Câu hỏi kia của Mộc Dao vừa xuất hiện, Chung Hiểu Âu liền căng thẳng tới không ổn, sự mong chờ đan xen với hoảng sợ bất an thấp thỏm, hai tay cô nắm chặt lấy nhau kẹp giữa chân, cảnh tượng này không cẩn thận bị Cố Minh nhìn thấy.
Mọi người trên bàn đều đang chờ đợi câu trả lời của Cố Minh, tên đầu lợn Mộc Dao này, Cố Minh nghĩ trong lòng, thấy nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên, Cố Minh và Chung Hiểu Âu còn chưa được ăn gì, “Không nói với cậu.” Cố Minh không để tâm trả lời Mộc Dao, nhưng một tay không biết đã thõng xuống, đưa tới giữa chân Chung Hiểu Âu, khẽ nắm lấy một tay cô.
Khi bàn tay kia đưa ra, Chung Hiểu Âu không biết, khi được Cố Minh khẽ nắm tay, không biết tại sao, nỗi bất an, căng thẳng, thấp thỏm như gặp được mặt trời hiếm thấy trong ngày đông Thành Đô, dịu dàng, ấm áp, cô nghiêng đầu sang nhìn Cố Minh, phát hiện Cố Minh không nhìn mình, còn đang đấu khẩu với cô Mộc, chỉ là bàn tay dưới gầm bàn vẫn nắm lấy nhau, tay còn lại của Chung Hiểu Âu run rẩy, hôm nay Cố Minh uống nhầm phải thuốc gì sao? Sao lại chủ động nắm lấy tay mình chứ? Cho dù Cố Minh không chính diện trả lời câu hỏi của cô Mộc, nhưng có gì quan trọng chứ, trong lòng Chung Hiểu Âu như nổi bong bóng đủ loại màu sắc, ục ục từ lồng ngực hướng lên, một đường từ lồng ngực tràn ra miệng, chói lọi khiến Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng ở phía đối diện không nhìn nổi nữa, Mộc Dao mù mờ, Quan Dĩ Đồng lại đùa ác gõ vào bát trước mặt Chung Hiểu Âu, “Chà chà, cái dáng vẻ si tình này, còn tiền đồ gì chứ.”
Nói bản thân như thế trước mặt phó tổng Cố, còn cho cô chút thể diện nào không? Chung Hiểu Âu có chút xấu hổ muốn lấy tay che mặt, nhưng một tay đang được Cố Minh giữ lấy, Cố Minh tăng lực tay, đỡ lời, nói, “Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta ăn xong sớm rồi về, buổi chiều còn có việc phải làm.”
“Đúng rồi, tổng giám đốc Quan, hai giờ chiều cô có cuộc họp bắt buộc phải tham dự, Trì Úy không nói với cô à?” Cố Minh múc một bát canh đặt trước mặt Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu thật sự rất sửng sốt.
“Nói rồi, tôi nói cuộc họp như thế cứ bảo phó tổng Cố tham dự là được.”
“Qua tết tôi sẽ từ chức.” Cố Minh nghiến răng nghiến lợi đáp.
Trong vô thức, tại sao oán khí trong lòng Mộc Dao lại dễ dàng bị dẹp tan vậy chứ? Cố Minh và Chung Hiểu Âu ăn xong, liền đứng dậy muốn về công ty, lúc đi, Cố Minh còn cảm ơn Mộc Dao đã thanh toán, kèm theo mấy câu chanh chua nói bọn họ là người làm công ăn lương cực khổ, cùng ông chủ bà chủ đều là nhà tư bản, vân vân.
Đợi lên tới xe Cố Minh, bong bóng sắc màu trong lòng Chung Hiểu Âu vẫn còn nổi bọt, vì cả quãng đường, phó tổng Cố rất tự nhiên nắm lấy tay cô, đợi khi tới hầm gửi xe, Cố Minh mới buông ra, nhưng Chung Hiểu Âu không muốn buông tay, phó tổng Cố buông ra, cô lại tiến lên nắm lấy, cứ thế ôm lấy người vào lòng, mềm mại, thơm ngát.
