Kì nghỉ xuân trôi qua rất nhanh, Trì Úy quay về Thành Đô vào buổi chiều ngày mồng Sáu tháng Giêng, cô ấy lười phải quay về nhà dọn dẹp, nghe nói Chung Hiểu Âu đã quay lại, liền trực tiếp lăn qua đó, khi tới nhà, Chung Hiểu Âu đang rửa cặp lồng giữ nhiệt trong bếp.
“Cậu về Thành Đô khi nào đấy?” Trì Úy vừa dọn đồ vừa hỏi.
“Mồng Bốn.”
“Mồng Bốn? Về sớm vậy làm gì?”
“Không làm gì cả, ở nhà mãi cũng chán.”
“Vì mồng Bốn phó tổng Cố từ Thượng Hải quay lại chứ gì?” Chút tâm tư của Chung Hiểu Âu, Trì Úy vừa đoán đã chuẩn.
Chung Hiểu Âu không phản bác, cẩn thận lấy giẻ lau dọn phòng bếp, trong miệng ngâm nga bài hát.
“Nhìn dáng vẻ quỷ quái của cậu kìa, cậu và phó tổng Cố nhà cậu hẹn hò à?” Trì Úy làm mặt ghét bỏ nhìn Chung Hiểu Âu.
“Đúng thế, hẹn hò.” Giọng điệu Chung Hiểu Âu khoan thai, đắc ý, Trì Úy muốn đánh cô. Ý thức được bản thân đắc ý mất kiểm soát, Chung Hiểu Âu chầm chậm thu bớt lại, nghiêm túc nói, “Năm nay cậu về nhà đón tết à?” Phải biết từ sau khi Trì Úy công khai xu hướng tính dục với gia đình bị đuổi đi, mùa tết mỗi năm đều trở nên vô cùng lúng túng, may mà Trì Úy cũng coi như thông suốt, không thông suốt thì còn cách nào chứ? Vận mệnh chỉ cho phép Trì Úy lựa chọn như thế, cô ấy lựa chọn tôn trọng cuộc sống của chính mình, liền lấy đi mất tình thân của cô ấy, cũng hết cách.
“Mừng thọ 80 tuổi bà ngoại, mình về thăm bà, tiện cho bà ít tiền, sau đó đi Tam Á chơi.” Trì Úy hờ hững nói.
“Vậy cậu, người nhà không làm khó cậu chứ?” Chung Hiểu Âu đặt đồ trong tay xuống, ra ngoài phòng khách quan tâm hỏi.
“Cũng cứ thế, mình ở nhà bà ngoại mấy tiếng, còn không vào tới cửa nhà, tránh cho bọn họ cảm thấy mất mặt, phiền lòng, năm mới, không nên khiến người ta đen đủi. Mình nói cậu nghe, người Tam Á đông tới đòi mạng, cậu nói xem những người kia sao không ở nhà đón năm mới, lại còn ra ngoài góp vui với những người cô đơn không gia đình với bọn mình.” Trì Úy chuyển chủ đề.
“Một mình cậu đi à?”
“Nếu không thì còn ai?'
“Sao không hẹn Hứa Nặc?”
Vừa nhắc tới Hứa Nặc, ánh mắt Trì Úy liền tối lại, cô ấy lấy quần áo từ vali ra, “Hẹn cái gì mà hẹn, người ta đã nghiêm túc từ chối, mình còn có mặt mũi đi tìm người ta à? Thôi bỏ đi, vô vị.”
“Lâu vậy rồi hai người không liên lạc à?”
“Ừ, không thể treo cổ trên một cái cây, cậu nghĩ ai cũng giống cậu à? Si tình như kẻ ngốc? Mình không tự ngược vậy đâu.” Nhưng trong ánh mắt Trì Úy không có vẻ nhẹ nhàng như trong ngữ điệu.
Chung Hiểu Âu lắc đầu, không có cách nào khuyên bảo, cô và Hứa Nặc cũng không quen, không biết Hứa Nặc nghĩ thế nào, chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, ngồi xổm xuống bên vali, kéo lấy Trì Úy.
“Làm gì?” Trì Úy thấy dáng vẻ quỷ quái có chuyện muốn hỏi của Chung Hiểu Âu.
Chung Hiểu Âu gãi trán, “Mình có chuyện đứng đắn muốn hỏi cậu.”
“Nói.”
“Nhưng không cho phép cậu cười mình.”
“Chuyện gì thế? Cậu lại làm chuyện ngu ngốc gì à?”
“Cái gì mà lại? Không có, cậu thề trước đi.”
“Thề cái rắm, muốn nói thì nói không thì thôi.” Nói xong Trì Úy liền muốn đứng dậy, nhưng bị Chung Hiểu Âu đè xuống.
“Chỉ là mình có chút khó hiểu, hôm nọ mình xem phim, phụ nữ với phụ nữ, tại sao làm mãi làm mãi, một người trong hai người lại khóc? Còn khóc rất dữ dội nữa?”
