Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 47: Chương 47: Cả hai cùng tới




Tức giận vẫn nở nụ cười.

Gia Lôi nâng tay bắt lấy cổ tay Sullivan, sau đó xoay chuyển, đè xuống, bước chân thuận thế lui về phía sau, thành công kéo rộng khoảng cách với hắn. Chỉnh lại vạt áo, Gia Lôi khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn về phía người có ánh mắt đang hưng phấn.

“Ta có thể giải nghĩa câu ngươi nói như vậy được không? Có một kẻ lưu manh bắt được một cô gái xinh đẹp. Hắn hỏi cô ấy, ta muốn X X X cùng em thì thế nào? Em không đồng ý hay tự nguyện hiến thân đây? Nói trắng ra cô ấy chọn gật đầu hay lắc đầu thì kết quả có gì khác nhau? Dù sao kết cục chỉ có một, là bị tên lưu manh lột sạch, mở hai chân ra, bị X X X mà thôi.”

Khụ... khụ... khụ.....

Bả vai run lên, Sullivan hận không thể chui đầu vào tường để giảm bớt sự tồn tại của mình trước những cặp mắt của thuộc hạ. Bị Gia Lôi đem so sánh với lưu manh làm Sullivan nóng rát mặt, hắn bị sặc nên ho không ngừng. Những thuộc hạ đi theo phía sau bảo vệ Sullivan cũng không thể bảo trì hình tượng, biểu tình đông cứng trên mặt của họ tương đối rõ ràng.

“Tiểu Lôi Lôi so sánh như vậy không đúng đâu.”

Dựng thẳng ngón tay trỏ để ở bên môi lắc qua lắc lại.

“Một cô gái xinh đẹp dù ưng thuận hay từ chối, khi xong việc tên lưu manh đều sẽ rời khỏi, có lẽ còn giết người diệt khẩu. Nhưng ta cùng Anson sẽ không như vậy. Chúng ta chỉ biết quấn lấy em, cưng chiều em, dùng tình yêu mang đến ấm áp cho em, vì em mà xây dựng một gia đình hạnh phúc. Cho nên từ bản chất mà nói, em cùng cô gái xinh đẹp đó hoàn toàn khác nhau.”

Đây là…… thổ lộ sao?

Gia Lôi nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Sullivan.

Biến thái này đột nhiên nói chuyện đứng đắn như thế, làm sao người ta tin nổi đây?

Gia Lôi đang nghĩ ngợi, Sullivan lại tà tà cười sau đó bồi thêm một câu.

“Tuy rằng ta cùng Anson làm mấy chuyện không khác tên lưu manh cho lắm. Nhưng ta bảo đảm, chúng ta sẽ chuyên nghiệp hơn tên lưu manh. Tuyệt đối sẽ làm em hưởng thụ khoái lạc đến vĩnh cửu!”

“ …… ”

Quả nhiên, đây mới là phong cách của Sullivan biến thái!

Gia Lôi lười để ý tên biến thái.

Từ lúc hắn biết nhận thức, nhân phẩm của hắn liền chạy như bay rời nhà bỏ trốn rồi.

Gia Lôi một lần nữa đem ánh mắt hướng về phía màn hình có Garfield.

Đây là dùng bao nhiêu sức?

Garfield đã khiến mặt tiền của Tổng bộ nát bét, mảnh vụn tung toé. Trên mặt đất còn nằm một đống người, cũng không biết là đã chết hay là bị thương nặng ngất xỉu nữa.

“Nhìn tên lỗ mãng đó làm gì? Gia Lôi chúng ta đi ăn bữa sáng đi.”

Sullivan tiến đến trước mặt Gia Lôi, thân hình cao lớn vụng về che khuất màn hình nhỏ, nói xong liền nắm tay muốn kéo người đi.

Hả? Kéo không nhúc nhích?

Quay đầu lại, cùng Gia Lôi đối diện một lúc lâu, Sullivan đột nhiên bày ra vẻ tà mị cuồng bá. Hắn thân mật dùng cái mũi chạm chạm gương mặt Gia Lôi.

“Tiểu Lôi Lôi... không muốn bước đi nên ngầm yêu cầu ta ôm em rời khỏi sao? Ta đúng là không thể từ chối.....”

Âm cuối kéo dài run run, có thể nói là rất ngọt ngào. Hắn có thể tranh giải người cưng chiều người yêu nhất năm.

