc ấy, Cố Minh mới giật mình phát hiện, thì ra cuộc sống của hai người có thể tươi đẹp tới vậy, dường như thời gian ở một mình của cô ấy đã quá lâu rồi. Nghĩ tới người đang chăm chỉ bận rộn trong phòng bếp, giây phút ấy, Cố Minh lại có chút mong chờ...