Khoảnh khắc Tô Mạch quay đầu lại rõ ràng có mang theo ý cười, phải đến khi hai người từ trong đám Mã Tuấn kia nhanh chân bước tới Giang Ly mới hoàn hồn, tiện nhân này rõ ràng đang cười nham hiểm! Giang Ly tức giận cực điểm, vừa định rống một câu hắn vốn dĩ không muốn giúp họ Tô này, cmn tôi cũng là tới đánh mà, miệng còn chưa kịp hé, hai người kia đã ra tay, định một cú hạ gục hắn.
Giang Ly tức khắc giận giữ, lúc nãy vừa mới bị Tô Mạch đẩy vai quăng ngã, chẳng lẽ lại cứ để người ta đánh như vậy? Thế chẳng phải quá lỗ vốn rồi sao! Giang Ly chưa kịp giải thích tình hình, đúng lúc nắm đấm của đối phương còn chưa chạm tới, bản thân liền phản xạ có điều kiện, một chân dùng toàn lực quét ngang người, vừa vặn quét trúng bụng một người, người nọ ăn đủ, nhăn mày cong người.
Giang Ly ngẩn người nắm chặt tay, đm, ra tay rồi, còn giải thích cái mẹ gì nữa, trong những lúc như thế này phải dứt khoát đánh đối thủ không đứng dậy nổi, mới có cơ hội thoát. Vì vậy Giang Ly liền không lưu tình, hạ thêm một cú lên người đang cong lưng kia, trực tiếp đạp hắn ngã xuống đất. Đồng bọn nhìn thấy liền đẩy thêm một người vọt tới, thân thủ rõ ràng đã từng luyện tập qua, khó đối phó hơn hẳn người vừa nãy, Giang Ly ăn phải mấy cú đấm, có điều đều không tính là quá nghiêm trọng. Giang Ly một bên cong eo dùng cánh tay đỡ lấy đầu một bên canh thời điểm đối thủ sơ hở, thẳng đến khi người nọ thu nắm đấm, Giang Ly liền tấn công, lại thuận tiện thêm mấy cú, đánh vào đầu đối phương. Một trận này cũng đủ khiến đối phương dừng lại một lát, Giang Ly liếc tới Tô Mạch phía trước, hình như cũng vừa mới kết thúc trận đánh, còn Mã Tuấn cùng một người khác thì đang nằm dưới đất chửi rủa.
Tô Mạch quay đầu, kêu một tiếng: “Chạy!”
Giang Ly lập tức nhanh chóng đuổi theo, hai người một trước một sau chạy thẳng tới tòa ký túc xá, nói chạy liền như gió lớn chạy như bay, tránh lại bị đám người Mã Tuấn vây một lần nữa.
Giang Ly một tay chống lên tường ngoài hành lang, miệng thở hổn hển, run rẩy giơ ngón tay chỉ vào mặt Tô Mạch nửa ngày cũng không nói ra lời. Trên mặt Giang Ly lúc nãy hứng phải một cú của đám người kia, khóe miệng bị tím một mảng, Tô Mạch quay đầu sang liếc một cái, sau đó lại lập tức xoay người, hai vai hơi run lên.
Giang Ly tức đến mức lời nói cũng lộn xộn: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó! Vẫn còn mặt mũi cười cơ đấy!”
So với dáng vẻ chật vật của Giang Ly, Tô Mạch còn tốt hơn nhiều, ngoại trừ hơi thở có chút khó khăn, quần áo có hơi loạn một tí ra thì trên mặt đều không có một vết thương tích nào. Tô Mạch vẫn ung dung không vội nhẹ nhàng sửa cổ áo, lúc này mới chậm rãi xoay lại, vẽ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú Giang Ly, nhàn nhạt nói: “Tôi không cười.”
“À thế à!” Giang Ly tức giận, “Không cười cái rắm! Còn biết trợn mắt nói dối nữa! Không cười thì hai vai run cái quái gì! Động kinh hay là phát bệnh hả!”
Tô Mạch nhịn không được liền giơ tay che miệng, hai mắt rõ ràng cong lên một đoạn, lúc buông tay xuống trên mặt lại không một gợn sóng, chỉ có khóe miệng hơi run, nói: “À, tôi cười thì làm sao.”
Giang ly không chỉ bị đánh lên mặt, mà trên người cũng bị ăn mấy cú, hơn nữa lại cộng thêm trước đó bị Tô Mạch quăng ngã, toàn bộ cơ thể hiện tại đều có chút âm ỉ đau, Giang Ly suy nghĩ một lát, chỉ sợ lúc này không thể làm đối thủ của Tô Mạch rồi. Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười ngày chưa muộn, Giang Ly âm thầm chuẩn bị tâm lý bản thân, kiêu ngạo chỉ tay vào Tô Mạch nói: “Họ Tô kia! Cậu đợi đấy! Lão tử không đánh chết cậu, lão tử theo họ cậu!”
Tô Mạch gật gật đầu: “Được, đợi cậu theo họ tôi.” Tô Mạch nói xong liền quay đầu lên cầu thang, Giang Ly ngớ người một chỗ mấy giây, lúc này mới nhấc chân đuổi theo.
