Seleigh Leopold đột nhiên té xỉu làm toàn bộ người nhà Leopold hoảng sợ. Cổ Tình cùng Caliban Leopold vội vội vàng vàng đem con trai đưa vào bệnh viện trung tâm kiểm tra. Kết quả lại là ngoại trừ một chút vết thương ngoài da, bệnh gì cũng không có.
Sao có thể?
Cổ Tình lúc ấy liền nóng nảy.
“Con trai ta nếu không có bệnh sao vẫn luôn hôn mê bất tỉnh? Phải kiểm tra thêm một lần nữa đi, phải kiểm tra thật cẩn thận vào.”
Lôi kéo cánh tay một vị bác sĩ hướng tới mép giường, hốc mắt Cổ Tình đỏ hoe, chỗ khóe mắt còn có nước mắt chưa khô. Vừa thấy liền biết cách đây không lâu bà vừa mới khóc rất nhiều.
“Các bác sĩ đã kiểm tra vài lượt, ngài Thống đốc cũng không có nội thương, cũng không có bệnh nặng, chỉ có chút vết xước ngoài da trên cánh tay mà thôi.”
Chút thương tích nhỏ này đừng nói một giống đực, có là một giống cái yếu ớt cũng không đến mức hôn mê bất tỉnh? Trừ phi……
“Có thể là ngài Thống đốc có cái gì khúc mắc, tự mình không muốn tỉnh lại?”
Trước kia cũng không phải chưa từng có loại tình huống này.
“Nói vớ vẩn!”
Cổ Tình thét chói tai, đồng thời đẩy vị bác sĩ một cái. Thân thể bác sĩ bị lảo đảo thiếu chút nữa té ngã. Vị bác sĩ cao cấp này là một nam tính, tuy thân thể không cường tráng bằng giống đực nhưng cũng không yếu kém, lại bị Cổ Tình phát cuồng đẩy đến đứng không vững.
Liên tiếp thở hổn hển vài hơi, Cổ Tình đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy đôi tay vị bác sĩ đang còn kinh hãi kéo về phía mình.
“Cái gì gọi là tự mình không muốn tỉnh lại? Bác sĩ dựa vào cái gì kết luận như vậy? Có biết con trai ta là ai không? Nó là Thống đốc cao quý, là nhân tài kiệt xuất nhất. Không ai có tư cách ám chỉ nó tâm tính không kiên định? Ngươi quả thực có ý đồ đáng chết!”
Seleigh Leopold thỉnh thoảng mới ‘tinh thần không bình thường’. Đó cũng là điểm yếu trong lòng Cổ Tình. Bất luận từ ngữ gì dính dáng đến chuyện đó đều sẽ khơi mào thần kinh mẫn cảm của Cổ Tình. Bởi vì bà biết thân phận của con trai mình không chấp nhận được có khiếm khuyết như vậy. Một khi để người ngoài biết Seleigh Leopold có bệnh, không chỉ là tiền đồ của hắn, cả bà cùng ông Caliban Leopold cũng thoát không được việc bị gia tộc tra hỏi.
Bà tất nhiên không sợ bị định tội, nhưng sợ con trai bị người ta xem thường. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt, chỉ cần Seleigh Leopold nghe lời một chút, cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối, dù cho người trong tộc biết hắn có khiếm khuyết cũng không có cách nào làm gì được hắn, không phải sao?
Vì cái gì giữa đường nhảy ra một tên Gia Lôi? Seleigh Leopold lần đầu tiên vì Gia Lôi mà hung hăng lớn tiếng với tiểu thư Ái Nhi. Hắn làm nhà Onassis mất mặt mũi, khiến một tiểu thư xinh đẹp đau lòng, còn đuổi con người ta ra khỏi biệt thự nhà Leopold. Sau đó lại bởi vì Gia Lôi mà công khai khiêu khích người trong tộc, chọc các trưởng lão không ngừng gây áp lực lên cha hắn, Caliban Leopold.
Chờ đến khi biết được thân phận Gia Lôi không đơn giản, Cổ Tình vốn tưởng rằng lúc này con mình rốt cuộc có thể viên mãn. Có một vị giống cái quý hiếm làm bạn đời, xem ai còn dám đối với con trai mình vạch lá tìm sâu.