Cố Minh giãy giụa, nhỏ tiếng nói, “Làm gì thế? Có người kìa.”
Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, trêu đùa nói, “Có người thì sao chứ? Em cũng không làm gì, chỉ ôm chị mà mà thôi, không sợ có người.” Hiện tại Chung Hiểu Âu đang được nước lấn tới, lá gan dần dần to tày trời.
“Lúc không có người thì em muốn làm gì?” Cố Minh không nhịn được, gương mặt căng chặt không chống đỡ nổi.
“Lúc không có người sẽ...” Chung Hiểu Âu ôm Cố Minh, suýt chút nữa thốt ra những lời xấu hổ, bị ánh mắt của Cố Minh chặn lại, liền thu mình vào vỏ.
Cố Minh giãy khỏi vòng tay Chung Hiểu Âu, lấy chìa khóa mở cửa xe.
“Quê em ở Thành Đô à?” Cố Minh đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Không ở Thành Đô, ở Nam Sung.”
“Nam Sung?”
“Có lẽ phó tổng Cố hiếm khi nghe thấy, là một thành phố tuyến hai của Tứ Xuyên. ở phía đông bắc.”
Cố Minh hiểu được, gật đầu, “Hình như từng nghe, năm mới em sẽ về Nam Sung sao?”
“Vâng, phó tổng chị thì sao ạ? Chị có về Thượng Hải không?”
“Có.” Cố Minh gật đầu, “Mấy năm chưa về tết rồi.” Rất nhiều năm trước, không muốn giày vò chạy về Thượng Hải, lúc đón giao thừa năm mới đều ở nhà Thạch Lỗi, trước giờ đón năm mới ở nhà Thạch Lỗi cũng không có cảm giác gì, từ đầu tới cuối Cố Minh đều không thể hòa nhập vào gia đình ấy, chỉ là mang thân phận bạn gái Thạch Lỗi, làm chút việc trong phạm vi là được, năm nay hiếm thấy có thể về Thượng Hải đón tết, Cố Minh đã đặt vé xong xuôi.
Đột nhiên hai người không nói năng gì, Cố Minh có chút cảm khái, không phải cô ấy nhớ nhung người tên Thạch Lỗi kia, chỉ là bừng tỉnh, thì ra thời gian ở cùng một người đã trôi đi nhanh như thế. Bong bóng trong lòng Chung Hiểu Âu đã vỡ tan, vì nghĩ tới năm mới, chẳng phải suốt một tuần cô sẽ không gặp được phó tổng Cố nữa sao?
“Em có thể tới Thưởng Hải tìm chị đi chơi không?” Không biết dũng khí từ đâu tới, Chung Hiểu Âu buột miệng hỏi ra câu hỏi này.
Cố Minh lái xe, ngẩn ra, sau đó cười lên, “Chỉ có mấy ngày, em đã không nỡ xa tôi à?” Hôm nay tâm trạng Cố Minh tốt, lời nào cũng tiếp còn biết trêu đùa. Nào biết Chung Hiểu Âu đột nhiên nghiêm túc nói, “Vâng, xa nhau nhiều ngày như thế, em sẽ nhớ chị.”
Trái tim Cố Minh đột nhiên được thái dương ấm áp quấn lấy, nóng bỏng, thiêu cháy khiến khuôn mặt cô ấy đỏ lên, cô ấy không lên tiếng, chuyên tâm lái xe.
“Phó tổng Cố? Có thể đi không?” Chung Hiểu Âu nghiêng người làm nũng, Chung Hiểu Âu hiện tại, lại có gan trực tiếp làm nũng trước mặt phó tổng Cố.
