Cú vấp của Mộc Dao khiến cô xiêu vẹo, quay đầu nhìn, ánh mắt kia của Quan Dĩ Đồng, chỉ cảm thấy cô ấy là một người vô cùng cô đơn, vô cùng lẻ loi trong dòng đời, dáng vẻ giống hệt như lần đầu gặp trên cầu Cửu Nhãn, Quan Dĩ Đồng nghiêng nghiêng ngả ngả, giống như trôi nổi trên thế giới, không hề có điểm tựa, cứ thế mà ngã vào lòng, thu hút cô đi theo cô ấy tiến về phía trước, từng bước từng bước, không biết đi tới nơi đâu. Có lúc Mộc Dao cảm thấy thích một người tại sao lại có thể vứt bỏ giới tính? Trước đây cô thích những người đàn ông có hoóc-môn nam tính trên người, loại người rắn rỏi, kiên cường, tuấn tú, nhưng sau khi gặp Quan Dĩ Đồng thì sao? Mộc Dao lại không khống chế được, bị Quan Dĩ Đồng thu hút, vẻ lười biếng, yêu kiều, ma mị trên người Quan Dĩ Đồng là thứ rất nhiều người phụ nữ không có được, Quan Dĩ Đồng phong tình vạn chủng, khiến người ta yêu thương, khi cô ấy mềm nhũn tiến vào trong lòng bạn như một con mèo nhỏ, khi cô ấy rúc vào lòng bạn, bạn sẽ cảm giác được một bàn tay chầm chậm luồn vào lồng ngực mình, nắm lấy cô ấy, cứ như thế, ở lại trái tim bạn. Quan Dĩ Đồng ỷ lại vào bạn, cười với bạn, bạn chỉ có thể cùng cô ấy lên cơn điên, trước giờ Mộc Dao chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị phụ nữ mê hoặc thành thế này, lúc phát hiện ra đã không còn kịp nữa, đoạn tình này của cô không hợp thời, ở một khoảng thời gian sai lệch nhưng không biết đã gặp đúng người hay không.
Mộc Dao nhớ tới dáng vẻ vui vẻ dưới người mình của Quan Dĩ Đồng mà đau lòng, Thành Đô mồng Bốn tháng Giêng, rất nhiều nhà hàng vẫn chưa chính thức hoạt động trở lại, đêm đã khuya, đường phố không có mấy người qua lại, gió thổi cả đêm, rất mát, rất lạnh, trong không khí đóng băng dường như hoàn toàn là mùi hương của Quan Dĩ Đồng. Mộc Dao quay người, đứng sừng sững trước cửa sổ chạm sàn ở Cẩm Hoa, cô đã là người hơn 30 tuổi, những năm qua, cô từng từ chối cũng từng bị từ chối, không thể nào, không thể nào, chỉ duy nhất không yên tâm với người phụ nữ tên Quan Dĩ Đồng. Mộc Dao nhìn thấy bóng lưng Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng mềm nhũn ngồi ở chỗ kia, không biết có phải vì đã uống quá nhiều, dần dần, cơ thể nhũn đi, không nhìn thấy đầu, cả người bò ra bàn, Mộc Dao không nhìn nổi nữa, quay người, không muốn giày vò bản thân, đi được ba bước lại quay đầu đẩy cửa nhà hàng ra, đi tới bên chỗ ngồi, người phụ nữ kia híp mắt, mơ màng cười nói, “Sao chị lại quay lại? Rơi đồ à?”
“Rơi mất em.” Mộc Dao tức giận không thôi, cô cầm túi xách cho Quan Dĩ Đồng, khoác áo khoác lên vai cô ấy, không thể lái xe, cũng không lái xe được, toàn thân hai người toàn mùi rượu, liền gọi xe, ngồi lên ghế sau, Mộc Dao ngồi cách rất xa Quan Dĩ Đồng, cô không muốn quá gần gũi với cô ấy, quá gần gũi cô sẽ không nhịn được, không nhịn được mà duy trì mối bạn hệ bạn giường với Quan Dĩ Đồng. Mộc Dao vốn không nên để ý, chẳng phải ban đầu đã nói rõ, đây chỉ là trò chơi hay sao? Bản thân lại không chơi nổi sao? Đây không phải cô.
“Người đẹp, đi đâu đấy?”
Mộc Dao không có cách nào đưa Quan Dĩ Đồng về nhà, hai bậc phụ huynh vẫn còn ở nhà, cô nói địa chỉ nhà Quan Dĩ Đồng, trong xe không có lấy một âm thanh, Quan Dĩ Đồng chầm chậm nghiêng đầu sang, sau đó nửa người trên gối lên đùi cô, Mộc Dao vốn cho rằng Quan Dĩ Đồng cố ý dựa gần mình, còn kéo hai cái, nhưng tỉ mỉ nhìn, người kia thật sự đã ngủ rồi, một người có nhiều tâm sự như thế, uống nhiều rồi không nên vừa khóc vừa làm loạn vừa thổ lộ tâm sự sao? Sao lại dễ dàng ngủ mất thế chứ?