Không ngờ việc tốt lại gian nan, Seleigh Leopold từ chối đề nghị của gia tộc, không chịu theo đuổi Gia Lôi tới cùng, để cho Gia Lôi đi chọn Đại hoàng tử.
Hơn ba tháng nay, bà có thể thấy được con trai rất thương tâm, nôn nóng, sa sút. Mỗi ngày hắn đều trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía vợ chồng bọn họ cũng không còn cung kính ngưỡng mộ như trước kia. Bà đã hiểu con trai đang trách bọn họ, hắn chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó kích thích rất lớn rồi, cho nên mới có thể khiến Seleigh nổi điên đập đồ đạc, khuyên cũng khuyên không được, rồi hôn mê bất tỉnh……
Có lẽ…… Thật là…… Không muốn tỉnh lại?
Trước mắt tối sầm, hai chân Cổ Tình nhũn ra, muốn khuỵu xuống.
“Phu nhân Leopold, bà làm sao vậy?”
Thấy một giây trước Cổ Tình còn nắm chặt vạt áo mình loạn rống to, sau một giây liền sắc mặt trắng bệch, lảo đảo đi về phía sau, vị bác sĩ kinh hoảng.
Thật sự cái gì ta cũng không có làm nha!
Caliban Leopold nhanh mắt lẹ tay đỡ lấy Cổ Tình, trước khi bà ngã lăn ra đất. Thành công đem vợ ôm vào trong lòng ngực. Caliban Leopold cúi đầu nhìn đôi mắt vợ yêu trong lòng ngực đã thất thần, trong lòng chua xót, còn có một chút đau đớn.
Sai rồi. Bọn ta đều sai rồi. Không nên nghĩ làm như vậy sẽ tốt cho con trai mà đi can thiệp vào chuyện tình cảm của con. Seleigh Leopold là một người tính tình ôn hòa hiểu lý lẽ, nhưng sẽ không chấp nhận được người khác nhúng tay vào việc riêng tư của mình, dù người nhúng tay là cha mẹ của nó.
Trước đây mọi chuyện sở dĩ nhìn có vẻ tốt đẹp là bởi vì trong lòng nó không có người yêu, nên nó nhẫn nhịn ngầm đồng ý người trong tộc sắp xếp. Nhưng bây giờ khi có người lợi dụng Gia Lôi thật sự sẽ làm Seleigh thương tâm. Có phải tai hoạ ngầm chính là từ lúc ấy gieo xuống?
Seleigh thống hận trên người trói buộc quá nhiều, rồi lại bận tâm trách nhiệm cùng thân tình, nên không thể không ẩn nhẫn nhượng bộ. Nó cưỡng ép chính mình làm một người đủ tư cách thừa kế, mà không hề là con bọn ta. Chờ đến khi bọn ta cảm thấy được Seleigh có thái độ không thích hợp thì hết thảy thành kết cục đã định.
Sự việc phát sinh hôm nay như mồi lửa ném vào số thuốc súng chôn sâu trong nội tâm của Seleigh. Nó rốt cuộc có thể buông bỏ những thứ đè nặng trong lòng, nhẹ nhàng giải thoát. Cần gì phải tỉnh lại để lần nữa đối mặt với cha mẹ cùng tông tộc làm nó thất vọng đến tột đỉnh?
“Vậy vậy… ngài có thể đem phu nhân của ngài đến trên giường được không?”
Ngón tay chỉ vào cái giường trống bên cạnh giường của Seleigh Leopold, vị bác sĩ gượng cười nói.
Hai vợ chồng này đều rất quái lạ. Một người tinh thần hỗn loạn, một người thâm trầm, làm cho người nhìn thấy cũng không được thoải mái.
Trầm mặc đem Cổ Tình bế lên giường cho nằm an ổn, Caliban không tiếng động phất phất tay.
Vị bác sĩ thực thức thời, cái gì cũng không nói, mang theo nam y tá cùng một vị bác sĩ khác lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Khi ra ngoài hắn còn thuận tay đóng cửa, cũng nhịn không được hướng bên trong nhìn thoáng qua. Hắn đã nhìn thấy Caliban Leopold dùng bàn tay run rẩy vuốt ve tóc Seleigh Leopold. Người đàn ông có thân hình to lớn bộ dạng rất âu sầu. Bộ dáng đó khiến cho người nhìn cũng thấy chua xót.
