“Winston sắp đến đây rồi.” Olivia vừa lướt vào phòng khách màu hồng vừa tuyên bố, tặng cho Miranda nụ cười chói lóa nhất.
Miranda ngước mắt khỏi quyển sách đang đọc - một bản in đã quăn mép và thực sự chẳng đẹp đẽ gì của cuốn Le morte d’ Arthur mà cô đã mượn từ thư viện của ngài Rudland. “Thật hả?” cô lẩm bẩm, mặc dù cô biết rõ chiều nay Winston sẽ đến.
“Thật hả?” Olivia nhại lại. “Đó là tất cả những gì cậu có thể nói à? Xin lỗi, nhưng mình không thấy có vẻ gì là cậu đang yêu anh chàng đó, ôi, xin lỗi, anh ấy giờ đã là một người đàn ông rồi, đúng không?”
Miranda quay lại với việc đọc sách. “Mình đã bảo cậu là mình không yêu anh ấy.”
“À, cậu nên thế,” Olivia vặn lại. “Và cậu sẽ yêu, nếu cậu vui lòng hạ cố dành ít thời gian ở cùng anh chàng.”
Ánh mắt Miranda đang lướt theo những con chữ trên trang sách bỗng khựng lại. Cô ngẩng lên. “Cậu vừa nói sao cơ. Không phải anh ấy đang ở Oxford à?”
“Ừ thì đúng thế,” Olivia nói, phẩy tay như thể khoảng cách sáu mươi dặm đường chẳng đáng bận tâm, “nhưng anh chàng về đây cuối tuần, và cậu chẳng dành thời gian cho chàng ta gì cả.”
“Không đúng,” Miranda đáp. “Bọn mình đã cưỡi ngựa trong công viên Hyde, đến Gunter ăn kem, và thậm chí chèo thuyền đến Serpentine vào một ngày trời ấm áp nữa.”
Olivia ngồi phịch xuống chiếc ghế bành bên cạnh, khoanh tay trước ngực. “Thế không đủ.”
“Cậu điên rồi,” Miranda lắc đầu và quay lại với cuốn sách.
“Mình biết cậu sẽ yêu anh ấy. Cậu chỉ cần dành đủ thời gian để bầu bạn với anh ấy thôi mà.”
Miranda mím môi và giữ cho mắt mình nhìn thẳng vào cuốn sách. Cuộc nói chuyện này sẽ chả đi đến đâu hết.
“Anh chàng sẽ chỉ ở đây hai ngày thôi,” Olivia mơ màng. “Chúng mình cần phải hành động nhanh chóng.”
Miranda lật qua trang khác và nói, “Cậu cứ làm những gì cậu thích, Olivia, nhưng mình sẽ không tham gia vào kế hoạch của cậu đâu.” Rồi cô nhìn lên vẻ cảnh giác. “Mà không, mình đổi ý rồi. Cậu không được làm những gì cậu muốn. Nếu mình để mặc mọi chuyện cho cậu, không khéo mình sẽ bị đánh thuốc mê và đang trên đường đến Gretna Green trước khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra mất.”
“Một ý tưởng hay ho đấy.”
“Livvy, đừng mai mối nữa. Mình muốn cậu hứa với mình.”
Nét mặt Olivia chuyển thành tinh quái. “Mình sẽ không hứa điều mình không thể giữ lời.”
“Olivia!”
“Ôi, được rồi. Nhưng cậu không thể ngăn Winston được nếu anh chàng có ý định chinh phục cậu. Và xét từ những hành vi gần đây của chàng ta thì rất có thể đấy.”
“Miễn là cậu đừng có xía vào.”
Olivia khịt mũi và cố tỏ vẻ bị xúc phạm. “Mình bị tổn thương vì cậu nghĩ rằng mình có thể làm một việc như vậy đấy.”
“Ôi, làm ơn đi.” Miranda quay lại với cuốn sách nhưng không tài nào tập trung cho được khi mà trong đầu cô vẫn tiếp tục đếm ngược... hai mươi, mười chín, mười tám...
Chắc chắn Olivia không thể im lặng quá hai mươi giây.
Mười bảy... mười sáu...
“Winston sẽ là một người chồng dễ thương, cậu không nghĩ thế sao?”
Bốn giây. Thật ấn tượng, ngay cả với Olivia.
“Anh chàng còn trẻ, dĩ nhiên rồi, nhưng bọn mình đều trẻ cả mà.”
Miranda cố tình tảng lờ cô bạn.
“Turner cũng có thể là một người chồng tốt, nếu Leticia không chết và hủy hoại anh ấy.”
Miranda ngẩng phắt lên. “Cậu không nghĩ đó là một lời bình luận tàn nhẫn à?”
Olivia tủm tỉm cười. “Mình biết cậu đang nghe mình nói mà.”
“Khó mà không nghe cho được,” Miranda càu nhàu.
“Mình chỉ đang nói rằng...” Cằm Olivia hất lên, chăm chú nhìn ra khung cửa phía sau Miranda. “Và anh chàng đây rồi. Thật là trùng hợp.”
“Winston,” Miranda hồ hởi nói, xoay người lại để ngó qua thành chiếc trường kỷ. Ấy nhưng đó không phải là Winston.
“Xin lỗi vì làm em thất vọng,” Turner nói, một bên khóe miệng nhếch lên thành nụ cười uể oải.
“Xin lỗi,” Miranda lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. “Bọn em đang nói về anh ấy.”
“Bọn em cũng đang nói về anh nữa,” Olivia nói. “Mới vừa xong, đó là lý do em nói với cô ấy là anh đang vào.”