Mộc Dao có cứng rắn tới đâu cũng không có cách nào đẩy một người phụ nữ uống say đang ngủ ra, cô khẽ vuốt tóc dài của Quan Dĩ Đồng, năm ngón tay luồn qua tóc cô ấy, cứ để như thế, không biết trong tắc-xi bật tới tần số nào, một bài hát tiếng Vân Nam nghe không hiểu, tài xế liên hệ với đồng nghiệp qua bộ đàm, tín hiệu cũng không tốt, không biết tại sao, đột nhiên Mộc Dao cảm thấy vô cùng chua xót, tại vì ai? Vì người phụ nữ giống như gió này sao? Hay là vì bản thân chìm đắm hết lần này tới lần khác? Hay chăng là vì đêm tối của thành phố cô đơn này? Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống không hề báo trước, ban đầu Mộc Dao không để tâm, sau đó càng ngày càng nhiều, cô mới nghiêng đầu, dựa gần vào cửa kính, cho rằng như thế sẽ không có ai nhìn thấy, đáng tiếc, vẫn bị chiếc gương chiếu hậu bán đứng, chỉ là không giống như phim truyền hình, tài xế tắc-xi sẽ kể một câu chuyện đáng thương hơn để an ủi cô, bác tài này không nói gì, chỉ lương thiện thở dài một tiếng trong lòng, dưới trời đất này chẳng có chuyện gì mới mẻ, mỗi người đưa đón trăm nghìn lượt khách, gặp rất nhiều người, ban ngày sẽ gặp cô gái nhỏ đi làm bị cấp trên mắng tới khóc, tới bệnh viện, đều là những ánh mắt vô lực lại đau đớn, bọn họ không muốn tới cầu Cửu Nhãn nhất, vì nơi đó toàn là đau lòng uống say.
Tới nơi, Mộc Dao trả tiền, vỗ mặt Quan Dĩ Đồng, Quan Dĩ Đồng đau đầu lấy chìa khóa nhà mở cửa, Mộc Dao dìu cô ấy tới sô-pha rồi muốn rời đi.
Quan Dĩ Đồng cố gắng mở mắt, chỉ thấy cơ thể không có lấy chút sức lực, Mộc Dao trước mắt xiêu xiêu vẹo vẹo đứng đó, đột nhiên, lồng ngực giống như bị người ta véo một cái, Quan Dĩ Đồng vô thức đưa tay đặt lên lồng ngực.
“Em nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước đây.”
Bàn tay giữ lấy lồng ngực lại day thật chặt, “Muộn vậy rồi chị còn muốn đi à?”
“Đi đây.”
“Mộc Dao!” Quan Dĩ Đồng đột nhiên đứng lên, cơn choáng váng càng ngày càng dữ dội, cô ấy không thở nổi, thịch thịch thịch nghe thấy nhịp tim của mình, đập rất nhanh, trái tim toàn là mãnh vỡ còn có thể hoạt bát tới vậy sao? Quan Dĩ Đồng đập lên lồng ngực, chỗ nào hữu dụng thế? Đôi mắt làm cách nào cũng không mở nỗi nữa, không khí dường như không đủ ô-xy, hít thở rất khó khăn, nhất định là bản thân đã uống quá nhiều, thì ra, uống rượu thật sự có thể quật ngã người ta, những năm qua, cô ấy uống rất nhiều rượu, uống bất kể thời gian, bất kể tình huống, uống tới say mèn là tốt nhất, cả người nhẹ tênh, cũng không nhớ việc gì nữa, uống say thì càng tốt, trực tiếp đi ngủ, nếu không ngủ không nổi, cũng có lúc đau dạ dày, vì uống quá nhiều, vì không ngủ được nên thỉnh thoảng sẽ uống thuốc an thần, vì rất nhiều nguyên nhân, Quan Dĩ Đồng vẫn còn ý thức, muốn gọi Mộc Dao nhưng không gọi thành lời, cô ấy rất khó chịu, rất tốn sức, hô hấp không thuận, cô ấy vẫn có thể nghe được Mộc Dao đang nói, “Quan Dĩ Đồng? Em đừng giả vờ nữa, bao nhiêu tuổi rồi còn lấy trò trẻ còn này ra để giả vờ, có thích hợp không?” Cô ấy còn nghe thấy Mộc Dao nói, “Quan Dĩ Đồng, em làm sao thế? Em đừng dọa tôi? Quan Dĩ Đồng...”
Những âm thanh sau đó cô ấy không nghe thấy nữa.