Vị bác sĩ cảm thán, hào môn quý tộc cũng không thể hạnh phúc hơn so với người thường bao nhiêu. Đóng cửa phòng xong, hắn liền xoay người vội vàng chạy đến WC.
Không thể chịu nổi nữa, hắn sắp không nín được rồi. Trong bụng vốn đầy nước tiểu, vừa rồi lại bị phu nhân Leopold rống dọa, thiếu chút nữa hắn không kiềm chế mà tiết ra ở trong quần.
Vọt vào WC nam, cả cửa buồng vệ sinh cũng chưa kịp đóng liền cởi bỏ thắt lưng.
‘ Tỏng tỏng tỏng..... ’
Xả nước thật thoải mái quá!
Ai? Bên cạnh khi nào đứng một người? Á…… nụ cười kia thật là đáng sợ nha!
“Xả hết nước chưa?”
Người kia tựa vào vách ngăn giữa hai buồng vệ sinh nhìn bác sĩ híp mắt cười cười.
“…… Tiểu.... tiểu xong rồi.”
Trực giác nhắc nhở bác sĩ phải chạy nhanh lên. Đáng giận là quần còn chưa có kéo lên. Hắn thật sự không chịu nổi bị người ta nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Mà hắn còn chưa có kết hôn đâu, bị gièm pha tuyệt đối là không được.
“Ngoan ngoãn, đem quần áo cởi ra.”
“Không được!”
Em trai bị dọa đến héo luôn rồi sao?
Chẳng lẽ ta đụng phải kẻ háo sắc biến thái? Đừng có xui xẻo như vậy chứ!
“Không cởi cũng được. Ta bảo đảm trong vòng mười phút, toàn bộ người trong bệnh viện này đều sẽ biết ngươi vào WC nữ. Ngươi tin hay không?”
“Ngươi thật tàn nhẫn!”
Độc chiêu như vậy cũng nghĩ ra, người này quả nhiên biến thái!
“Ta sẽ không khuất phục, thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành!”
Đem thanh danh cùng việc bị tên biến thái chà đạp ra so sánh thì cái nào quan trọng hơn? Tất nhiên là trinh tiết.
Gia Lôi câm nín.
Đây là chỗ nào mà nhảy ra một tên quá ngớ ngẩn? Tư tưởng một hồi phức tạp một hồi khôi hài, quả thực so với Vũ Khan còn ngốc nghếch hơn.
Lười cùng vị bác sĩ ngốc dây dưa, Gia Lôi dùng một quyền đánh vào đầu khiến vị bác sĩ trực tiếp ngất xỉu. Sau đó Gia Lôi lột sạch quần áo của hắn, tròng lên trên người mình, đem người kéo tới an vị trên bồn cầu, rồi khóa trái cửa buồng vệ sinh lại. Từ phía trên bò qua buồng vệ sinh bên cạnh, lúc này Gia Lôi mới chậm rì rì đi ra từ WC nam.<HunhHn786>
Hây da, muốn giữ một chút hình tượng thanh lịch nhã nhặn ở trước mặt con mình sao lại khó như thế?
Thắc mắc vì sao Gia Lôi lại xuất hiện ở bệnh viện trung tâm? Điều này phải bắt đầu từ cuộc gặp gỡ không mong chờ trước đó.
Vốn Gia Lôi cũng đã vào cổng chính của bệnh viện kia, nhưng lại gặp phải một vị thân tín, cũng xem như bằng hữu của Garfield. Không biết xui xẻo ra sao mà cái vị thân tín kia cũng đã từng đi cùng Garfield trong cuộc truy đuổi trước đây. Ánh mắt hắn quá sắc bén, thật là xa mà đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Mặc kệ người đó trong lòng có nghi ngờ hay là thật sự nhận ra mình, dù sao Gia Lôi cũng không muốn mạo hiểm. Thấy tình thế chuyển biến không có vẻ tốt đẹp, Gia Lôi liền leo lên một chiếc xe cấp cứu, vừa vặn xe này lại đến bệnh viện trung tâm.