“Ác như quỷ, anh hy vọng thế.”
“Ồ, đúng thế thật,” Olivia nói.
Miranda cố nặn ra một nụ cười mỉm khi anh chọn chỗ ngồi đối diện với cô.
Olivia nhoài người tới trước tỳ cằm lên bàn tay một cách điệu đà. “Em đang nói với Miranda rằng em nghĩ anh sẽ là một đức ông chồng khủng khiếp.” color="black">Nom anh có vẻ thích thú khi ngồi xuống. “Chính xác.”
“Nhưng em định bảo rằng nếu được rèn luyện đúng cách,” Olivia tiếp tục, “anh có thể trở lại như xưa.”
Turner đứng lên. “Anh đi đây.”
“Không, đừng đi!” Olivia bật cười khanh khách. “Em trêu anh thôi mà. Anh quá vô phương cứu chữa rồi. Nhưng Winston... bây giờ Winston giống như cục đất sét ấy.”
“Mình sẽ không kể lại với anh ấy là cậu nói thế đâu,” Miranda càu nhàu.
“Cậu không nói là cậu không đồng ý,” Olivia khiêu khích. “Anh chàng chưa có thời gian để biến thành kinh khủng, như hầu hết đàn ông thường thế.”
Turner quan sát em gái với vẻ vui thích không che giấu. “Làm sao chuyện này lại xảy ra được nhỉ, anh đang ngồi đây nghe em thuyết giảng về cách quản lý đàn ông ư?”
Olivia mở miệng định trả đũa bằng một câu gì đó thông minh khôn khéo, chắc chắn là thế, nhưng ngay lúc đó người quản gia xuất hiện ở cửa và giải cứu cho cả ba người. “Mẹ cô yêu cầu cô đến chỗ bà, thưa tiểu thư Olivia.”
“Em sẽ quay lại,” Olivia thông báo trước khi rời khỏi phòng. “Em háo hức được kết thúc cuộc đàm đạo này lắm đấy.” Cô cười ranh mãnh và ve vẩy mấy ngón tay rồi đi mất.
Turner nén một tiếng rên rỉ - cô em gái của anh sắp kết liễu cuộc đời ai đó, chỉ hy vọng không phải anh - và nhìn sang Miranda. Cô đang ngồi khoanh chân trên chiếc trường kỷ, một cuốn sách lớn bụi bặm đặt trong lòng.
“Sách gì nặng thế?” anh hỏi nhỏ.
Cô giơ cuốn sách lên.
“Ô,” anh thốt lên, môi run run.
“Đừng cười,” cô cảnh cáo.
“Anh còn không mơ đến nữa cơ.”
“Cũng đừng nói dối,” cô nói, khuôn miệng lại ra cái vẻ nữ gia sư mà dường như cô đã rất thành thạo.
Anh ngả người ra sau cố nín cười. “Giờ anh không được hứa nữa à.”
Trong một lúc cô chỉ ngồi im, nửa cứng rắn nửa nghiêm nghị, rồi nét mặt cô thay đổi. Không kịch tính, không hốt hoảng, nhưng đủ thấy rõ rằng trong đầu cô đang đấu tranh điều gì ghê lắm. Và rồi cô đi đến quyết định.
“Anh nghĩ gì về Winston?” cô hỏi.
“Em trai anh hả.”
Cô phẩy tay như thể đang nói “còn ai nữa chứ?”
“À,” anh mở lời rồi ngừng lại vì thật sự không biết cô mong anh nói gì? “Cậu ấy là em trai anh.”
Cô đưa mắt nhìn lên trời vẻ chế giễu. “Một tiết lộ cực kỳ hữu ích.”
“Thế chính xác em đang hỏi anh cái gì hả?”
“Em muốn biết anh nghĩ sao về anh ấy,” cô khăng khăng.
Trái tim anh khựng lại trong lồng ngực mà chẳng hiểu vì sao. “Em đang hỏi anh,” anh thận trọng hỏi lại, “liệu anh có tin Winston sẽ là một người chồng tốt không à?”
Cô nhìn anh bằng cặp mắt nghiêm nghị, rồi chớp mắt và - đó là điều lạ lùng nhất - như thể cô đang làm cho đầu óc minh mẫn trước khi nói bằng giọng đàm thoại bình thường nhất, “Có vẻ như mọi người đang cố gắng gán ghép chúng em.”
“Mọi người ư?”
“À, Olivia.”
“Anh khó có thể là người đưa ra những lời khuyên lãng mạn.”
“Vậy anh không nghĩ em nên quyến rũ Winston à,” cô nhoài người tới trước.
Turner chớp mắt. Anh hiểu Miranda, và đã biết cô từ nhiều năm nay, vậy nên anh khá chắc chắn cô không thay đổi tư thế để khoe ra bộ ngực duyên dáng đáng kinh ngạc của mình. Nhưng thật điên đầu, đó lại chính là kết quả.
“Turner?” cô gọi khẽ.
“Nó còn quá trẻ,” anh thốt lên.
“Đối với em ư?”
“Đối với bất kỳ ai. Chúa lòng lành, nó chỉ mới hai mốt.”
“Thực ra, anh ấy vẫn hai mươi.”
“Chính xác,” anh nói một cách khó chịu, thầm ước có cách nào đó để chỉnh lại cái cà vạt của mình mà không tự biến mình thành thằng ngốc. Anh bắt đầu cảm thấy nóng hơn, và thật khó để giữ tập trung vào thứ gì khác ở Miranda mà không phải là chỗ đó.
