Điện thoại Tô Mạch vang lên, Giang Ly tò mò liếc qua, tên người gọi lại không thấy rõ. Tô Mạch để điện thoại lên tai nghe, vừa mở miệng thì tí nữa làm Giang Ly kinh ngạc đến rớt cằm, Tô Mạch - người mỗi ngày đều đeo tấm mặt nạ mặt than kia, lại có thể phá lệ nói ra cái giọng ngọt ngào dịu dàng như nước chảy thế này á.
“Phải về ăn cơm, vâng, đúng rồi ạ, một chút liền về tới rồi.” Tô Mạch chậm rãi nghe, rồi lại nói tiếp, “Vâng, bà để đấy đi, cháu về làm. Vâng, cháu cúp máy nha, bà ngoại.”
Nếu không nghe rõ hai chữ cuối câu kia, Giang Ly tuyệt đối sẽ cho rằng trong nhà Tô Mạch đang giấu tiểu kiều thê nào đó*. Chờ Tô Mạch cúp điện thoại, Giang Ly dịch người sang nghe ngóng: “Bà ngoại cậu chờ cậu về ăn cơm à?”
*Tiếng trung chỉ có xưng hô tôi với bạn như tiếng anh thôi, nên dễ nhầm lẫn.
Tô Mạch lạnh mặt gật đầu.
Giang Ly sờ cái bụng xẹp lép từ buổi trưa của mình.
“Nhà cậu ở đâu?” Giang Ly dùng khuỷu tay chạm chạm mấy cái lên cánh tay Tô Mạch, Tô Mạch nhíu mày, lười phản ứng hắn, Giang Ly lại bám riết không tha, Tô Mạch trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới không tình nguyện nói ra địa chỉ.
“Ối dồi ôi!” Giang Ly vỗ đùi, “Gần nhà tôi cực kỳ nha!”
Bác tài nhịn không được nói thêm vào: “Đứa nhỏ này làm bạn trai như thế à! Đến ở đâu còn không biết?”
“Vâng vâng vâng!” Giang Ly gật đầu như chú chó trên xe ô tô, “Cháu sửa, cháu sửa! Chú ơi, tí nữa không đi tiểu khu Tân Châu nữa nhá, cứ dừng đầu đường Dương Hà cho cháu, cháu lên nhà bạn trai ăn cơm!”
Tô Mạch đứng hình mất ba giây, lúc này mới như robot quay đầu lại nhìn Giang Ly đang tự lên kế hoạch với ánh mắt không thể tin được.
Bác tài liền cao hứng: “Ái chà! Thế mới đúng chứ! Tuy rằng hai đứa là như này, phần trăm tiếp nhận của trưởng bối trong nhà cũng không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần đúng chứ? Phải từng bước ăn bữa cơm trước, xong lại tiếp tục chiến đấu, nghe chú đi, chuẩn không phải chỉnh!”
Giang Ly vui đến chút nữa thì ném một câu 'chú à, nếu ngày nào đó con trai chú đem bạn trai về nhà, chú nhớ lời nói ngày hôm nay nha', nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, một mình cười ngây ngốc nửa ngày, đến sắc mặt của Tô Mạch cũng không thèm nhìn.
“Đầu đường Dương Hà còn gần hơn tiểu khu Tân Châu, bên kia khó quay đầu xe, chút nữa chú dừng ở bên kia đường, hai đứa tự sang đường nhé.” Bác tài xoay vô lăng, chọn con đường gần nhất mà đi tới địa chỉ Tô Mạch nói.
“Được được được! Bên kia đường thì bên kia đường, chú cũng vất vả rồi!” Giang Ly thuận miệng nói mấy câu, bác tài nghe thấy liền khen: “Ai da, đứa trẻ này thật hiểu chuyện!”
Hai người một câu cháu một câu chú hết một đường, khiến người ngoài cuộc Tô Mạch giận dỗi, nhìn chằm chằm Giang Ly nửa ngày không chớp mắt. Cuối cùng Giang Ly cũng hậu tri hậu giác mà phát hiện ra phản ứng của Tô Mạch, hắn lại tự nhiên như thường mà vỗ đùi cậu mấy cái: “Này, có ăn trực một bữa thôi à, đừng keo kiệt như vậy, một thân thương tích này từ đâu tới trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết!”
Tô Mạch: “....”
Vừa tới đầu đường Dương Hà, Giang Ly loạng choạng bò ra ngoài, tay chống bên cửa xe đợi Tô Mạch lấy vali ra ngoài. Tô Mạch ngồi yên ba giây, Giang Ly nhịn không được gõ gõ cửa sổ xe, đúng lý hợp tình mà nói: “Nhanh lên nào, chú lái xe còn đang đợi này, đừng trì hoãn công việc của người ta chứ!” Tô Mạch cắn cắn môi, anh mắt như chứa đựng dao nhỏ liếc Giang Ly một cái, Giang Ly da mặt dày, hắc hắc cười mấy tiếng đáp lại.
Đợi lấy xong vali cho hai người, bác tài quay đầu lại hô to một tiếng: “Cố lên!” xong xuôi liền không chút nào lưu luyến mà rời đi, để lại Giang Ly đang dựa vào người Tô Mạch và Tô Mạch cả người cứng đờ như tượng đá lẻ loi ở ven đường. Giang Ly nhìn xung quanh một cái, nơi này còn chưa có đổi mới quy hoạch, chỗ nào cũng là chung cư cũ, Giang Ly vừa đầy vai Tô Mạch vừa nói: “Đi đâu đây?”