‘ Bốp ’

Không chút khách khí đánh bay gương mặt to dán sát lại gần. Đánh xong, Gia Lôi bước tránh ra khỏi vật thể ngăn cản tầm nhìn.

Mới tránh ra, ánh mắt Gia Lôi liền gặp được đôi mắt của Garfield. Đôi mắt màu vàng kim như mất đi ánh sáng, vết thương trên trán không ngừng chảy máu. Từng giọt theo khóe mắt rơi xuống, khiến cho vẻ mặt càng mờ mịt, mặt càng thêm dại ra, cũng càng thêm đau thương.

“Karen, ở nơi nào?”

Lẻ loi đứng giữa đống đổ nát lẩm bẩm hỏi. Không có người nào trả lời hắn, cuối cùng Garfield cúi đầu.

Tay che lại cái mũi bị đánh sưng hồng hồng, Sullivan hậm hực liếc xéo màn hình một cái. Hình ảnh kia thoạt nhìn rất ngược tâm, ngược tới cực điểm. Không tiến đến trước mặt Gia Lôi để bị đánh nữa, ngược lại hắn ngồi xuống sô pha mà thủ hạ vừa chuyển đến.

Hắn thừa nhận dáng vẻ Garfield thực thê thảm, hoặc nhiều hoặc ít làm hắn có chút xúc động.

Yêu một người không nên yêu thật đáng thương. Cũng không ai nói trước được người tiếp theo bị ngược có thể là chính mình hay không.

Quá bi quan đi. Ta đường đường là Thủ lĩnh Dark Clan, dễ dàng bị ngược như vậy sao?

Tâm tình khó chịu, Sullivan cất giọng nói:

“Thống kê tất cả những đồ vật bị Thiếu Tướng Garfield đập hư rồi lập danh sách chi tiết, sau đó gửi bảng danh sách đến nhà Garfield. Đồng thời nói cho bọn họ biết, chậm nhất là đến giữa trưa ngày mai, cần phải chuyển khoản tiền bồi thường đầy đủ cho ta. Bằng không ta liền cắt jj bé nhỏ của Jia Paer Garfield bỏ vào chảo dầu chiên giòn, rồi cho chó ăn.”

Hắn cố tình nhấn mạnh cụm từ ‘ jj bé nhỏ’ trong câu nói của mình. Ngữ điệu của hắn giống như nói Garfield ở chỗ đó thật sự có rất nhiều ‘jj’. Nói xong Sullivan mới cười híp mắt, nhấc chân lên ngồi bắt chéo. Thấy Gia Lôi bỗng nhiên quay đầu lại, hắn tiêu sái nhún nhún vai.

“Có phải ta rất đẹp trai hay không?”

Toàn bộ hệ Ngân Hà dám công khai phát thông cáo nói muốn cắt rớt jj của Jia Paer Garfield, tuyệt đối không vượt qua năm người. Giống đực mạnh mẽ lại đẹp trai ngời ngời, có năng lực phi phàm như ta phải đi nơi nào tìm? Bé Lôi Lôi còn không mau chạy nhanh đến nhào vào trong ngực ta. Còn chờ cái gì?

“ …… ”

Sullivan bị điên hay sao vậy, hắn mở rộng tay hướng tới ta làm gì? Muốn ta ôm một cái sao? Thực xin lỗi, thân thể ta quá yếu, sẽ không chịu đựng nổi cái ôm mạnh bạo của ngươi đâu.

“Tiểu Lôi Lôi không nói lời nào có phải cảm thấy ta thật sự quá đẹp trai, đẹp đến không có từ ngữ nào để diễn tả nổi hay không? Ta biết mà, em nhất định hiểu được ta.”

Đắc ý dào dạt cười tươi, Sullivan phát hiện khi mình ở cùng Gia Lôi sẽ luôn xảy ra sự cố, không bị mắng chửi thì phải chịu bị đánh. Nhưng Gia Lôi càng ngược đãi hắn, thậm chí động thủ đánh hắn, hắn lại càng thích dựa vào người ta. Loại phương thức yêu cho roi cho vọt kỳ quái này rốt cuộc là như thế nào hình thành không có quan trọng, quan trọng là chính hắn cùng Gia Lôi đều thích thú.

Sở thích của hắn làm đám thuộc hạ Dark Clan luôn tôn sùng kính yêu hắn khiếp sợ.