Cô ngồi thẳng lại. Tạ ơn Chúa.
Cô không nói gì.
Cho tới khi anh không thể kiềm mình được nữa. “Em có ý định theo đuổi nó à?”
“Winston à?” Cô tỏ vẻ cân nhắc. “Em không biết.”
Anh khịt mũi. “Nếu em không biết thì rõ ràng em không nên làm.”
Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. “Đó là điều anh nghĩ sao? Rằng tình yêu nên rõ ràng và minh bạch à?”
“Ai nói gì về tình yêu đâu?” Giọng anh hơi khó chịu, rồi anh thấy hối hận, nhưng chắc chắn cô cũng hiểu rằng đây là một cuộc nói chuyện không bình yên.
“Hừmm.”
Anh khó chịu cảm thấy dường như cô đang xét đoán anh, và anh đã tỏ ra thật ngây thơ. Sau khi đi đến một kết luận nào đó, cô chuyển sự chú ý trở lại cuốn sách đặt trong lòng.
Và anh ngồi đó, giống một thằng ngốc, thật vậy, chỉ ngắm nhìn cô đọc sách, cố nghĩ ra một lời bình luận thông minh nào đấy.
Cô ngẩng lên, nét mặt điềm tĩnh đến khó chịu. “Anh có kế hoạch gì cho buổi chiều nay không?”
“Không,” anh quả quyết mặc dù đã định cho con ngựa thiến của mình chạy nước kiệu.
“Ồ. Mọi người nói Winston sẽ đến sớm.”
“Anh biết.”
“Đó là lý do bọn em nói chuyện về anh ấy,” cô giải thích, như thể điều đó quan trọng vậy. “Anh đến vì sinh nhật em.”
“Phải, dĩ nhiên rồi.”
Cô lại nhoài người tới, Chúa phù hộ anh. “Anh cũng nhớ cơ à?” cô hỏi. “Chúng ta sẽ tổ chức một bữa ăn gia đình vào tối mai.”
“Dĩ nhiên anh nhớ chứ,” anh lầm bầm dù chẳng nhớ gì cả.
“Hừmm,” cô nói, “Dù sao cũng cảm ơn những suy nghĩ của anh.”
“Suy nghĩ của anh,” anh lặp lại. Cô đang nói chuyện quái quỷ gì thế?
“Về Winston. Có rất nhiều vấn đề cần cân nhắc, và em thực sự muốn biết ý kiến của anh.”
“À. Giờ em đã biết rồi đấy.”
“Vâng.” Cô mỉm cười. “Em vui lắm. Bởi vì em rất kính trọng anh.”
Không hiểu sao cô đang khiến anh cảm thấy mình giống giống một thánh tích cổ xưa nào đó. “Em rất kính trọng anh ư?” anh buột miệng vẻ chán chường.
“À, vâng. Chẳng lẽ anh nghĩ em không kính trọng anh hay sao?”
“Thú thật là, Miranda ạ, phần lớn thời gian anh chẳng biết em nghĩ cái gì,” anh cáu kỉnh đáp.
“Em nghĩ về anh.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Và Winston nữa, dĩ nhiên. Cả Olivia. Không ai có thể sống dưới cùng một mái nhà với cô ấy mà lại không nghĩ về cô ấy.” Cô gập cuốn sách lại và đứng lên. “Em nghĩ mình nên đi tìm Olivia. Cô ấy và mẹ anh đang bất đồng về mấy chiếc áo dài cô ấy muốn đặt, em đã hứa sẽ ra tay tương trợ rồi.”
Turner đứng lên đi cùng cô ra cửa. “Phe Olivia hay phe mẹ anh?”
“Sao chứ, phe mẹ anh, dĩ nhiên rồi,” Miranda bật cười. “Em trẻ, nhưng em không ngốc.”
Và cô bước đi.
10 THÁNG SÁU 1819
Một cuộc nói chuyện kỳ lạ với Turner chiều nay. Mình không định cố làm cho anh ấy ghen, mặc dù mình đồ rằng có thể nó đã diễn ra theo chiều hướng ấy, nếu có ai chứng kiến và biết tình cảm của mình dành cho anh, điều mà dĩ nhiên họ không biết rồi.
Tuy nhiên thì mình đã có ý định khơi gợi một số ý tưởng tội lỗi như trong cuốn Le Morte d’ Arthur. Về chuyện này, mình không tin là mình đã thành công.
Cuối buổi chiều, Turner quay về sau buổi cưỡi ngựa trong công viên Hyde với Đức ông Westholme, và chỉ thấy có Olivia đang loanh quanh trong đại sảnh.
“Suỵt,” cô cất tiếng.
Thế là đủ khêu gợi trí tò mò của bất cứ ai nên Turner ngay lập tức tới cạnh cô. “Tại sao chúng ta phải im lặng?” anh hỏi, không chịu nói nhỏ tiếng.
Cô trừng mắt nhìn anh, vẻ cáu kỉnh. “Em đang nghe trộm.”
Turner không thể hình dung ra vì ai mà cô em gái của mình lại bị cho ra rìa trên chỗ cầu thang dẫn xuống khu bếp thế này. Nhưng rồi anh nghe thấy một tiếng cười du dương.
“Miranda đấy à?” anh hỏi.
Olivia gật đầu. “Winston vừa về, và họ đã xuống dưới tầng trệt.”
“Tại sao?”
Olivia ngó qua góc quanh, rồi thụt đầu lại đối diện với Turner. “Winston đang đói.”
Turner giật đôi găng tay ra. “Và nó cần Miranda cho ăn à?”