“Phim? Cậu xem phim con heo à? Hay không? Cho mình xem với.”
“Ôi chao, cậu trả lời mình trước đi.”
“Cái này... cậu muốn mình trả lời thế nào? Cậu nói là cảnh trong phim, mình lại không đích thân chứng kiến, sao mình phân tích được tại sao lại khóc, hơn nữa một người phụ nữ khóc trên giường có rất nhiều tình huống, làm mãi làm mãi rồi khóc, có khả năng là sướng tới khóc, cũng có khả năng là đau tới khóc, cũng có khả năng là mất hồn nghĩ tới chuyện đau lòng, có vô số khả năng.”
“Sướng... sướng tới khóc?” Chung Hiểu Âu cắn ngón tay, “Lẽ nào, chị ấy...” Đồng tử của Chung Hiểu Âu dần dần phóng to, “Cho nên, ngày đó phó tổng Cố khóc, lẽ nào là vì đạt đỉnh nên khóc?” Chung Hiểu Âu lẩm nhẩm, nhưng bị Trì Úy bắt được, “Bình thường cậu cũng đâu hiếu học như thế, ban nãy sao mình nghe thấy cậu nói tới phó tổng Cố nhỉ?”
“Hả? Không có, nào có nói tới phó tổng Cố.” Chung Hiểu Âu chột dạ, hất tay Trì Úy ra.
“Mẹ kiếp! Người phụ nữ làm mãi làm mãi rồi khóc kia lẽ nào là phó tổng Cố?” Trì Úy bị lí luận của bản thân dọa sợ.
Chung Hiểu Âu “cạch” một cái, đỏ ửng mặt, không dám nhìn Trì Úy, chỉ đành quay mặt đi, yếu ớt đáp trả, “Thần kinh à, nói gì thế?”
Trì Úy làm bạn với Chung Hiểu Âu mười năm, lẽ nào còn không hiểu cô, xoay lưng Chung Hiểu Âu lại, “Không phải thì cậu đỏ mặt làm gì, hả? Chung Hiểu Âu, cậu nhìn vào đôi mắt chân thành của mình đi, chân thành nói với mình, không phải.”
Chung Hiểu Âu bị Trì Úy giày vò tới hết cách, chỉ đành ngầm thừa nhận, gật gật đầu.
“Cậu đã... đã lên giường với phó tổng Cố rồi, cậu? Coi như cậu... phó tổng Cố đồng ý ở bên cậu rồi sao?”
“Có lẽ... có lẽ là vậy.”
Trì Úy gật đầu, trong đôi mặt lấp lánh nước mắt, “Thật sự, thật sự không dễ dàng, cậu, cậu...” Nói mãi nói mãi còn thút thít.
“Này, này này, sao thế? Cậu thế nào? Sao nói mãi nói mãi rồi lại khóc thế?”
“Mình vui cho cậu, vì cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện, có thể ở bên người cậu yêu thương.” Trì Úy dừng lại giây lát, sau đó ngẩng đầu lên, giọng điệu thu liễm lại, “Được rồi, vừa nãy là làm mẫu cho cậu phiên bản phụ nữ khóc trong hiện thực thần kinh tới đâu, bây giờ bàn luận tới, phó tổng Cố khóc”
“Cậu chập mạch à!” Chung Hiểu Âu mới là người bị Trì Úy dọa tới thần kinh, nói khóc là khóc.
Bị câu trả lời bát nháo của Trì Úy làm mất đi tâm tư tìm kiếm sự thật, huống hồ bắt Chung Hiểu Âu kể lại những chi tiết kia cho Trì Úy, cô thật sự sẽ ngại, được chưa? Hỏi suy nghĩ của Trì Úy về vấn đề này, ngay từ đầu đã là sai lầm, tiếc là tất cả chuyện này Chung Hiểu Âu chỉ có thể bất mãn trong lòng, bản thân tự giăng lưới bị Trì Úy bắt được, nào có đạo lí chạy trốn.
“Cậu dùng miệng?”
“Cho nên cậu dùng miệng cô ấy liền khóc? Là không tiếp nhận? Hình như không đúng.”
“Cũng không đến mức cậu dùng miệng mà cô ấy đã lên đỉnh rồi chứ?”
“Phó tổng Cố thật là... thật khiến mình nhìn với cặp mắt khác.”
“...” Trì Úy giống như súng liên thanh, không chút tốn sức đã bụp bụp bụp khiến Chung Hiểu Âu hộc máu chết.
“Nếu cậu dám nói cho người thứ hai biết, mình sẽ giết cậu.” Chung Hiểu Âu yếu ớt nằm trên sô-pha, vùi mặt vào gối ôm, không muốn nói chuyện, muốn yên tĩnh.
Không biết tại sao, Trì Úy rất muốn cười, cô ấy ra sức che miệng, nhưng không nhịn được, căn bản lời thề không có chút tác dụng nào, cô ấy vẫn cười lên, Chung Hiểu Âu kéo gối ôm dưới đầu đập về phía Trì Úy.
