“Em cũng vừa ăn xong...” Chung Hiểu Âu vẫn đang soạn tin thì thấy hai chiếc đầu một lớn một nhỏ nhích tới, Chung Hiểu Âu đẩy đầu hai người ra, gương mặt chị họ hóng hớt, “Cô thế này là có biến à? Không khoa học, trong nhà cũng giục rồi, em có bạn trai cố định, tại sao không dẫn về nhà?”
“Không phải bạn trai, chị nghĩ nhiều rồi, bạn bình thường thôi.” Chung Hiểu Âu phòng ngừa chị họ, đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Cô nhỏ của cháu thậm thà thậm thụt thế kia nhất định là có biến rồi, đúng không, Kỳ Nhi?” Hà Ninh lắc lư đứa cháu nhỏ từ trái qua phải trêu đùa nó.
“Cô nhỏ sao thế hả cô lớn.”
“Hình như cô nhỏ yêu rồi, sau này sợ là cô lớn sẽ trở thành trung tâm rồi, mất bia đỡ đạn rồi.”
Chung Hiểu Âu về phòng ngủ, hai tay ôm lấy điện thoại, khóe miệng dần dần tràn ra ý cười, phó tổng Cố còn giải thích một phen, ấm áp trong tim càng ngày càng kiên định.
Chỉ là sau khi trả lời tin nhắn kia, lại bặt vô âm tín một cách bất ngờ.
Thượng Hải ở ngàn dặm xa xôi, Cố Minh bị mẹ Cố kéo đi chơi mạt chược, một nhà bốn người, hiếm thấy một năm đón tết đông đủ, Cố Minh không quá hứng thú, nhưng về nhà, cũng nên ở bên người già, liền đặt điện thoại sang một bên.
“Nhị đồng, pặc.” Cố Vũ quơ lấy bài trong tay Cố Minh, “Chị, gần đây chị có bạn trai mới chưa?”
Cố Minh không lên tiếng, tay Cố Vũ hứng một cái đánh từ mẹ Cố, “Nói lung tung cái gì đấy, hỏi chị con làm gì? Đường đường là cậu thanh niên cao mét tám, cũng đâu thấy con dẫn bạn gái về, đừng khiến chị con phiền lòng nữa.”
“Mẹ! Một năm 365 ngày mẹ đều thiên vị, đã ba mươi tết rồi không thể nghĩ cho con chút sao?” Cố Vũ vừa oán thán vừa nhận lấy quýt đã bóc vỏ trong tay bố Cố.
Cố Minh cười cười, không để tâm, “Gần đây không lọt mắt người đàn ông nào cả.” Nói xong trong lòng run lên, nghĩ tới bản thân và Chung Hiểu Âu, nghĩ tới phụ nữ với phụ nữ, nếu có ngày cô ấy và Chung Hiểu Âu thật sự yêu nhau, bố mẹ cô ấy sẽ tiếp nhận chứ? Bố mẹ yêu cô ấy như thế, sẽ phản ứng thế nào đây?
“Em trai con thối mồm, con đừng để ý nó.” Mẹ Cố thấy Cố Minh mất hồn, cho là những lời của Cố Vũ động tới chuyện đau lòng của con gái.
Cố Minh hoàn hồn, mỉm cười với mẹ, không nói gì tiếp tục chơi mạt chược, cuối cùng chơi tới hơn mười giờ không chơi nổi nữa, bố Cố không chuyên tâm, lúc thì xem Xuân Vãn, lúc lại pha trà ăn hoa quả, mẹ Cố chơi không vui, mắng mỏ rồi thu dọn hiện trường.
Lúc này Cố Minh mới cùng người nhà ngồi trên sô-pha, cầm điện thoại lên, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn, đều là tin chúc mừng năm mới, cô ấy mở Wechat lên, thấy Chung Hiểu Âu cũng nhắn tới mấy tin, nhưng cũng chỉ nói mấy câu như đang ăn cơm tất niên, ở cùng người thân, chị đang làm gì, có chút nhớ chị, Cố Minh cảm thấy điện thoại nặng trình trịch, có lẽ là lắng đọng tình cảm cùng tâm tư của một người khác.
Chung Hiểu Âu đợi tin nhắn của Cố Minh cả tối cũng không đợi được, lại bị người thân gọi ra ngoài, không biết có phải trùng hợp hay không, cô và chị họ không thích chơi bài, nhiệm vụ trông trẻ liền giao cho hai người, lúc này lại bị chị họ Ninh Ninh bắt thóp, ánh mắt liếc nghịch điện thoại liên tục của Chung Hiểu Âu rơi vào mắt chị họ, “Biểu cảm của em thật sự không có người yêu chứ? Cảm giác như đang yêu say đắm đấy, còn che che giấu giấu.”