“Không, xuống đó tìm bánh quy bơ của bà Cook. Em sắp nhập bọn với họ, vì em ghét ở một mình, nhưng giờ anh ở đây rồi, em nghĩ là em chơi với anh cũng được.”
Turner liếc qua Olivia xuống đại sảnh, mặc dù anh không thể trông thấy cậu em trai và Miranda. “Anh cũng đang đói đây,” anh lẩm bẩm vẻ đăm chiêu.
“Nhịn đi,” Olivia ra lệnh. “Họ cần thời gian.”
“Để ăn à?”
Mắt cô đảo tròn, “Để yêu nhau.”
Turner thấy hơi khó chịu khi bị cô em gái ném cho một cái nhìn khinh khỉnh như thế, nhưng anh quyết định sẽ đón nhận nó, nếu không thể phớt lờ đi thì cũng phải làm gì để trả đũa, vậy nên anh tặng lại cho Olivia một cái nhìn cáu kỉnh và quay trở về với vẻ cứng rắn vốn có. “Và họ định làm điều này nhờ bánh quy và trà trong một buổi chiều duy nhất à?”
“Đó là khởi đầu thôi,” Olivia đáp trả. “Em chưa thấy anh làm gì để thúc đẩy vụ mai mối này cả.”
Một ý nghĩ rõ ràng đến không ngờ xuất hiện trong đầu Turner, ấy là bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy rằng đây là một cuộc hôn nhân bất tương xứng kinh khủng. Anh thực lòng yêu quý Winston, và coi trọng cậu em ở chừng mực mà bất cứ ai có thể tôn trọng một chàng trai hai mươi tuổi, nhưng đây không phải người đàn ông dành cho Miranda. Đúng là anh chỉ mới biết cô được vài tuần thật, nhưng ngay cả anh cũng có thể thấy rằng cô khôn ngoan hơn tuổi. Cô cần ai đó trưởng thành hơn, già dặn hơn, có thể đánh giá đúng hơn những ưu điểm của cô. Ai đó có thể vững vàng cầm cương khi cơn giận của cô bùng nổ với những biểu hiện hiếm thấy của nó.
Anh nghĩ Winston có thể là người đàn ông đó... sau mười năm nữa.
Turner nhìn cô em gái và nói khá kiên quyết, “Anh cần đồ ăn.”
“Turner, đừng!” Nhưng Olivia không thể ngăn anh. Đến lúc cô định cố thử thì anh đã đi đến nửa hành lang rồi.
Lối sống của nhà Bevelstoke tương đối xuề xoà, ít nhất là khi họ không có khách khứa đến chơi, vậy nên không một gia nhân nào tỏ ra ngạc nhiên khi Winston ló đầu vào bếp, làm mủi lòng bà Cook với vẻ mặt giống chú cún con đáng yêu ngọt ngào nhất, rồi ngồi phịch xuống bàn cùng Miranda chờ đợi trong khi bà bếp trổ tài với mấy chiếc bánh quy bơ nổi tiếng của mình. Chúng vừa mới được bày ra bàn, vẫn còn đang bốc khói nghi ngút và mùi thơm phưng phức như trên thiên đường thì Miranda nghe thấy một tiếng thịch thật lớn phía sau mình.
Cô quay lại, chớp mắt, nhìn thấy Turner đang đứng ở bậc cuối cầu thang, trông vừa ngông nghênh vừa ngượng ngùng và cực kỳ đáng yêu. Cô thở dài. Cô không thể cầm lòng được.
“Bước hai bậc một đấy,” anh giải thích, dù cô không chắc nó có quan trọng hay không.
“Turner,” Winston lúng búng thốt lên, còn đang bận ăn chiếc bánh quy thứ ba nên không thể chào anh hùng hồn hơn được.
“Olivia nói hai người xuống đây,” Turner nói. “Thật vừa khéo. Anh đang chết đói đây.”
“Bọn em có một đĩa bích quy nếu anh muốn một ít,” Miranda nói, ra hiệu về phía chiếc đĩa trên bàn.
Turner nhún vai rồi ngồi xuống cạnh cô. “Của bà Cook à?”
Winston gật đầu.
Turner lấy ba chiếc, rồi quay sang bà Cook cũng với vẻ mặt như chú cún con mà Winston đã làm lúc trước. “Ôi, được rồi,” bà kêu lên, rõ ràng là rất thích sự chú ý này, “Tôi sẽ làm thêm.”
Sau đó Olivia xuất hiện ở khung cửa, đôi môi bặm chặt, mắt trừng trừng nhìn ông anh cả. “Turner,” cô cáu kỉnh. “Em đã bảo là em muốn chỉ cho anh xem, ờ, cuốn sách mới em kiếm được cơ mà.”
Miranda thốt ra một tiếng rên rỉ. Cô đã bảo Olivia thôi trò ép mối này đi rồi mà.
“Turner,” Olivia gào lên.
Miranda quyết định rằng nếu Olivia không hỏi ý cô về chuyện đó thì cô sẽ tự giúp mình. Cô ngẩng lên, mỉm cười ngọt ngào và hỏi, “Quyển sách nào thế?”
Olivia lườm cô một cái rõ dài và sắc lẻm như dao. “Cậu biết rồi còn hỏi.”
“Có phải là cuốn nói về đế chế Ottoman không, hay cuốn về những người đánh bẫy ở Canada, hay là cuốn về triết học của Adam Smith?”
“Nhóm của Smith chứ,” Olivia bật ra.