Sở thích uống rượu quanh năm gần như hủy hoại cơ thể Quan Dĩ Đồng, cô ấy còn phóng túng hả hê như thế, đơn giản là tìm đường chết, cô ấy cảm thấy Mộc Dao đang sờ mình, cô ấy cũng muốn sờ lại, Mộc Dao là người tốt, cô ấy muốn nắm lấy tay Mộc Dao, nhưng cô ấy hoàn toàn không có sức lực.
Mộc Dao vốn dĩ đã quyết tâm nhấc chân rời đi giờ ngồi xổm xuống, bị dọa không thôi, vì cả cơ thể Quan Dĩ Đồng đang run lên, vốn dĩ cô nghĩ Quan Dĩ Đồng đang giả vờ để giữ mình lại, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của cô ấy, gọi cũng không tỉnh, trong khoảnh khắc đó, Mộc Dao thật sự cho rằng người trước mắt cứ thế mà ra đi trong vòng tay mình.
Đó là lần đầu tiên Mộc Dao gọi 120, mấy chục phút đợi xe cứu thương giống như muốn chết, đầu óc cô trống rỗng, ngây ngốc ngồi trên sàn nhà, sàn nhà lạnh lẽo còn có Quan Dĩ Đồng gọi thế nào cũng không tỉnh, Mộc Dao nghe thấy âm thanh xe cứu thương bên ngoài, hoang mang mở cửa, hoang mang nhìn Quan Dĩ Đồng được khiêng lên xe đẩy, khoảnh khắc đó, cảm giác mất trọng lượng kịch liệt lại nhào tới.
Phòng cấp cứu, Quan Dĩ Đồng được đưa đi rửa dạ dày, bác sĩ tức giận quát Mộc Dao một trận, “Cô ta uống Ngũ Lương Dịch tới nỗi xưởng rượu đóng cửa rồi đúng không?”
Lúc này Mộc Dao còn đang nghĩ tối nay bọn họ không uống Ngũ Lương Dịch, chỉ là nghĩ tới những chai rượu bị Quan Dĩ Đồng uống rỗng, rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu? Mộc Dao tan vỡ ngồi ngoài hành lang, bệnh viện rất nhiều người, nửa đêm vẫn giống như cái chợ.
Mộc Dao không biết bản thân đợi bao lâu, dường như là một hai tiếng, cũng như thể năm sáu tiếng, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tối nay, vô cùng mệt mỏi.
“Mộc Dao?”
“Mộc Dao!”
Người đàn ông kia gọi ba lần, Mộc Dao mới phản ứng lại, không ngờ trong hoàn cảnh này lại gặp Thạch Lỗi, hiện tại Mộc Dao cũng không rảnh rỗi giúp Cố Minh ghi thù Thạch Lỗi, chỉ ngây ra gật gật đầu.
“Em... sao thế?” Thạch Lỗi hỏi.
“Một người bạn, anh thì sao?”
“Tới thăm Tất Tiểu Quân.”
“Anh ấy làm sao?” Đầu óc Mộc Dao tê liệt hỏi.
“Không có gì đáng ngại, thủng dạ dày.”
Đợi bác sĩ ra ngoài, Mộc Dao mới được sống lại, rất nhiều lời của bác sĩ căn bản nghe không hiểu, Mộc Dao chỉ hiểu bốn chữ xuất huyết dạ dày, sau đó chạy lên chạy xuống làm thủ tục nhập viện.
Tối đó, Quan Dĩ Đồng cả tối không tỉnh, chỉ ư a không biết đang rên rỉ điều gì, điều làm Mộc Dao câm nín chính là, Tất Tiểu Quân cũng nằm chung phòng bệnh này, vừa nhìn thấy Mộc Dao, Tất Tiểu Quân liền muốn rút kim tiêm nhảy xuống giường, may mà Thạch Lỗi nhanh tay nhanh mắt chặn anh chàng lại.
“Em sao thế? Muộn vậy rồi còn tới bệnh viện? Là tên Thạch Lỗi xấu xa này nói với em sao? Anh đã nói anh không sao, bác sĩ cứ muốn chuyện bé xé ra to.”
Mộc Dao vội đè tay Tất Tiểu Quân lại, mắng, “Đừng tự luyến nữa, đưa một người bạn tới, căn bản không biết anh nhập viện.”
Tất Tiểu Quân mất hứng tự biên tự diễn, lại sống chết giữ thể diện, lấy Thạch Lỗi ra tức giận, thấy Mộc Dao nhìn chằm chằm vào người bạn bệnh tật mặt trắng như quỷ bên giường bên kia, trong mơ hồ, dường như hiểu ra gì đó, hắn há miệng, “Đây không phải là cái người em...”
“Câm miệng!” Mộc Dao nhìn Thạch Lỗi ở một bên, nhưng hoàn toàn không có tâm trạng muốn nói chuyện với hai người, cô chỉ ngồi trên đầu giường, nhìn Quan Dĩ Đồng, thỉnh thoảng lấy ngón trỏ đưa lên mũi Quan Dĩ Đồng, chỉ sợ cô ấy không thở nữa.