“Không có mà.” Chung Hiểu Âu vẫn sống chết không khai, thấy gương mặt chị họ không tin cũng dần dần thả lỏng phòng tuyến, cô không nói rõ, chỉ thăm dò hỏi, “Chị, chị nói xem em có thể tới Thượng Hải thăm người đó không?”
“Người Thượng Hải à? Đàn ông Thượng Hải nói chuyện cũng được, còn rất thương vợ, nhưng phần đông có tính chần chừ không quyết, có ảnh không? Đưa chị xem nào.” Chị họ Ninh Ninh trở nên kì quái, học cách nói chuyện của người Thượng Hải.
“Không có.”
“Nhìn em xem, mới nghỉ tết có mấy ngày, đã không nỡ vậy à? Yêu bao lâu rồi? Không phải nhanh thế mà sắp gặp phụ huynh rồi chứ? Còn chưa dẫn về nhà cho cả nhà xem thế nào cơ mà? Hả?” Thấy chị họ sắp hô hoán cả nhà, Chung Hiểu Âu vội vàng chặn miệng bà chị lại, “Nếu chị dám nói với mọi người, em sẽ không nói cho chị bất cứ chuyện gì nữa.”
Hà Ninh bẻ tay Chung Hiểu Âu ra, “Được rồi, được rồi, giữ bí mật cho em, thế em nói xem tình hình hiện tại thế nào rồi? Yêu bao lâu rồi? Hắn làm gì? Bao nhiêu tuổi? Yêu em không? Có tốt với em không?”
“Họp báo à? Hỏi nhiều thế.” Chung Hiểu Âu trợn mắt với Hà Ninh, ôm cháu gái vào trong lòng, đặt cằm lên đầu Kỳ Nhi, nhưng cảm xúc đã bay tới Thượng Hải, “Cũng chưa bao lâu.” Xác thực mà nói, hiện tại cô và phó tổng Cố đã tính là yêu chưa? Cô cũng không biết, phó tổng Cố không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng cô có thể cảm nhận được thái độ của phó tổng Cố với mình, “Lớn hơn em mấy tuổi, đối xử với em tốt lắm.” Chị ấy đối xử với em thế nào, cũng đều tốt.
“Nhìn dáng vẻ em kìa, yêu đương thì ghê gớm lắm hả, vậy em đi đi.”
“Nhưng người ấy không cho em đi.”
“Tại sao?”
“Người ấy nói chỉ có mấy ngày, không muốn em vất vả, nhưng em rất nhớ người ta, em có thể đi trộm không? Cho người ấy bất ngờ, người ấy sẽ vui chứ?”
“Nói cũng đúng, chỉ có mấy ngày mà em chạy tới đó, có vẻ hơi chủ động, em còn đi trộm, thôi đừng, thứ gọi là bất ngờ ít mới tốt, đừng biến nó thành sợ hãi, ngộ nhỡ hắn có sắp xếp khác thì sao? Em như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của người ta, cũng khiến người ta trở tay không kịp.”
Chung Hiểu Âu bị Hà Ninh nói tới nội tâm thấp thỏm, vốn dĩ cô có chút đắn đo, muốn đợi qua mùng Một, mùng Hai, mùng Ba sẽ trộm chạy tới Thượng Hải gặp Cố Minh, cho cô ấy một bất ngờ, có lẽ Cố Minh sẽ vui vẻ, nhưng được chị họ Ninh Ninh nhắc nhở, cũng nghĩ nhiều hơn một chút, ngộ nhỡ Cố Minh thật sự có chuyện quan trọng hơn thì sao? Lâu như thế không về Thượng Hải, gặp thân thích gặp bạn bè, có lẽ vô cùng bận rộn, bản thân tới đó như thế thật sự sẽ đảo lộn kế hoạch của Cố Minh chăng? Có lẽ Cố Minh sẽ tức giận. Chung Hiểu Âu suy nghĩ tới phiền muộn, đang yên đang lành đá chị họ một cái, lại không cam tâm nhìn điện thoại, thật sự không nhịn nổi nữa, gọi diện thoại cho Cố Minh.
Cố Minh giật nảy mình, thấy cuộc gọi của Chung Hiểu Âu, mới nghe máy.
“Chị vẫn khỏe chứ?” Chung Hiểu Âu hỏi.
“Ừ, khỏe lắm, sao thế?”
“Ừm, không có gì, chỉ là đón tết chán quá, Xuân Vãn khó coi ghê, muốn tìm chị nói chuyện.”
“Khó xem thật, nhưng bố tôi xem rất hứng thú.” Cố Minh nghe điện thoại, đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Phó tổng Cố, năm mới chị về nhà có bận không?” Chung Hiểu Âu thăm dò hỏi.