“Thật à?” Winston hỏi, quay ra nhìn cô em song sinh của mình với vẻ hứng thú mới mẻ. “Anh không biết là em thích thể loại ấy đấy. Năm nay chúng ta đang đọc cuốn Wealth of nations mà. Nó là sự kết hợp khá thú vị giữa triết học và kinh tế học.”
Olivia cười khẩy. “Đúng thế. Mà em sẽ cho anh biết ý kiến của mình khi nào đọc xong nó.”
“Em đọc được bao nhiêu rồi?” Turner hỏi.
“Mới vài trang.”
Hoặc ít nhất đó là điều Miranda nghĩ là mình đã nghe thấy. Thật khó nói chắc khi phải nghe qua hàm răng nghiến ken két của Olivia.
“Em ăn bánh quy không, Olivia?” Turner hỏi, rồi nhe răng cười với Miranda, như thể đang nói: Chúng mình cùng một hội.
Nhìn anh thật trẻ con. Nhìn anh thật trẻ trung. Nhìn anh thật... hạnh phúc.
Và trái tim Miranda tan chảy.">Olivia băng qua phòng đến ngồi cạnh Winston, nhưng trên đường đi cô cúi xuống rít vào tai Miranda, “Mình đang cố gắng giúp cậu.”
Nhưng Miranda vẫn còn đang hồi phục sau nụ cười của Turner. Cô có cảm giác dạ dày vừa rơi tụt xuống chân, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch chơi cả một bản giao hưởng bi hùng. Cô đang yêu hay bị nhiễm cảm đây? Cô liếc trộm nét mặt nhìn nghiêng như điêu khắc của Turner và thở dài.
Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy một tình yêu.
“Miranda này. Miranda!”
Cô ngẩng lên nhìn Olivia đang nóng nảy gọi tên mình.
“Winston muốn biết ý kiến của mình về cuốn Wealth of nations khi mình đọc xong. Mình đã bảo anh ấy là cậu sẽ đọc nó cùng lúc với mình. Mình chắc chúng mình có thể mua một cuốn khác.”
“Gì cơ? Ồ, được, dĩ nhiên, mình rất muốn đọc.” Chỉ khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Olivia, Miranda mới nhận ra mình đã đồng ý cái gì.
“Nào, Miranda,” Winston nói, tựa người vào bàn và vỗ nhẹ vào tay cô. “Em phải kể cho anh nghe em đang tận hưởng mùa hội này như thế nào.”
“Mấy cái bánh quy này ngon thật,” Turner lớn tiếng rồi với lấy một cái. “Xin lỗi Winston, em có thể dịch cánh tay ra không?”
Winston thu tay lại, và Turner lấy một cái bánh bỏ tọt vào miệng. Anh cười xởi lởi. “Vẫn tuyệt vời như mọi khi, bà Cookạ!”
“Tôi sẽ làm một đĩa khác cho cậu trong vài phút nữa,” bà đảm bảo với anh, miệng cười rạng rỡ trước lời tán dương hào phóng.
Miranda đợi hai người nói xong rồi mới trả lời Winston. “Nó rất tuyệt. Em chỉ ước anh ở đây thường xuyên hơn để tận hưởng với bọn em thôi.”
Winston quay sang cô mỉm cười, một nụ cười trễ nải có thể làm tim cô lỗi nhịp. “Anh cũng ước thế,” anh nói, “nhưng anh sẽ phải ở trường một nửa mùa hè.”
“Anh e là em sẽ không có nhiều thời gian dành cho các quý cô đâu,” Turner hồ hởi chen ngang. “Nếu anh nhớ không nhầm thì kỳ nghỉ hè của anh là uống rượu và vui chơi với bạn bè. Rất vui. Em sẽ không muốn bỏ lỡ nó đâu.”
Miranda nhìn anh khó hiểu. Nghe giọng điệu anh hơi vui vẻ quá mức.
“Em cũng nghĩ vậy,” Winston đáp. “Nhưng em cũng thích tham gia vài sự kiện lớn nữa.”
“Ý hay đấy,” Olivia nói. “Thế thì anh sẽ muốn trau chuốt thêm dáng vẻ thanh lịch thành thị đấy.”
Winston quay sang cô. “Anh đủ thanh lịch rồi, cảm ơn em rất nhiều.”
“Dĩ nhiên là anh thanh lịch rồi, nhưng để, ờ... giúp một người đàn ông trở nên lịch lãm thì không gì bằng kinh nghiệm thực tiễn.”
Winston đỏ mặt. “Anh có kinh nghiệm, Olivia.”
Miranda tròn mắt.
Turner nhẹ nhàng đứng dậy. “Anh nghĩ là cuộc trò chuyện này đang nhanh chóng giảm giá trị xuống mức không còn phù hợp với những đôi tai lịch thiệp nữa.”
Xem ra Winston muốn nói gì đó nữa, nhưng may mắn làm sao, vì hòa khí anh em, Olivia vỗ tay vui vẻ. “Nói hay lắm!”
Nhưng đáng lẽ Miranda phải hiểu rằng không nên tin tưởng cô bạn mình - ít nhất là khi Olivia đã ra mặt làm bà mối. Cô nhanh chóng nhận ra nụ cười ranh mãnh nhất của Olivia đang hướng về mình.
“Miranda,” Olivia nói một cách quá ư duyên dáng.
“Ơ, hả?”
“Chẳng phải cậu đã bảo muốn đưa Winston tới hiệu bán găng tay mà tụi mình mới phát hiện ra tuần trước à? Họ có những đôi găng tay đẹp sững sờ,” Olivia tiếp tục, quay sang Winston. “Dành cho cả nam giới lẫn nữ giới. Bọn em nghĩ có thể anh cần một đôi. Bọn em không rõ găng tay ở Oxford có chất lượng như thế nào mà.”