Cố Minh có chút mềm lòng, nhưng nghĩ lại, hình như có chút kì quái, cô ấy chỉ nghĩ có một tuần mà thôi, Cố Minh lên máy bay vào ngày ba mươi tết, mồng Sáu tháng Giêng sẽ quay lại, chỉ có mấy ngày, cũng muốn đi theo tới Thượng Hải, có vẻ như hai người quá dính lấy nhau, quá khoa trương, “Được rồi, mấy ngày mà thôi, đừng giày vò phiền phức như thế, tới rồi, về công ty thôi.”
Chung Hiểu Âu cứ thế mà bị từ chối, cũng không tiếp tục gạn hỏi Cố Minh, bắt đầu công việc buổi chiều.
Gần cuối năm, còn mấy ngày cuối cùng, mọi người cũng dần dần mệt mỏi, mọi người ở tầng tám đã ngồi không yên, người tới cầu thang bộ hút thuốc, người bật máy tính lên mạng tranh vé, công ty đã ra thông báo, đi làm tới ngày 29 tết, kì nghỉ bắt đầu từ ngày 30, mấy ngày cuối cùng, phòng Nhân lực và phòng Tài vụ bận rộn nhất, bận làm các khoản lương thưởng của các phòng trong công ty, Chung Hiểu Âu cũng không có chờ mong gì, vốn dĩ cô mới làm được nửa năm, hơn nữa, thứ tốt nhất, cô đã gặp được rồi.
Nhân lúc phó tổng Cố đi họp, Chung Hiểu Âu và Trì Úy chuồn tới tầng tám, người trong phòng Kế hoạch bận quanh năm suốt tháng, lúc này đang bận làm ấn phẩm năm mới, Chung Hiểu Âu khách sáo chào hỏi giám đốc Văn.
“Chà chà, khách quen này.” Văn béo vẫn mang theo giọng điệu không ra sao, nhưng nửa năm nay, lão cũng là người thông minh, nhìn ra được phó tổng Cố rất coi trọng cô nhóc này, tùy tiện vỗ vai Chung Hiểu Âu. Chung Hiểu Âu nhìn vị trí trước kia của mình, đã có nhân viên mới ngồi ở đó, cô vẫn rất nhớ những ngày làm ở phòng Kế hoạch trước kia, khi đó ngồi trong phòng làm việc rộng lớn, mỗi ngày chờ đợi không biết lúc nào phó tổng Cố sẽ xuất hiện đằng sau lưng, vừa căng thẳng vừa chờ mong, chớp mắt một cái, đã nửa năm, mà nửa năm này, lại giống như rất lâu rất lâu, Trì Úy kéo nhóm Tiền Lệ Lệ tới cầu thang hút thuốc, Chung Hiểu Âu không hút thuốc, cũng đi theo nói chuyện với mọi người.
“Tôi nghe nói thưởng cuối năm cũng không được bao nhiêu, các cô đã nhận được tin gì chưa?” Tiền Lệ Lệ gác lên vai Chung Hiểu Âu hỏi.
Chung Hiểu Âu lắc đầu.
“Nếu năm nay thấp hơn năm ngoái, công việc này không làm nổi nữa rồi.” Gần tới cuối năm, những người làm công vất vả cả một năm mong chờ nhất là thưởng cuối năm.
Chung Hiểu Âu không có khái niệm, nên cũng không quá chú ý, bọn họ nói chuyện một lúc, Lộ An bất ngờ hỏi, “Hiểu Âu, năm nay chị theo đuổi phó tổng Cố có tiền đồ gì không?”
“Ôi chao, gần đây người ta...” Trì Úy vừa định tiết lộ tin tức đã bị Chung Hiểu Âu che miệng, cô không muốn cùng một ngày bị hai người tám chuyện thành thế này.
