Tuy rằng Anson cũng ghen nhưng lại không lộ ra biến thái giống như Sullivan. Sullivan dù âm thầm hay lộ liễu đều trình diễn một màn bạo lực đẫm máu không đẹp không ăn tiền.
Anson chỉ là mím môi, từng bước đi tới gần. Mắt thấy Gia Lôi sắp dán sát lại cùng Joy, hắn một lần nữa kéo người ôm vào trong lòng ngực. Đương nhiên, hắn phớt lờ người bị ôm trong ngực đang phản đối. Lực độ tương đối mạnh, đáng thương cho eo nhỏ của Gia Lôi.
“Ngươi muốn làm gì?”
Gia Lôi cắn răng căm tức nhìn Anson.
Ta chính là bước tới gần một chút nhằm đả kích ý niệm ngu ngốc của Joy thôi mà. Anson, ngươi nghĩ loạn cái gì chứ?
“Ở trong lòng ngực của anh nói cũng giống như vậy thôi.”
Nhẹ nhàng chạm môi lên trán Gia Lôi hôn một chút, đôi mắt màu xanh bích của Anson tràn đầy nhu tình sủng nịnh.
Hắn biết chính xác tính tình của Gia Lôi, ăn mềm không ăn cứng. Mỗi lần chọc Gia Lôi không hài lòng về sau đều sẽ nhận được thái độ cực kỳ xấu. Rõ ràng để nói được một câu mềm mỏng như vậy hắn đã phải âm thầm uốn lưỡi biết bao nhiêu lần mới nói ra được.
Không thể thở phào nhẹ nhõm, Gia Lôi chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Dễ dàng nhận ra so với Sullivan thì Anson càng ngày càng giảo hoạt hơn.
Gia Lôi quay đầu lại đã nhìn thấy biểu tình khôi phục bình tĩnh của Joy. (Thật sự là bất đắc dĩ thì có!)
Thôi vậy. Mấy lời nói kích thích định nói ra vừa rồi giờ nói cũng vô ích, cứ lải nhải lần thứ hai cũng không có ý tứ gì, đành chờ về sau tìm cơ hội bàn luận lại đi!
“Nghe động tĩnh thì hình như đám người Ám Dực Tộc sắp tới? Anson, ngươi không phải muốn ôm ta chiến đấu đó chứ?”
Cử động eo, vừa vặn ma sát tới chỗ không nên chạm vào rồi, khiến Anson không kiềm chế được mà kêu rên. Nháy mắt tiếp theo sau đó, Gia Lôi liền từ trong lòng ngực Anson chuyển dời đến trong ngực Sullivan.
“Không có việc gì. Hắn ôm mệt mỏi đến lượt anh ôm, bảo đảm cho em có không gian thoải mái nhất.”
Liếm liếm lỗ tai Gia Lôi, giọng Sullivan trầm thấp gợi cảm tràn ngập dụ hoặc. Dứt lời hắn còn cố ý đĩnh đĩnh eo, tiếp theo cũng kêu rên một tiếng. (Không phải sảng khoái mà là đau)
Ai oán nhìn bàn chân đạp lên chân của mình, còn nghiền tới nghiền lui, trong lòng Sullivan lớn tiếng kháng nghị.
Dựa vào cái gì cũng đều là người thủ bên cạnh Gia Lôi, mà đãi ngộ lại chênh lệch nhau như trời với đất vậy? Nếu là Anson liền chủ động cọ xát, thay đổi thành ta liền dùng chân giẫm đạp. Chuyện này không công bằng mà!
Tiếp thu ánh mắt ai oán như người vợ nhỏ bị ức hiếp của Sullivan, Gia Lôi không lời nào để nói. Nở nụ cười khinh bỉ đồng thời đưa khuỷu tay lên đánh hắn. Nếu đầu gối thật sự với tới chỗ đó, thì điều mà Gia Lôi muốn làm nhất chính là phế đi mầm mống gây hoạ của Sullivan.
Bị một cú đánh vào ngực, Sullivan đau đến nhe răng, nhưng cánh tay vòng ở bên hông Gia Lôi lại vẫn như cũ chưa hề dịch chuyển.
“Bé yêu, em không thể nhẹ nhàng hơn một chút sao? Quá thô bạo.... Anh sẽ...... hưng phấn.”