Đó rành rành là một bài diễn thuyết đã được chuẩn bị trước, và Miranda đoan chắc Olivia cũng biết như vậy. Cô liếc trộm Turner, anh đang quan sát toàn cảnh với thái độ thích thú. Hoặc chán ghét. Đôi khi thật khó mà biết được.
“Anh có ý kiến gì không anh trai yêu quý?” Olivia nói bằng giọng điệu vô cùng quyến rũ. “Chúng mình sẽ đi chứ?”
“Không còn gì thích hơn.”
Miranda mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi thấy có nói cũng vô ích nên lại thôi. Cô sẽ giết Olivia. Cô sẽ lẻn vào phòng ngủ và lột da cô bạn láu cá. Nhưng bây giờ cô chỉ có duy nhất một lựa chọn, ấy là đồng ý. Cô không hề muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến Winston tin là cô có những cảm xúc lãng mạn dành cho anh. Nhưng sẽ là cực kỳ thiếu nhạy cảm nếu cứ cố gạt chuyến dạo chơi đi ngay trước mặt anh.
Vì vậy, khi nhận ra ba cặp mắt đang tập trung vào mình đầy mong đợi, Miranda chẳng còn cách nào khác, đành nói, “Chúng ta có thể đi hôm nay. Sẽ rất vui cho mà xem.”
“Anh sẽ tham gia với mọi người,” Turner tuyên bố, quả quyết nhỏm dậy.
Miranda ngạc nhiên quay sang nhìn anh, cả Olivia và Winston cũng vậy. Anh chưa bao giờ tỏ ra có hứng thú đồng hành cùng bọn họ trong bất cứ chuyến dạo chơi nào ở Ambleside, mà nói cho đúng ra, tại sao anh phải làm vậy chứ? Anh già dặn hơn họ tới chín tuổi cơ mà.
“Anh cần một đôi găng tay,” Turner thản nhiên giải thích, môi hơi cong lên như muốn bảo: Còn lý do nào khác để tôi đi cùng mấy người nữa chứ?
“Dĩ nhiên,” Winston lên tiếng, vẫn còn chớp mắt trước sự quan tâm không ngờ từ phía ông anh.
“Thật tốt là em đã gợi ý chuyện này,” Turner nói nhanh. “Cảm ơn Olivia.”
Nom Olivia không có vẻ vui lòng gì cả.
“Anh đi cùng thì hay quá,” Miranda nói, có lẽ hơi hăng hái hơn dự định. “Anh không phiền chứ Winston?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi.” Nhưng trông Winston có vẻ rất phiền. Ít nhất là cũng hơi hơi phiền.
“Em đã dùng xong sữa và bánh quy rồi chứ Winston?” Turner hỏi. “Ta nên lên đường thôi. Chiều nay trời có vẻ nhiều mây đấy.”
Winston ngoan cố với thêm cái bích quy lớn nhất trên bàn. “Ta có thể đi xe kín mà.”
“Em sẽ đi lấy áo khoác,” Miranda đứng dậy. “Hai người giải quyết chuyện xe cộ nhé. Chúng ta sẽ gặp ở phòng khách màu hồng? Sau hai mươi phút nữa được chứ?”
“Anh sẽ đưa em lên gác,” Winston nhanh nhảu nói. “Anh cần lấy mấy thứ trong túi du lịch của anh.”
Cặp đôi rời khỏi bếp, Olivia ngay lập tức quay sang Turner với điệu bộ rõ là hiểm ác. “Có chuyện gì không ổn với anhthế?”
Anh dịu dàng nhìn cô em vẻ chăm chú. “Xin lỗi, em nói gì?”
“Em đang tận tâm tận lực mai mối cho hai người bọn họ, vậy mà anh lại phá hỏng tất cả.”
“Đừng cư xử như đóng kịch kiểu ấy,” anh lắc đầu nói. “Anh chỉ đi mua găng tay thôi. Điều đó không thể ngăn chặn một đám cưới, nếu quả thật đám cưới đó sắp xảy ra.”
Olivia cau mày. “Nếu không biết rõ, em lại nghĩ anh đang ghen đấy.”
Trong thoáng chốc, Turner chỉ có thể chằm chằm bất động nhìn cô em. Rồi anh tìm lại được các giác quan - và giọng nói của mình - bèn đáp trả. “Thế thì em biết rõ đấy. Vậy nên anh sẽ cảm ơn em vì đã không kết tội anh vô căn cứ.”
Ghen vì Miranda chứ. Chúa lòng lành, cô nàng còn nghĩ ra những gì tiếp theo đây?
Olivia khoanh tay trước ngực. “Thế đấy, rõ ràng anh đang hành động hết sức lạ lùng.”
Từ trước đến nay Turner đối xử với cô em gái theo nhiều cách khác nhau. Nói chung thì anh thường lờ Olivia đi. Thỉnh thoảng anh vào vai ông chú tốt bụng, bất ngờ xuất hiện với quà cáp và lời tâng bốc. Nhưng khoảng cách tuổi tác giữa hai anh em khiến anh không bao giờ đối xử với cô theo kiểu bằng vai phải lứa, luôn luôn xem cô mới chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ, trước việc cô buộc tội anh như thế, buộc tội anh thèm muốn Miranda, buộc tội anh đã gây ra mọi chuyện, anh quát mắng cô mà không hề cân nhắc ngôn từ của mình, cứ nói vung vít lên, không buồn quan tâm đến mức độ và cảm xúc. Giọng anh cứng rắn, chua chát và lạnh lùng khi nói, “Nếu em chịu nhìn xa hơn cái ham muốn của bản thân là muốn Miranda lúc nào cũng cun cút nghe em sai khiến, thì em sẽ thấy rằng cô ấy và Winston vô cùng không phù hợp.”