“Nói tới cái này, Chung Hiểu Âu, có phải cô còn nợ chúng tôi một bữa không? Nhất định phải dẫn phó tổng Cố tới bữa ăn này, đã nợ bao lâu rồi, cũng phải tính chút lãi chứ.”
“Cơm gì? Em quên rồi.”
“Không sao, chúng tôi nhắc cho cô nhớ, là chuyện chúng ta đánh cược về xu hướng tính dục của tổng giám đốc Quan, nhiều bằng chứng như thế, cô thua triệt để rồi, ban đầu đã nói phải dẫn phó tổng Cố đi ăn cùng chúng tôi, cô trả tiền, lâu như thế rồi, mọi người bận tới mức suýt chút nữa quên mất chuyện này, không được rồi, sắp sang năm mới rồi đấy.”
Hình như thật sự có chuyện này, Chung Hiểu Âu trăm miệng khó biện minh. Muốn làm biếng cũng không thể, “A, được rồi, mọi người chọn thời gian đi.”
“Mấy ngày nữa thì Tiền Lệ Lệ về quê rồi, hay là hôm nay đi, chọn ngày không bằng đúng lúc.” Lộ An đề nghị nói.
Chung Hiểu Âu nghĩ cũng đúng, gật đầu, sau đó lại thấy có chút không đúng, “Có thể thương lượng chút không?”
“Nói.”
“Chúng ta có thể xóa đi điều kiện để phó tổng Cố cùng tham gia không? Chúng ta hội họp tốt hơn, có thêm lãnh đạo, mọi người cũng không thoải mái.”
“Không được, đây là điều kiện lúc đó rồi, không thể đổi, tan làm cô ấy cũng không phải lãnh đạo nữa.” Mọi người đồng lòng nhất trí về chuyện này.
“Này?” Còn chưa đợi Chung Hiểu Âu gọi mọi người lại, toàn bộ đã nhanh chóng tản đi, “Tan làm gửi địa chỉ cho mọi người đấy.”
Chung Hiểu Âu câm nín, cô rảnh rỗi chạy tới tầng tám làm gì chứ? Ngay tới chuyện đã quên tới tận cùng còn bị đào lại, muốn mời phó tổng Cố cùng ăn một bữa cũng không có vấn đề gì, chỉ là Chung Hiểu Âu sợ đám mồm sứt kia dọa Cố Minh, lát nữa dọa chạy phó tổng Cố của cô thì phải làm sao?
Chung Hiểu Âu chạy về tầng mười, đúng lúc Cố Minh họp xong quay về, Chung Hiểu Âu ở ngoài cửa đi qua đi lại mấy vòng, mới dám vào văn phòng.
“Phó tổng Cố.”
“Sao thế?”
Thấy Chung Hiểu Âu chần chừ, cho rằng cô vẫn đang suy nghĩ chuyện năm mới muốn tới Thượng Hải tìm cô ấy, “Tết cũng có mấy ngày thôi, đừng náo loạn nữa.”
“Không phải... là vì... tối nay chị rảnh không ạ?”
“Tạm thời không có sắp xếp gì.”
“Cái đó... tối nay em mời mấy đồng nghiệp trong công ty cùng đi ăn, chị đi chung nhé?”
“Được.”
Trái tim Chung Hiểu Âu “thịch” một tiếng, sao lại đáp ứng một cách sảng khoái khác hẳn bình thường vậy chứ.
“Vậy...” Cô có chút nóng ruột, muốn chuẩn bị tâm lí trước cho Cố Minh, lại sợ bản thân nghĩ nhiều, Chung Hiểu Âu cắn môi, vẫn nhắc nhở, “Phó tổng Cố, đám người kia không giữ miệng, nếu tối nay có nói gì, chị cũng đừng để ý nhé.”
Những lời này nghe hơi quen tai, Cố Minh gật đầu, đi tới cửa sổ kéo rèm ra, ánh mặt trời hôm nay thật sáng, đúng là Thành Đô, thời tiết đẹp hiếm thấy.