Tên lưu manh không đàng hoàng này sao có thể là Thủ lĩnh được bọn họ ví như thần? Chẳng lẽ người rơi vào bể tình thì đều thành đồ ngốc sao? Vì để Thủ lĩnh vĩnh viễn uy vũ khí phách anh minh quả quyết, bọn họ có nên suy xét đem Gia Lôi xử lý không?

‘ Bốp ’

Lại vang lên một âm thanh chói tai, đồng thời xóa tan ảo mộng của mọi người. Nhìn Thủ lĩnh lần nữa bị người ta không chút khách khí đánh bay, mọi người yên lặng thu hồi ý niệm bất kính mới vừa rồi.

Gia Lôi đánh rất thuận tay, Thủ lĩnh thì sung sướng cười đê tiện. Xử lý gì đó vẫn là thôi đi!

Đau quá, Gia Lôi sao chuyên đánh cùng một chỗ vậy? Ta không phải chỉ là trộm cắn môi một cái thôi sao? <HunhHn786> Anson hôn rất nhiều lần cũng không có thấy Gia Lôi nổi giận ra tay đánh hắn. Vì lý do gì ta chỉ cắn một chút liền tức giận? Đánh đau quá!

Tay che lại mũi sưng vù do bị đánh mạnh, Sullivan ồm ồm mở miệng hạ lệnh.

“Garfield đập hư món đồ vật gì thì tính tiền gấp đôi lên, còn phải thêm tiền bồi thường thiệt hại tinh thần. Lập tức đi làm ngay.”

Hậm hực ra tay chém đẹp Garfield. Hắn cũng tự biết chính mình đang giận cá chém thớt. Sullivan vỗ vỗ ngực, cười tươi quay lại nhìn Gia Lôi.

“ …… ”

Gia Lôi đâu? Sao không thấy?

“Báo cáo Thủ lĩnh, Gia Lôi đã rời khỏi khi ngài che lại cái mũi nói muốn bồi thường khoản tiền gấp đôi.”

“ …… ”

Có thủ hạ nhà ai ngu như thế này không? Nói thẳng Gia Lôi đã rời khỏi thì được rồi, nói bồi thường làm cái gì? Sợ ta nghe không hiểu Gia Lôi có bao nhiêu khinh bỉ ta sao?

Vội vàng đi ra hướng cửa, trước khi rời khỏi phòng theo bản năng Sullivan liếc mắt nhìn màn hình một cái. Hắn hát hiện chỗ phế tích vốn dĩ có một người đã có thêm một người nữa.

Người đó là…… Thống đốc Leopold?

Không đúng, người này không có vẻ của một người quân tử, nhìn có vẻ giống Lâm Ân. Đương nhiên là khi Lâm Ân muốn đem người ta chơi cho tàn phế.

Thú vị rồi đây. Thống đốc Leopold là người mà bọn họ thủ hạ Dark Clan của ta chưa có điều tra rõ ràng sao?

“Hay lắm, đi điều tra một lần nữa về gia đình Leopold.”

“Dạ, Thủ lĩnh.”

Một đám cùng đồng thanh nhận lệnh.

Chờ Thủ lĩnh đi mất dạng, mọi người cùng giơ nắm tay đập bẹp tên ngu ngốc lắm lời.

Cướp lời cấp trên còn chưa tính. Hắn sao có thể đạp hư cơ hội thể hiện xuất sắc ở trước mặt thủ lĩnh?

A đừng đánh!

Mà lúc này, Gia Lôi trốn trước một bước kia đã theo một đường nhỏ vòng tới một đầu khác của phòng điều khiển. Phía sau phòng điều khiển là một cánh rừng nhỏ, Gia Lôi ngồi xổm ở chân tường, nếu không nhìn kỹ căn bản nhìn không thấy.

Gia Lôi thật sự là bị Sullivan làm phiền. Hai ngày trước eo của Sullivan bị thương không có nhanh nhẹn. Thời điểm đó lỗ tai còn có thể thanh tĩnh. Hiện giờ hắn đã có thể phát huy khả năng của mình, có thể chạy bao xa thì chạy bao xa, trốn càng kỹ càng tốt.

Trứng thúi. Đến khi nào Sullivan biến thái mới có thể chấm dứt trò chơi tình yêu này? Nói cái gì mà bị động lòng. Quả thực là đánh rắm!