Olivia thở hắt ra trước đòn tấn công không ngờ ấy, nhưng cô nhanh chóng hồi phục. “Sai khiến ư?” cô giận sôi lên. “Giờ thì ai đang buộc tội vô căn cứ hả? Anh cũng như bất kỳ ai đều biết rằng em yêu quý Miranda và không mong muốn gì hơn ngoài hạnh phúc của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy thiếu nhan sắc và của hồi môn, và...”
“Ôi...” Turner ngậm miệng lại trước khi kịp buông ra câu chửi thề ngay trước mặt em gái. “Em đánh giá cô ấy thấp quá đấy,” anh bật lại. Tại sao người ta cứ cố chấp nhìn Miranda như đứa con gái nào đấy ngày xưa có lần làm thế nhỉ? Cô ấy có thể không phù hợp với tiêu chuẩn sắc đẹp hiện nay của xã hội như Olivia, nhưng cô ấy có nét còn sâu sắc hơn và thú vị hơn nhiều. Người ta có thể nhìn Miranda và biết rằng có điều gì đó ẩn sau đôi mắt đó. Và khi cô cười, đó không phải nụ cười đã được tập đi tập lại, không nhạo báng mỉa mai - ờ thì đôi khi có vẻ chế giễu, nhưng anh không thể bắt lỗi chuyện ấy, khi cô cũng có khiếu hài hước y hệt anh. Và thật sự mà nói, bị mắc kẹt ở London bởi cái mùa hội này như hai người bọn họ thì đúng là có quá nhiều thứ để chế nhạo mỉa mai.
“Winston sẽ là một đám tuyệt vời cho cô ấy,” Olivia sôi nổi tiếp tục. “Và cô ấy...” Đột nhiên cô im bặt, thở hổn hển, đưa tay bụm miệng.
“Ồ, sao nữa?” Turner cáu kỉnh hỏi.
“Chuyện này không phải về Miranda đúng không? Mà về Winston. Anh nghĩ cô ấy không đủ tốt đối với Winston.”
“Không,” anh độp lại ngay lập tức bằng một giọng phẫn nộ lạ lùng. “Không,” anh nhắc lại, lần này cân nhắc ngôn từ thận trọng hơn. “Sự thật là hai đứa còn quá trẻ để kết hôn, chỉ thế thôi. Đặc biệt là Winston.”
Olivia bất bình. “Điều đó không đúng, họ...”
“Winston còn quá trẻ,” anh lạnh lùng chêm vào, “và em cần nhìn xa hơn khỏi căn phòng này để thấy lý do tại sao một người đàn ông không nên kết hôn khi còn quá trẻ.”
Ban đầu Olivia chẳng hiểu gì cả. Nhưng rồi ngay khi cô hiểu ra, Turner nhìn thấy sự thông suốt và sau đó là vẻ thương hại.
Mà anh thì ghét sự thương hại.
“Em xin lỗi,” Olivia thốt lên - ba từ đó thậm chí còn khiến anh khó chịu hơn. Rồi cô lại nói thêm lần nữa. “Em xin lỗi.”
Và chạy đi.
Miranda đợi trong phòng khách hồng được thì đứa hầu gái xuất hiện ở cửa và nói, “Xin lỗi thưa cô, tiểu thư Olivia bảo tôi nói với cô rằng cô ấy sẽ không xuống được.”
Miranda đặt bức tượng nhỏ cô đang ngắm nghía xuống và ngạc nhiên nhìn đứa hầu gái. “Cô ấy không khỏe à?”
Đứa hầu gái có vẻ ngần ngại, và Miranda không muốn đặt nó vào tình huống khó khăn khi cô có thể tự mình đi tìm Olivia, vậy nên cô nói, “Thôi không sao. Tôi sẽ tự hỏi cô ấy.”
Đứa hầu gái nhún gối chào, Miranda quay qua chiếc bàn bên cạnh đặt bức tượng nhỏ về đúng vị trí của nó, rồi liếc nhìn nó lần nữa, cô biết Phu nhân Rudland thích những món đồ cổ của mình được để đúng nơi đúng chỗ. Rồi cô bước về phía cửa.
Và đâm sầm vào một thân hình đàn ông cao lớn.
Turner. Cô biết điều đó trước cả khi anh lên tiếng. Đó có thể là Winston, hoặc một người hầu, hoặc là - Chúa phù hộ, thật xấu hổ - ngài Bá tước Rudland, nhưng không phải. Đó là Turner. Cô biết mùi nước hoa của anh. Cô biết thanh âm hơi thở của anh.
Cô biết bầu không khí sẽ như thế nào khi cô ở gần anh.
Và đó là lúc cô biết, chắc chắn và mãi mãi, rằng đây là tình yêu.
Nó là tình yêu, và là tình yêu của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông. Cô không còn là thiếu nữ mộng mơ nghĩ về anh như chàng bạch mã hoàng tử nữa. Giờ đây, cô đã là một người phụ nữ. Cô biết rõ những khuyết điểm của anh, thấy rõ những thiếu sót của anh, mà cô vẫn yêu anh.
Cô yêu anh, cô muốn chữa lành vết thương cho anh, và cô muốn...
Cô không biết mình muốn gì. Cô muốn tất cả. Cô muốn mọi thứ. Cô...