Tô Mạch lúc này mới hoàn hồn lại, cậu đem tay Giang Ly trên vai kéo xuống: “Tự mình gọi xe về đi, đừng đi theo tôi.”
“Này! Đồ tuyệt tình kia!” Giang Ly chạy vội sang bám lấy cột điện bên cạnh mới đứng vững được, nhìn Tô Mạch kéo vali đi không quay đầu lại, Giang Ly lập tức nóng máu, nơi này là khu phố cũ, xa taxi cũng sẽ không chạy qua đây, gọi xe làm sao mà dễ dàng như vậy được.
Giang Ly lại hét với theo: “Con mẹ nó, cậu thật sự ném tôi xuống đây rồi mặc kệ sao!”
“Mặc kệ thật hả?” Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói run run rẩy rẩy, Giang Ly giật mình, xoay đầu nhìn, thì ra là một bà lão minh mẫn đang chắp tay sau lưng nhìn hắn cười tủm tỉm. “Ai da, bà ơi...” Giang Ly đang buồn bực, bỗng nhiên một trận bước chân dồn dập truyền tới, Tô Mạch lại lôi lôi kéo kéo cái vali quay lại, Giang Ly còn tưởng rằng lần này con người này lương tâm trỗi dậy rồi, ai ngờ lại thấy Tô Mạch nhanh chóng chạy qua đỡ lấy cánh tay bà lão, nhíu mày trách cứ: “Trời lạnh như vậy, ra đây làm gì?”
Giang Ly lập tức phản ứng, đây khẳng định là bà ngoại Tô Mạch, ông bà ngoại Giang Ly mất sớm, ông bà nội thì lại ở nơi khác, mấy năm mới gặp một lần, nhà Giang Ly không có người già nhưng khi thấy bà ngoại Tô Mạch lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, chạy nhanh tới lôi kéo, chào hỏi một tiếng: “Chào bà ngoại.”
Bà lão mừng rỡ đến trên mặt như nở ra một đóa hoa, Tô Mạch không nhịn được liền tức giận, nhíu mày nói: “Gọi loạn cái gì thế hả!”
Giang Ly sờ sờ mặt, bà ngoại Tô Mạch lại giống như không cho là đang gọi bà, hắn lại đổi thành bà nội, bà lão lại cao hứng vui vẻ như cũ, vuốt cánh tay Giang Ly, thuận miệng hỏi một câu: “Bạn học của Mạch Mạch à?”
“Vâng!” Giang Ly cợt nhả hướng về phía Tô Mạch mặt đen chớp chớp mắt, “Bạn học của Mạch Mạch!” hai chữ Mạch Mạch kia còn cố ý nhấn giọng nữa chứ.
“Tốt tốt tốt!” Bà lão hòa nhã cười, “Mạch Mạch à, cháu như vậy là không đúng, sao có thế ném bạn học xuống đường rồi đi mất như vậy hả!”
“Không đúng, không đúng.” Giang Ly lập tức chêm theo, Tô Mạch trừng mắt nhìn Giang Ly, lại cúi đầu nhẹ nhàng khuyên bảo bà lão: “Bà ngoại, không cần phải quản cậu ấy, chúng ta về nhà thôi.”
“Như vậy sao được!” Bà lão có chút hụt hẫng, “Sao lại không cần phải quản? Ít nhất cũng phải đến ăn bữa cơm rồi đi chứ? Đã bao lâu rồi cháu không mang bạn học tới chơi rồi hả?”
Tô Mạch rất muốn nói là không phải cậu muốn dẫn hắn về, căn bản là con người mặt dày này tự chủ trương ở lại đây, không cần quản, thật sự không cần quản, có điều Giang Ly lại không cho Tô Mạch có cơ hội mở miệng, hắn chịu đau một tay kéo vali một tay bóp vai bà lão: “Vâng! Cháu nghe lời bà! Ăn cơm xong rồi đi nha!”
Bà lão cứ nhìn thấy Giang Ly là trong lòng lại vui vẻ, lập tức ném tay Tô Mạch đi, cùng Giang Ly đi về phía trước, bóng hình hai người dựa vào nhau thật giống người một nhà. Tô Mạch không tiếng thở dài hai cái, dừng một chút, bất đắc dĩ kéo vali đuổi theo hai người, cậu không đi đỡ bà ngoại nữa, ngược lại lại từ phía sau giữ chặt eo Giang Ly.
Giang Ly kinh ngạc quay đầu nhìn: “Có ý gì?”
Tô Mạch liếc nhìn bà lão: “Đi đứng cẩn thận, đừng đụng vào bà ngoại tôi.”
“Ừm.” Giang Ly lên tiếng, nỗ lực đứng thẳng. Ba người hai trước một sau, chậm rãi theo ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải đi hơn nửa ngày, Giang Ly không ngừng quay đầu bốn phía đánh giá căn phòng càng ngày càng cũ, mở miệng cảm khái: “Bà ơi, nơi này cũ thật đó!”
Không có sự trầm mặc gượng gạo, không có sự đồng tình hay kinh ngạc phiền lòng, cũng không có đánh trống lảng đổi đề tài, Giang Ly lấy một phương thức trực tiếp nhất tới nói ra một sự thật. Bà lão cùng Giang Ly người hỏi người trả lời, Giang Ly không ngừng một giây nào, cứ tự nhiên mà giống như đã từng lớn lên ở đây vậy, nghe chuyện bà lão kể về hàng xóm mà cười như một đứa nhỏ ngốc.
Bờ vai cứng ngắc của Tô Mạch lúc này mới thả lỏng xuống, không có ai để ý, người để ý lại là chính bản thân cậu.