Ai làm hắn động lòng? Sao có khả năng làm hắn động lòng được? Chúng ta chỉ hoạn nạn bên nhau tổng cộng ba ngày. Ta chỉ cho hắn mấy khối bánh bột ngô cứng như đá. Nói một câu dễ nghe cũng không có. Làm cái gì mà hắn động lòng được? Xem thường hay châm chọc mỉa mai đây?

Bực bội gãi đầu, bỗng nhiên cảm giác trên người rét run. Ngẩng đầu, khóe miệng Gia Lôi giật giật.

Lâm Ân tới đây khi nào? Sao mình không có phát hiện?

“Chạy? Vì sao không chạy nữa?”

Hắn chậm rì rì đi về phía trước. Hoa tai vàng trên lỗ tai chợt lóe lóe sáng. Cộng thêm nụ cười lộ hàm răng trắng toát đến chói mắt, nhìn mà phát khiếp.

Gia Lôi trong lòng lệ rơi. Trong nhất thời não dừng hoạt động khi nhìn thấy Lâm Ân. Chợt nhớ tới hành vi bỏ chạy của mình xúc phạm tới tâm hồn yếu ớt của Lâm Ân. Khinh bỉ nhìn nụ cười dữ tợn của Lâm Ân, Gia Lôi thấy so với hắn, thần kinh Sullivan còn bình thường hơn.

Cho nên mới nói Dark Clan không thể ở lâu, ba tên đầu sỏ trừ Anson còn tính đứng đắn…… Giống như người trước mặt này không biết sẽ tệ đến mức nào đây? Có thể thấy người dù cứng cỏi đến đâu cũng sẽ bại trận ở dưới khí thế quá mạnh này. Nếu không sớm trốn đi liệu có thể sống sót được không?

Thấy Gia Lôi ngồi xổm dưới đất không nói lời nào, còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình, Lâm Ân thu hồi nụ cười, ngồi xổm phía trước Gia Lôi. Hắn hận không thể trực tiếp dùng ngón tay chọc đến xương cốt của Gia Lôi.

“Lần đầu tiên, ngươi ném ta lại, bỏ trốn một mình. Lần thứ hai, ngươi thấy ta, cả một câu xin lỗi cũng không nói, xoay người bỏ chạy. Karen, ngươi sao mà cứ làm cho ta thất vọng hoài vậy?”

Hả? Hả? Cái gì? Đừng nói thành ái muội như vậy được không? Cái gì mà ném ngươi lại một mình rồi bỏ trốn? Không phải đã gọi cứu viện cho ngươi rồi sao? Được Thiếu Tướng Liên Bang dùng chuyên cơ đến đón, có mấy người được danh dự lớn như vậy?

“Không phục? Thôi, chúng ta tìm một chỗ tiếp tục tâm tình. Mấy ngày nay nếu không phải Anson luôn ngăn cản, ta đã sớm cùng ngươi tiếp xúc gần gũi hơn rồi.”

Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, Lâm Ân nói những lời kia qua kẽ răng cắn chặt. ‘Tiếp xúc gần gũi’ tuyệt đối không phải nghĩa bóng mà là nghĩa đen. Không tin nhìn tay trong tay thì rõ, đầy uy hiếp chuẩn không cần chỉnh.

“Cùng ta đi.”

Lôi kéo cánh tay Gia Lôi, đem người túm lên. Xa không nói, vừa mới bị lớn nhỏ trong trong tổ chức nhìn chê cười, hắn phải cùng Karen ‘ôn nhu’ nói chuyện.

Hai người lôi lôi kéo kéo ra khỏi cánh rừng. Họ rời đi một hồi, trong rừng mới vang lên tiếng nói chuyện.

“Ta nói không sai chứ? Karen căn bản là giống cái vô sỉ tiểu nhân nhất. Một bên thông đồng Phó thủ lĩnh, mặt khác lại đi câu dẫn Thủ lĩnh, hơn nữa còn có viên chức Liên Bang là Thiếu Tướng Garfield và Thống đốc Leopold. Ngươi đếm xem có mấy người bên cạnh hắn? Chỉ là một giống cái không thể sinh con nối dõi, sao mà có thể tới nơi nào thì câu dẫn tới đó được như thế?”

“Chẳng lẽ trên người hắn thực sự có mê hương hoặc thuật thu phục nhân tâm gì đó? Nhưng sao ta chưa có nghe nói qua?”

Một giọng nói khác có chút chần chờ, còn có ý đồ phản bác.