Tô Mạch đi cực nhanh, Giang Ly đuổi theo mấy bước vẫn không đuổi kịp, trơ mắt nhìn Tô Mạch mở cửa phòng ký túc bước vào. Phòng của hai người cách nhau mấy phòng khác, phòng Tô Mạch gần hơn một chút, phòng Giang Ly lại xa hơn một chút, Giang Ly xoa eo đứng trước cửa phòng Tô Mạch uất ức nhìn tường ba giây, vừa mới chuẩn bị về phòng, cửa phòng lại “cạch” một tiếng bị người bên trong mở ra.
Giang Ly bị dọa nhảy dựng lên, trong lòng có chút giật mình, Tô Mạch nhìn dáng vẻ chó chạy kia, trong lòng không ngờ tới thân thủ này nhìn cũng lợi hại đấy. Có điều thua người không thua trận, Giang Ly hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mạch một thân ưu nhã dựa cửa, nhăn mặt nói: “Làm sao! Muốn đánh? Tới, tới a, đường đường là ông nội cậu, tôi còn sợ sao!”
Tô Mạch khóe môi hơi dâng lên, Giang Ly trong nháy mắt lại cảm thấy cậu có chút đẹp, tinh thần lại hoảng hốt, Tô Mạch nhấc tay ném tới trước mặt Giang Ly một thứ gì đó. Giang Ly dùng bản năng miễn cưỡng bắt trúng, một lọ nặng trĩu, cũng không biết là cái gì.
“Ông nội, Bảy Li Tán*, hiệu quả cũng không tồi.” ngữ điệu không chút quan tâm của Tô Mạch còn khiến người ta tức giận hơn cả Giang Ly trên mặt viết hai chữ kiêu ngạo kia, Giang Ly ngực phập phồng, vừa muốn hét một câu “Muốn hủy dung lão tử sao”, Tô Mạch lại nhịn cười đem cửa “đùng” một tiếng đóng lại, Giang Ly tức đến mức muốn đi tìm một bìa đậu để tự tử.
*tên thuốc bôi.
Đúng vậy, Giang Ly từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để thua thiệt như vậy, trước mặt Tô Mạch té ngã vô số lần, bất luận là thành tích, diện mạo hay nữ nhân duyên cũng bị cậu đè lên đầu, bây giờ lại còn am hiểu đánh lộn, tất cả lại không phải đối thủ của tiện nhân này. Hắn còn bị Tô Mạch chơi một vố, ngang nhiên bị lấy làm lá chắn! Giang Ly tất nhiên nhịn không được, đá một chân gác lên cửa, ngửa đầu tức giận hét: “Tô Mạch! Cái đmm!”
Hành lang bên ngoài một trận an tĩnh, thỉnh thoảng lại có người từ trong phòng ngó ra xem xung quanh, nhưng rất nhanh lại quay về, không ai thích ôm chuyện vào người cả. Giang Ly còn chưa hết giận, vừa định đá thêm mấy cái, cánh cửa kia lại một lần nữa bị người mở ra, Giang Ly không phòng bị đạp phải không khí, xấu hổ ngã xuống đất, cả người hai chân hóa thành chữ “bộ*“.
*chữ Bộ 步
Tô Mạch đứng dựa cửa “phụt” cười một tiếng, Giang Ly không dám ngẩng đầu, hai chân căng lên vài giây, lúc này mới chậm rãi nhấc chân đứng dậy, tự bản thân cũng cảm thấy mình ngu ngốc, lại tức đến mức không đứng dậy được. Giang Ly bỗng nhiên cảm thấy mình tốt nhất nên tránh xa tiện nhân này xa một chút, đúng thật là khác tinh mà, khắc tinh trời sinh.
Tô Mạch nhịn cười, bâng quơ nhẹ nhàng hỏi: “Quên hỏi cậu, tôi có chọc đến chỗ nào của cậu sao?”
Cảm thấy như chỗ nào cũng đều chọc vào rồi, nhưng cũng cảm thấy Tô Mạch một chỗ cũng chưa chọc, Giang Ly nghĩ lấy cái lý do nào nói ra cũng đều có chút không đúng, dứt khoát đút tay vào túi, kiêu ngạo nhướng mày nói: “Nhìn cậu không vừa mắt, làm sao?”
“Tôi cũng không cảm thấy cậu vừa mắt, nhưng không bất ngờ tới đánh cậu một bạt tai a.” Tô Mạch chớp chớp mắt, trong phòng bỗng nhiên có tiếng người truyền tới: “Tô ca! Tiểu tử theo đuổi hoa khôi khoa ngoại ngữ kia nhìn trúng cậu rồi!”
Tô Mạch quay đầu nói: “Ai cơ?”
“Cái người hôm qua tặng cậu sôcôla bị cậu từ chối dưới tầng ý!”
Tô Mạch chau mày suy nghĩ mãi mới nhớ mơ hồ nhớ dáng vẻ Ngụy Hân Nhã, là mỹ nữ tóc dài bay bay kia, có điều Tô Mạch lại không hứng thú. Ngược lại quay sang nhìn khuôn mặt bị tím xanh của Giang Ly, Tô Mạch lại hứng thú không ít, khóe miệng dâng lên nói “ừ” một tiếng.
Giang Ly nghiến răng, ngũ quan vặn vẹo nhìn có chút giống bé Husky tức giận.
Tô Mạch hứng thú dào dạt nhìn nửa ngày, chờ Giang Ly chuẩn bị di chuyển, lại nhanh chóng đóng cửa trước mặt hắn một lần nữa. Tô Mạch mặc kệ Giang Ly ở trước cửa hết đá rồi lại chửi, ôm máy tính đeo tai nghe, thoải mái dễ chịu nằm trên giường.