“Ừm... rất bận, ngày mai phải tới nhà cậu, ngày kia phải tới nhà cô, mùng Ba còn mấy người bạn học hẹn tối, mồng Bốn hình như phải đi...”
“Vâng.” Mỗi ngày đều có sắp xếp rồi, Chung Hiểu Âu nghe mà tim nặng đi, quả nhiên chị họ nói rất có lí.
Chung Hiểu Âu không che giấu nổi cảm xúc thất vọng, đột nhiên không còn chuyện gì muốn nói, nhưng lại không nỡ cúp điện thoại.
“Chung Hiểu Âu?”
“Vâng?”
“Sao thế?”
“Không có gì, phó tổng Cố, năm mới vui vẻ, năm nay...” Cuối cùng không tiện nói thẳng những lời sến súa ra miệng, cô sửa lại, “Em nhắn tin Wechat cho chị được không?”
“Ừ, vậy cúp máy đi.”
“Năm nay, thật may mắn vì gặp được chị, có thể thích chị, thích chị là điều tuyệt vời nhất trong năm nay, cảm ơn chị, phó tổng Cố...” Chung Hiểu Âu gõ rồi lại xóa, xóa đi xóa lại, cũng không biết bản thân đã viết rồi gửi đi những gì.
“Ừ.” Cố Minh trả lời một chữ, may mà đính kèm thêm một tin, “Cũng cảm ơn em, Chung Hiểu Âu, năm mới vui vẻ.” Phía sau còn kèm theo một biểu tượng trái tim, tại sao Cố Minh lại gửi biểu tượng trái tim chứ, khóe miệng Chung Hiểu Âu cong lên, là trái tim đó, hóa ra Cố Minh biết dùng biểu tượng này.
Chung Hiểu Âu học theo, trả lời lại bằng một biểu tượng trái tim.
Cố Minh: “Đây là cái gì?”
Chung Hiểu Âu: “...”
Chung Hiểu Âu: “Không phải ban nãy chị gửi cho em à?”
Cố Minh: “Ừm? Thật sao? Không để ý, có lẽ là không cẩn thận gửi nhầm.”
Chung Hiểu Âu: “...”
Cố Minh: “Đây lại là gì thế? Tại sao em lại gửi nhiều dấu ba chấm thế?”
Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, giao lưu với người phụ nữ mù internet đúng thật là nghẹn lời, Chung Hiểu Âu không nói rõ, chỉ trả lời, “Trái tim kia là nghĩa đen, là yêu thương, là em yêu chị, chị gửi cho em trước mà.”
Ba chữ em yêu chị cứ dễ dàng được nói ra như thế, Chung Hiểu Âu gửi đi mới phản ứng ra, căng thẳng mới mức tim sắp nổ tung, không biết lúc nào sẽ “viu” một tiếng nổ thành pháo hoa.
“Nào có đồ ngốc nào sẽ gửi nhầm.” Chung Hiểu Âu thò ra ngoài cửa sổ hét lên, liên tục vỗ ngực, lúc nghĩ lại thì đã quá muộn, không thể thu hồi tin nhắn kia, may mà Cố Minh không trả lời ngay, là bị dọa rồi sao? Bị Cố Minh tức tới sôi sục, muốn thu cũng không thu lại được, bị tình yêu không cẩn thận bại lộ dọa sao? Ôi chao, trái tim này, Chung Hiểu Âu nhìn pháo hoa đang nổ ngoài cửa sổ, tình yêu của những người khác cũng giống cô sao? Căng thẳng, thấp thỏm, cẩn thận, từng cử chỉ từng nụ cười của người đó chói mắt giống như những chùm pháo hoa kia, sáng tới nỗi trái tim phập phồng.
“Một biểu tượng mà nhiều ý nghĩa vậy à?” Cố Minh khinh bỉ trả lời, sau đó gửi đi một đống biểu tượng trái tim giống như đang giận dỗi, đã sắp lấy đầy màn hình điện thoại của Chung Hiểu Âu. Đó là điện thoại Chung Hiểu Âu mới mua, năm nay cô đã mua mấy chiếc điện thoại rồi, thần kinh à? Người này, sao lại gửi nhiều thế?
“Em cười như bị điên ấy, làm gì thế? Có gì buồn cười thế à?” Không biết từ lúc nào, chị họ đã như âm hồn bất tán đứng trước cửa.
Chung Hiểu Âu chụp lại ảnh màn hình một đống trái tim mà phó tổng Cố lên cơn gửi tới, cả thế giới trở nên tươi đẹp, chạy tới ôm lấy chị họ, không nhịn được thơm lên má Hà Ninh, dọa chị họ hét lên, “Này này, thần kinh à, chập mạch à, mau buông ra.”