C44
Bàn tay đang đặt trên xe lăn của Đàm Mặc khẽ run lên.
Ngay lúc này, anh không biết nên làm gì cả.
Kiều Lam vốn ngồi ở chỗ cách anh xa nhất, tại sao đột nhiên cô lại ở ngay trước mặt anh rồi? Lúc này Đàm Mặc mới muộn màng phát hiện ra rằng, chẳng những một mình Kiều Lam đổi chỗ ngồi mà tất cả học sinh khác trong lớp đều như vậy.
Cô cũng giống như mọi người luân phiên đến đây.
Không phải là cô cố ý đổi đến chỗ này.
Đàm Mặc thở dài một hơi trong lòng, nhưng kèm theo đó là chút cảm xúc giấu tên.
Nếu Đàm Mặc có thể hiểu được nó, thì loại cảm giác này gọi là thất vọng.
Nhưng Đàm Mặc hoàn toàn không hiểu.
Bằng sự cẩn thận mà người khác không nhận ra được, anh đi đến chỗ ngồi mà mình đã quen thuộc hơn hai tháng qua - nhưng bây giờ lại có chút mới lạ khiến anh không quen lắm.
Ngay cả lúc anh cất cặp vào hộc bàn cũng không hề có lấy một chút tiếng động.
Bởi vì Kiều Lam đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Cô dường như chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay buồn ngủ ở lớp.
Mỗi lần nghỉ chuyển tiết đều cúi đầu đọc sách.
Tại sao hôm nay lại đột nhiên nằm ngủ trên bàn? Bởi vì làm thuê quá vất vả, hay có liên quan đến việc hai ngày trước không đến trường? Đàm Mặc không biết.
Bình thường anh chưa từng nói chuyện với Kiều Lam về những chuyện như thế này.
Thế nhưng khi ngẩng đầu lên một lần nữa, thật là gần quá.
Gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa được buộc cao của cô đang đắm mình trong ánh nắng mặt trời.
Đàm Mặc thấy rõ từng sợi tóc.
Thậm chí thính giác nhạy cảm hơn so với người bình thường của anh còn có thể ngửi thấy mùi xà bông nhàn nhạt.
Anh không nên nhìn chằm chằm cô như thế này, Đàm Mặc nghĩ, bởi vì anh biết không ai thích việc mình bị nhìn chằm chằm như vậy.
Vì hành, động đó mà anh đã bị rất nhiều người nói là ngu ngốc, là bị bệnh tâm thần.
Bọn họ nói ánh mắt của anh quá dọa người.
Nhưng Kiều Lam đang ngủ mà, anh chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi.
Đàm Mặc chưa bao giờ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, cho nên anh muốn nhìn nhiều hơn một chút, chỉ cần không bị cô phát hiện là được rồi.
Nhưng ngay sau đó, Kiều Lam rõ ràng còn đang nằm sấp trên bàn ngủ bỗng tỉnh lại.
Đàm Mặc còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã bất ngờ đối diện với ánh mắt của Kiều Lam.
Trái tim của Đàm Mặc bỗng chốc run lên, vội vàng cụp mắt, nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của cô gái.
Giọng nói của cô vốn trong trẻo dễ nghe, có hơi chút khàn khàn.
Có lẽ do vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn ngủi, giọng nói ấy được phủ thêm vài phần lười biếng, nghe tự nhiên mà lại khiến người ta lưu luyến.
“Cậu đến rồi.” Cô xoay người, gác tay lên lưng ghế, quay đầu lại nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người lập tức được thu ngắn lại.
Vẻ mặt cô không có chút tức giận nào, chỉ cười cười với anh, thì thầm: “Thấy mình ngồi ở đây có phải cậu rất ngạc nhiên không?” Đàm Mặc lấy sách từ trong cặp ra, mấp máy môi, sau đó bỏ sách lên bàn, không nói gì cả.
Hôm trước bị đau bụng nên Kiều Lam xin nghỉ làm một hôm, sau đó bận rộn suốt hai ngày cuối tuần, tối hôm qua lúc về nhà thì có mưa nhỏ.
Lúc đầu cô nghĩ không có chuyện gì, ai ngờ sáng hôm sau đến trường lại bị cám.
Nguyên tiết tự học buổi sáng cả người đều trong trạng thái lâng lâng, sau đó lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió gì nữa.
May mà tiết tự học hôm nay là Ngữ Văn, chủ nhiệm lớp có việc nên không đến, không phát hiện ra chuyện này.
Mới chợp mắt có một chút, khi tỉnh lại nhìn đồng hồ thì chỉ còn hai phút nữa là vào học tiết đầu tiên.
Kiều Lam quay đầu nhìn về phía sau như thói quen, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Đàm Mặc.
Kiều Lam dám khẳng định, vừa nãy chắc chắn là Đàm Mặc đang nhìn cô.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn vô cảm như cũ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Sau đó cô chủ động chào hỏi thậm chí bắt chuyện với anh, Đàm Mặc vẫn cứ cúi đầu không để ý đến cô.
Lòng cô tràn ngập sự bất lực không nói thành lời.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đàm Mặc không để ý đến Kiều Lam, Kiều Lam chỉ có thể xoay người về chỗ cũ, không nhận ra rằng vì mình vừa mới chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc nên đã thu hút sự chú ý của nhiều người khác trong lớp.
Ngay cả Trần Diệu Dương và đám Lý Phàm cũng đều nhìn thoáng qua về phíacô.Có người nhỏ giọng thì thầm: “Mình phát hiện Kiều Lam thường xuyên nói chuyện với Đàm Mặc.
Nhưng đến tận bây giờ Đàm Mặc vẫn không hề để ý đến cậu ấy.” “Đàm Mặc mà biết để ý cái gì.
Có khi tụi mình nói cái gì cậu ta cũng không hiểu đấy chứ.” “Vậy nên rốt cuộc Kiều Lam bị cái gì vậy? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm à...“.