Nói hưng phấn chính là hưng phấn, một chút cũng không giả vờ. Sullivan dùng ánh mắt nóng rực như ngọn lửa có thể thiêu đốt mọi thứ để làm chứng cứ chứng minh. Điều này căn bản không thể lý giải theo lẽ thường, nếu một ngày nào đó hắn có cùng Gia Lôi chơi trò SM, đại khái cũng không có ai sẽ cảm thấy hiếm lạ.
(S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Con M là viết tắt của từ Masochist là người cuồng dâm, thống dâm. Ngoài ra S của Servant có nghĩa là người hầu, còn M của Master là chủ nhân. Dù cho hiểu theo cách nào đi nữa thì SM thể hiện mối liên hệ của một cặp, trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ.)
Mặt Anson không đổi sắc đem Gia Lôi từ bên chỗ Sullivan cướp về. Ở trong Dark Clan hắn là thuộc hạ dưới quyền Sullivan. Ở trước mặt Gia Lôi, hắn lại chỉ là người đàn ông yêu điên cuồng biến thành si ngốc.
“Các ngươi náo loạn đủ rồi chưa?”
Bị cướp tới cướp lui, Gia Lôi dùng hết sức lực đẩy hai cánh tay của hai người đàn ông không muốn buông mình ra, đẩy mạnh cả hai.
Ta không phải món đồ chơi, đoạt cái gì mà đoạt?
“Đâu có náo loạn.”
Anson bám riết không tha, giữ chặt một cánh tay của Gia Lôi. Hắn muốn kiên trì níu kéo một lần nữa, dùng thái độ mềm mỏng dụ dỗ đối phương.
“Em không ở trong lòng ngực anh, anh sẽ bị cô đơn lạnh lẽo làm tổn thương.”
Kéo một cánh tay khác của Gia Lôi, Sullivan bày ra vẻ “dù bị đánh, bị mắng, bị đạp hư cũng muốn chết sống quấn lấy không buông tay” khoa trương trả lời.
Gia Lôi hết nói nổi.
“...... “
Anson, ngươi đang học hư ngươi biết không? Sullivan, ngươi có thể bớt không biết xấu hổ một chút được hay không?
Nhìn thấy ba người kia lại “tự thành lập thế giới riêng” lần nữa, Joy run rẩy khóe miệng nhìn trời.
Các người không có cảm nhận sự tồn tại của ta sao? Thật thương tâm quá đi!
Còn nữa, không phải vừa rồi ta đang cùng Gia Lôi thảo luận vấn đề tự sát sao? Đề tài thực nghiêm túc đó nha, sao đảo mắt đã bị ném sang một bên vậy? Điều này đúng là làm ta cảm thấy sự kiện mình sắp sửa làm thực ngốc thực xuẩn, thực không đáng nhắc tới, làm cho ta cũng không còn muốn chết nữa!
Hung hăng lắc lắc đầu, hắn không thể bị Gia Lôi đả kích. Cùng Ám Dực Tộc đồng quy vu tận chính là động lực để kiên trì sống thêm mười mấy năm qua. Hôm nay đem đường lui hủy diệt, thì còn có đường lui nào đây?
“Tộc trưởng, bọn họ ở chỗ này.”
Âm thanh ồn ào hỗ tạp từ không trung truyền xuống phá vỡ yên bình trên đỉnh núi.
Gia Lôi ngẩng đầu đã thấy hai cái cơ giáp đang bay lượn ở giữa không trung. Thành viên Ám Dực Tộc khi biến hóa thành hình thú cũng giống như những thú nhân khác, đều không thể nói chuyện. Nhưng khi mặc cơ giáp lại bất đồng, khả năng ngôn ngữ vẫn như khi còn bảo trì hình người?
“Có một lối bí mật từ Tổng đàn Ám Dực Tộc dẫn ra thế giới bên ngoài. Lối đi đó ngay phía dưới chân núi này. Lặn xuống đáy hồ nước ấn cục đá phát sáng là có thể mở ra cánh cửa bơi ra bên ngoài. Lúc trước Tộc Trưởng đem Dị Tộc nuôi dưỡng ở trong hồ cũng là vì nơi này có thể đem Dị Tộc dời đi bất cứ lúc nào. Buồn cười, người tính không bằng trời tính, ngược lại bị Dị Tộc cắn xé máu chảy thành sông.”