“Miranda à.”
Bàn tay anh vẫn đang đặt trên hai cánh tay cô. Cô ngước nhìn, ngay cả khi cô biết mình sẽ không thể chịu đựng nổi khi đối diện với đôi mắt xanh biếc đó. Cô biết mình sẽ không nhìn thấy điều gì ở đó.
Và cô nghĩ đúng. Không có tình yêu, không chút cảm xúc hé lộ. Nhưng nhìn anh thật lạ lùng và khác thường.
Và cô cảm thấy nóng nực.
“Em xin lỗi,” cô vừa lắp bắp nói vừa lùi người ra. “Em nên cẩn thận hơn mới phải.”
Nhưng anh không thả cô ra. Không phải lúc này. Anh đang nhìn cô, nhìn đôi môi cô, và trong một tích tắc hạnh phúc diệu kỳ, Miranda đã nghĩ rằng có thể anh muốn hôn cô. Hơi thở của cô nghẹn lại, đôi môi hé mở, và...
Và rồi nó kết thúc.
Anh bước tránh ra. “Lỗi của anh,” anh nói, hầu như âm sắc không thay đổi. “Đáng lẽ anh cũng nên cẩn thận hơn.”
“Em định đi tìm Olivia,” cô không nghĩ ra điều gì khác để nói. “Cô ấy sai người đến nói với em là cô ấy sẽ không xuống.”
Vẻ mặt anh thay đổi - sự thay đổi vừa đủ và thoáng lộ chút chế giễu vừa đủ để cô hiểu là anh biết vừa có chuyện gì. “Cứ kệ nó,” anh nói. “Con bé sẽ ổn.”
“Nhưng...”
“Riêng lần này thôi,” anh đột ngột nói, “em hãy để Olivia tự xử lý những vấn đề của mình.”
Môi Miranda hé ra ngạc nhiên trước giọng điệu của anh. Nhưng sự xuất hiện của Winston đã giúp cô không phải trả lời anh.
“Sẵn sàng đi chưa?” Winston hồ hởi, hoàn toàn không để ý đến sự căng thẳng trong phòng. “Olivia đâu rồi?”
“Cô ấy không đi nữa,” Miranda và Turner đồng thanh.
Winston hết nhìn từ người này lại quay sang người kia, hơi sửng sốt vì lời đáp lại đồng thanh vừa rồi. “Tại sao?” anh hỏi.
“Cô ấy cảm thấy không khỏe,” Miranda nói dối.
“Thế thì tệ quá,” Winston nói, nghe không có vẻ gì là thực sự không vui. Anh đưa cánh tay ra cho Miranda khoác. “Chúng ta đi chứ?”
Miranda nhìn Turner. “Anh vẫn đi chứ?”
“Không.” Anh thậm chí không mất đến hai giây để trả lời.
11 THÁNG SÁU 1819
Hôm nay sinh nhật mình - thật vui nhưng cũng thật lạ lẫm.
Nhà Bevelstoke đã tổ chức một bữa tối gia đình để chúc mừng mình. Thật quá ân cần tử tế, nhất là khi bố mình có vẻ đã quên rồi, với bố hôm nay chỉ là ngày một học giả Hy Lạp nào đó đã tìm ra một công thức toán học đặc biệt hoặc thứ gì đó Rất Quan Trọng đại loại vậy.
Quà của ông bà Bá tước Rudland: một đôi hoa tai ngọc màu xanh nước biển rất đẹp. Mình biết mìnhkhông nên nhận một thứ quá thân tình như thế, nhưng mình không thể làm om sòm bàn ăn tối được, và mình đã nói, “cháu không thể...” (nếu có điều gì thiếu thuyết phục hơn) rồi hoàn toàn im lặng.
Quà của Winston: một bộ khăn tay ren tuyệt đẹp.
Quà củ Olivia: một hộp văn phòng phẩm có khắc tên mình. Cậu ấy còn kèm theo một mẩu nhắn nhỏ, “Dành Riêng Cho Đôi Mắt Cậu, mình hy vọng cậu sẽ không thể dùng thứ này lâu!” Dĩ nhiên cậu ấy ám chỉ hy vọng tên mình sẽ chóng có thêm họ Bevelstoke.
Miễn bình luận.
Và quà của Turner, một chai nước hoa. Mùi violet. Mình lập tức nghĩ đến rải ruy băng tím màu hoa violet mà anh cài vào tóc mình khi mình mười tuổi, nhưng dĩ nhiên anh chẳng nhớ những thứ như vậy rồi. Mình không nói gì về chuyện đó cả; thật ngượng khi bộc lộ quá nhiều sự ủy mị. Nhưng mình nghĩ nó thật là một món quà đáng yêu và ngọt ngào.
Có vẻ mình không ngủ được. Mười phút đã qua kể từ khi mình viết những câu trước, và mặc dù ngáp sái quai hàm nhưng mắt thì vẫn mở thao láo. Mình sẽ xuống bếp để xem có thể kiếm được một ly sữa nóngkhông.
Hoặc có thể mình sẽ không vào bếp. Có thể sẽ chẳng còn ai ở dưới đó để giúp mình cả, mà nếu mình hoàn toàn có thể hâm nóng sữa được thì đầu bếp có thể bị lên cơn đau tim khi phát hiện thấy có ai đó đã dùng bếp của ông mà ông không biết. Và quan trọng hơn, giờ mình đã hai mươi tuổi rồi. Mình có thể uống một ly rượu sherry để ngủ ngon nếu mình muốn.
Mình nghĩ mình sẽ làm thế.