“Chưa nghe nói qua không có nghĩa không có. Thủ lĩnh cùng Phó thủ lĩnh đã bị Karen hớp hồn rồi. Trước mắt cả ngài Lâm Ân cũng sắp rơi vào bẫy rập. Nếu không ra tay sớm toàn bộ Dark Clan đều sẽ chôn vùi ở trong tay Karen, ngươi đồng ý không?”

“Đừng khoa trương như vậy đi?”

“Khoa trương?”

Một giọng cười lạnh vang lên.

“Ngươi tin tưởng Karen chỉ có một mình sao? Sau lưng khẳng định còn có đồng lõa, mục đích chính là tan rã thế lực Dark Clan. Nếu ngươi thật sự không muốn động thủ, ta cũng không ép ngươi. Vì Dark Clan, vì Thủ lĩnh, cho dù là chết, ta cũng không thể để Karen thực hiện được âm mưu.”

Bị người này kích thích, một người khác lập tức nhiệt huyết dâng trào.

“Được rồi, ta đều nghe theo ngươi. Bất quá phải bắt Karen trước, đừng giết hắn vội được chứ? Chúng ta phải thẩm tra chất vấn rõ ràng mọi việc. Lỡ nghĩ sai rồi thì ta coi như phải tự sát trước mặt Thủ lĩnh để tạ tội. Tóm lại, ta trước sau không tin Thủ lĩnh bị rơi vào lưới tình là do bị người ta dùng thuốc hay thuật gì đó khống chế.”

“Yên tâm đi, ta cũng hy vọng Thủ lĩnh hạnh phúc. Ta đáp ứng với ngươi, bắt Karen chỉ thẩm vấn không giết.”

Hai người lại lẩm nhẩm lầm nhầm nói chút chi tiết cách thức thực hiện kế hoạch, phân công xong nhiệm vụ, họ rời khỏi rừng cây.

Họ định hành động sau hai giờ nữa. Có người phụ trách dẫn dắt Sullivan cùng Lâm Ân rời khỏi. Anson không ở Tổng bộ, chỉ cần phái người gây phiền toái cho hắn một chút, kéo dài thời gian để hắn trở về trễ là được. Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, chỉ đợi thời cơ đến.

Ở bên ngoài.

Garfield cùng Leopold chính là điều khiển phi thuyền xông vào hành tinh Tổng bộ Dark Clan. Để tìm được tọa độ chính xác vị trí của hành tinh này không phải dễ. Có thể nói vận khí bọn họ tốt, nhưng thật ra khụ khụ…… cũng có dùng chút thủ đoạn nhỏ.

Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, dù sao bọn họ tìm đúng nơi rồi, cũng chuẩn bị đại chiến một hồi.

Tưởng tượng đến vài giờ sau là có thể nhìn thấy người mình luôn tâm tâm niệm niệm, người mà hắn cho rằng vĩnh viễn mất đi, đầu óc Garfield cũng không còn hồ đồ, tâm cũng không còn chết lặng, cả người đều như đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, ấm áp chan chứa.

Tâm tình Leopold phức tạp hơn so với Garfield một ít. Vì muốn tìm tung tích người hắn yêu, hắn cưỡng bách nhân cách chủ ngủ say. Hắn vận dụng hết thảy khả năng, huy động mọi lực lượng tìm kiếm nơi đối phương mất tích. Cho đến khi nghe được tin tử vong truyền về, lại bởi vì tâm tình quá chấn động nên không thể ngủ, khiến cho thân thể bị phát sốt. Nếu không phải thể chất hắn tốt cộng thêm uống thuốc hạ sốt đúng lúc, nói không chừng đã sớm sốt đến ngu ngốc.

Hắn vì Karen mà liều mạng như vậy, Karen có thể cảm động một chút hay không?

Có nhiều người theo đuổi Karen như vậy, hắn là người có phần thắng thấp nhất. Hắn không thể mỗi ngày ở bên cạnh Karen, thậm chí không thể cho Karen sinh hoạt hôn nhân bình thường. Chờ đến khi nhân cách chủ cưới vợ sinh con, ý tưởng này liền thành loại xa xỉ phẩm đi?

Chua xót cười, không phải đã sớm biết kết cục của mình sao? Cho nên hắn không dám tham lam. Hắn chỉ hi vọng ở thời điểm có thể liều mạng ôm lấy người kia đã là hạnh phúc lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.