Đi đến bên cạnh Gia Lôi, Joy nhỏ giọng đem bí mật mấu chốt của Ám Dực Tộc nói ra. Biểu tình của Joy bình thản, nhìn dáng vẻ như là thật sự đã chết tâm đối với người Ám Dực Tộc.
Lối đi bí mật?
Sullivan nheo mắt như suy tư cái gì.
Anson nhìn mắt Sullivan.
Thủ lĩnh là muốn đại náo một hồi phải không?
Lực lượng chiến đấu hùng hậu của Dark Clan đang ở bên ngoài, bên trong cũng có nội ứng ẩn núp. Nếu thật sự có thể thừa dịp Ám Dực Tộc đang loạn, cho người Dark Clan tiến vào, trong ngoài kết hợp tiêu diệt toàn bộ Ám Dực Tộc cũng không phải không có khả năng.
“Bé yêu, có nhiệm vụ gian khổ cần em hỗ trợ hoàn thành được chứ?”
Mỉm cười nhìn Tộc trưởng Ám Dực Tộc dẫn đầu một nhóm người đang siết chặt vòng vây dần dần, Sullivan ghé sát vào bên tai Gia Lôi nhỏ giọng nói.
“Ngươi muốn để ta theo lối đi ngầm dưới nước ra ngoài, rồi dẫn những thành viên của Dark Clan tiến vào?”
Trên mặt không có chút nào kinh hoảng, Gia Lôi cũng nhỏ giọng hỏi lại.
“Em quá thông minh. Hình thú của em là cá, ở trong nước dễ dàng hoạt động hơn so với những người khác. Bên ngoài còn có Tây Ân, em đem quả cầu giao cho hắn cũng yên tâm. Mà em có muốn trở lại chiến đấu hay không hoàn toàn do em tự quyết định, như thế nào?”
Vòng vây càng ngày càng nhỏ. Tộc trưởng Ám Dực Tộc xác định mấy người Sullivan dù có cánh cũng không thể thoát, mới dừng lại bước chân âm hiểm cười. Sullivan cả liếc mắt nhìn một cái cũng chưa có, thần thái thản nhiên như cũ cùng Gia Lôi nói chuyện.
Nói là nhỏ kỳ thật vòng vây chung quanh bọn họ có bán kính mười mấy mét. Những người Ám Dực Tộc cũng không dám đến quá gần, Sullivan không phải quả hồng mềm, thật sự chọc hắn nóng nảy có hại vẫn là Ám Dực Tộc.
Nguyên nhân chính là vì chắc chắn người khác nghe không được, Sullivan mới dám yên tâm lớn mật ở trước mắt bao nhiêu người cùng Gia Lôi thương lượng phản công như thế nào.
Vốn dĩ kế hoạch của hắn đến đây chủ yếu là mang Gia Lôi đi. Vì mục tiêu quan trọng nhất, thậm chí có bại lộ quân cờ của Dark Clan cài ở Ám Dực Tộc cũng không ngại. Hiện tại Gia Lôi đã được bảo đảm an toàn, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua bánh nhân thịt đưa đến bên miệng. Huống chi, bọn họ còn có quái vật hung hãn hỗ trợ, chỉ một Dị Tộc đã giết chết không ít giống đực Ám Dực Tộc, sao mà bỏ qua?
Ha ha, không tốn tiền mà có thể dùng được sát thủ lợi hại, thật là sảng khoái!
“Chấp nhận.”
Gia Lôi tương đối vừa lòng với thái độ của Sullivan. Giống đực trời sinh hiếu thắng, Gia Lôi chưa bao giờ yêu cầu được bảo hộ như kẻ yếu.
Sullivan hơi có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Gia Lôi nở nụ cười với chính mình. Gương mặt tươi cười kia làm hắn ngây ngốc một hồi lâu mới phục hồi trở lại. Nụ cười vì cao hứng càng thêm rực rỡ lóa mắt. Cả quả cầu trên đỉnh đầu Gia Lôi vốn bị hắn chướng mắt, lúc này cũng thấy sao mà đáng yêu như thế.
“Cẩn thận một chút, an toàn của chính em cùng đứa bé là quan trọng nhất.”
Vuốt ve những sợi tóc của Gia Lôi, Anson nhìn mặt hồ dưới chân núi. Nơi đó đã không còn Dị Tộc, hắn chỉ cần giữ chân những người Ám Dực Tộc, là Gia Lôi có thể mang theo đứa bé bình an rời khỏi.