Trì Úy cười xong, mới đứng dậy, an ủi nói, “Được rồi, ai chẳng có lần đầu tiên, chuyện này ấy à, một là dựa vào thiên phú, hai là dựa vào tình cảm, ba là dựa vào kĩ thuật. Cậu ấy mà, thiên phú chắc không có chút nào, kĩ thuật thì có thể luyện.”
“Luyện thế nào?” Chung Hiểu Âu ngẩng đầu lên.
“Làm nhiều là được, từ từ mò mẫm, cuối cùng sẽ có tổng kết.”
“Cậu đang bảo mình lấy phó tổng Cố làm chuột bạch, là công cụ luyện tay à?”
“Vậy cậu tìm người phụ nữ khác mà luyện tay, được không đấy?” Trì Úy khinh bỉ nói.
Chung Hiểu Âu chu miệng, ý định rách nát. Một tay Chung Hiểu Âu chống đầu ngây người, dần dần, trên mặt hiện lên nụ cười, cho dù thế nào, hiện tại cô có thể ở bên phó tổng Cố, đã cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc, chỉ cần sau này phó tổng Cố cần tới cô, Cố Minh chính là người mà cô muốn từng bước từng bước đi tới đầu bạc răng long, cho dù gặp phải khó khăn gì, giày vò gì, cô đều không từ bỏ.
Buổi tối, Chung Hiểu Âu cùng Trì Úy tới bệnh viện thăm tổng giám đốc Quan, trong dự đoán, Mộc Dao vẫn chăm sóc bên giường bệnh, ngoài dự đoán, Hứa Nặc cũng ở đó, cơ thể Trì Úy cứng lại, Chung Hiểu Âu phải ở sau lưng đẩy Trì Úy một cái.
“Chà, mấy đứa tới rồi à, thư kí nhỏ, tới đây, nếm thử canh Hứa Nặc hầm đi, tay nghề không kém em đâu.” Có người tới thăm, Quan Dĩ Đồng vô cùng vui vẻ.
Trì Úy đặt giỏ hoa quả lên đầu giường, đúng lúc chạm tay Hứa Nặc, cô ấy ngây ra, thu tay về, Hứa Nặc nhỏ tiếng gọi, “Chị Úy.”
Trì Úy cười cười với Hứa Nặc, nói, “Trùng hợp vậy.”
“Em tới tìm chị Mộc có chút chuyện, nên tiện qua đây.” Hứa Nặc giải thích.
Thế giới thật nhỏ, Chung Hiểu Âu giới thiệu, Trì Úy vốn tới thăm bệnh, bất ngờ gặp được người trong lòng.
Trì Úy khách sáo quan tâm Quan Dĩ Đồng, nói một số lời vô thưởng vô phạt cũng có thể chọc cho Quan Dĩ Đồng vui vẻ. Trì Úy, thật ra, rất giỏi giao tiếp, Quan Dĩ Đồng nhiều năm qua lăn lộn trong giới lesbian ở Thành Đô cũng thám thính được chút chuyện. Nhưng hôm nay, Trì Úy nói nhiều như thế, nói không ngừng nghỉ, Quan Dĩ Đồng nghe mà thấy mệt.
Hứa Nặc ở một bên thu dọn đồ đạc, nói cảm ơn Mộc Dao, sau đó tạm biệt mọi người.
Sóng ngầm trong phòng bệnh dâng trào, ngay cả hai lão hồ ly tinh không biết sự tình cũng có thể nhìn ra manh mối.
“Em thích em ấy à?” Hứa Nặc vừa rời đi, Quan Dĩ Đồng không chịu được nữa, ngắt lời Trì Úy hỏi.
“Dạ? Không ạ.” Trì Úy cắn môi, nghĩ tới chuyện tỏ tình thất bại, không muốn để người khác biết.
“Em thích Tiểu Nặc?” Mộc Dao nghiêng người sang, lấy quả lê trong tay Quan Dĩ Đồng.
“Này, còn chưa ăn xong mà.” Quan Dĩ Đồng kháng nghị.
“Bác sĩ bảo em ăn ít đồ lạnh thôi, lê là đồ lạnh, đừng ăn sẽ tốt hơn, cái miệng này sao không ngừng lại thế.” Mộc Dao ngang ngược nói.
“Bỏ đi bỏ đi, keo kiệt chết mất.”
Trì Úy nhìn hai người, hôm nay làm sao vậy chứ, đi tới đâu cũng ngập trong cẩu lương, người phụ nữ này, lẽ nào chính là người kia của tổng giám đốc Quan? Theo thường lệ, Trì Úy sẽ nổi lên tâm tư hóng hớt, đáng tiếc, hôm nay lại không, vì Hứa Nặc đã rời đi được hai phút rồi.
“Còn không đuổi theo nữa là không kịp đâu.” Chung Hiểu Âu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Trì Úy trợn mắt với cô.
“Em thích Hứa Nặc?” Mộc Dao lại gạn hỏi.
“Vâng.” Trì Úy cũng không tiếp tục tránh né.