Joy hít sâu một hơi, yên lặng di động bước chân cùng lúc với Anson. Ba người hình thành thế tam giác, đem Gia Lôi bảo hộ chặt chẽ ở chính giữa.
Nói thật, hắn đã nhiều lần ảo tưởng cùng Ám Dực Tộc công khai trở mặt. Nhưng chưa lần nào oanh oanh liệt liệt như thế này, trong ngực dâng lên một loại thống khoái nói không nên lời, hào hùng vạn trượng, nhiệt huyết sôi trào.
“Joy?!”
Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. Người Ám Dực Tộc bây giờ mới phát hiện ra Joy. Người mà vẫn luôn sóng vai cùng Gia Lôi, lại là người mà bọn họ sớm đã vứt bỏ, Joy.
“Lần đầu tiên được nhiều người coi trọng như vậy, ta có chút kích động.”
Không để ý tới sắc mặt xanh mét của đám người Ám Dực Tộc, Joy quay đầu chớp chớp mắt đùa giỡn với Gia Lôi. Hắn cũng không phải trời sinh đã lạnh lùng, do cuộc sống bức ép hắn phải tuyệt tình. Cái gì mà đạm nhiên cao ngạo cô đơn độc lập? Đều là giả, thật sự hắn không thanh cao như vậy.
“Có cần nhảy hai lượt hay không? Hoặc là gào hai lần? Có làm thì báo trước nha, nếu mà ngươi gào quá khó nghe thì thôi bỏ đi.”
Gia Lôi ghét bỏ bĩu môi.
“Ta nỗ lực sẽ không khó nghe.”
Nén ý cười, Joy nghiêm trang trả lời.
“Được rồi chờ ta đem Tiểu Bảo Bảo nhét vào trong quần áo ngươi hãy gào.”
Nghiêng đầu qua bả vai, Gia Lôi thở dài đem quả cầu từ đỉnh đầu lấy xuống nhét vào trong áo.
“Xong rồi.”
Làm xong rồi, Gia Lôi ngẩng đầu cười.
Joy cũng cười. Ý cười chưa tan, đột nhiên hắn ra tay nhanh như chớp. Cánh tay duỗi ra tiếp lấy hai chân Gia Lôi, lại dùng lực đẩy hướng lên trên.
Trên bầu trời liên tiếp vang lên vài âm thanh thảm thiết.
Sau đó “Bùm” một tiếng.
Gia Lôi hoàn toàn biến mất ở trước mắt mọi người.
Từ khi Joy vươn cánh tay, Gia Lôi nhảy lên giẫm bàn tay Joy, lại đến Sullivan cùng Anson song song liên thủ làm đám người Ám Dực Tộc kinh sợ thối lui. Khi bay đến giữa không trung Gia Lôi biến hóa ra đuôi cá, hung hăng đập vào cơ giáp bay đến chặn đường. Cuối cùng là Gia Lôi rơi vào trong hồ nước mất hút trước mắt mọi người. Một loạt sự tình trước sau diễn ra không đến một phần tư phút đồng hồ liền kết thúc. Quá nhanh làm người ta trở tay không kịp.
“Joy!”
Ánh mắt Tộc trưởng đầy lửa hận.
“Ngươi cũng dám phản bội Ám Dực Tộc. Ta thật hối hận không bóp chết lúc ngươi mới sinh ra, phí công ta nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy.”
“Ha ha ha.”
Joy ngửa mặt lên trời cười dài, cười mà nước mắt cũng sắp rớt ra.
“Ông nuôi dưỡng ta? Ta phản bội Ám Dực Tộc? Tộc trưởng đại nhân, ông xác định không có nói sai chứ?”
Cười đủ rồi, Joy dùng ánh mắt mỉa mai cùng tức giận đảo qua một vòng đám người kia.
“Trong các ngươi có ai để ý đến ta chưa? Có ai đối xử với ta như một con người bình thường chưa? Rõ ràng từ lúc bắt đầu chính là các ngươi vứt bỏ ta, có cái tư cách gì cùng ta nói phản bội? Còn nữa, Tộc trưởng đại nhân, ông dám nói mình nuôi dưỡng ta sao? Ta có thể sống tới ngày hôm nay nhờ vào cái gì người khác không rõ, ông còn không rõ sao? Vậy cũng nói là nuôi dưỡng? Còn không bằng giết chết ta đi.”