Vì sao có câu “Có những nơi được số phận sắp đặt sẵn cho chúng ta, cho dù chúng ta có rẽ hướng khác, bỏ qua chăng nữa, thì cuối cùng cũng trở lại đó”?
Đó là bởi vì xe này là xe chuyên môn phụ trách chuyển bệnh nhân đến bệnh viện trung tâm. Những người có thân phận không phải cao quý thì là bệnh tình rất nghiêm trọng, sẽ được loại xe này chở từ nhà hay các bệnh viện khác thẳng đến bệnh viện trung tâm. Xe chở bệnh nhân trực tiếp vào đại sảnh, sau đó từ xe xuống sẽ được đưa đến phòng chữa trị đặc biệt hay phòng phẫu thuật. Trên đường đi mọi phương tiện khác đều phải nhường đường, ai cản trở chính là mang tội cố ý giết người.
Cũng chính vì vậy, Gia Lôi mới bò lên chiếc xe này. Gia Lôi lộ ra vẻ mặt thực bình tĩnh. Nhân viên y tế cho rằng Gia Lôi là người nhà. Người nhà đều cho rằng Gia Lôi là bạn bè thân thiết của người thân mình. Thấy Gia Lôi giúp đỡ trấn an hết người này đến người kia, họ còn cảm kích vô cùng.
Tới bệnh viện trung tâm, Gia Lôi thừa dịp tất cả mọi người đều vây quanh người bệnh, lặng lẽ đi vào bệnh viện. Mà vị kia cũng chưa từ bỏ ý định bám theo. Thật là có ý chí quật cường, hắn thế nhưng vẫn luôn chết sống cắn không bỏ. Không có biện pháp, phải đành lẫn trốn, rẽ trái rẽ phải một hồi, Gia Lôi vào WC nam. Sau đó gặp gỡ vị bác sĩ cao cấp đáng yêu kia, chọc ghẹo hăm dọa một hồi tự động đưa tới việc đánh cướp.
Tuy rằng thay đổi áo blouse trắng, trên mặt còn đeo khẩu trang, nhưng quả cầu trong lòng ngực cùng ba lô trên vai vẫn như cũ không đổi. Gia Lôi không dám hoảng loạn, sợ gặp phải tên cố chấp kia thì thoát thân không được. Vì thế thấy một vị y tá xinh đẹp thì chớp chớp mắt, nở nụ cười máy móc chào hỏi.
Nhờ sự chuyển động của quả cầu chứa nhóc con lộn xộn, và vị y tá xinh đẹp đã tìm được đường đi chuẩn xác. Gia Lôi mỉm cười đuổi vị y tá xinh đẹp đi, rồi chạy thẳng. Ở giữa đường lại chạm mặt với người đang theo dõi mình. Đúng là oan gia ngõ hẹp quá. Gia Lôi bình tĩnh tự nhiên nghiêng người, tùy tay đem quả cầu cùng ba lô đặt ở trên đùi một bệnh nhân lớn tuổi ngồi trên xe lăn. Mượn thân thể người này che chắn tầm mắt người truy đuổi, lại lấy bệnh án từ trong tay người nhà lẳng lặng lật ra xem.
Người nhà thấy một vị bác sĩ mặc blouse, trước ngực có thẻ ghi ‘bác sĩ cao cấp’ đều đặc biệt khẩn trương. Vị bác sĩ xem bệnh án cho người thân của bọn họ, cũng không nói bệnh tình gì nghiêm trọng, họ mới thở phào nhẹ nhõm, kích động đi theo Gia Lôi.
Một đường gian khổ, khi mắt đã nhìn thấy chỉ cần rẽ một cái đã đến căn phòng cách ly, đột nhiên ở đâu chạy ra một vị y tá bắt lấy tay Gia Lôi kéo đi.
“Bác sĩ mau đến xem bệnh nhân này bị làm sao vậy? Bác sỹ trực không có ở đây, bác sĩ xem cho cô ấy một chút.”
“Đợi đã.”
Có chịu chờ đợi sao? Y tá này sức lực lớn cực kỳ, hoàn toàn không có ý dừng lại, lôi kéo Gia Lôi không dám công khai phản kháng chạy vào cửa một phòng bệnh. Ngón tay y tá chỉ vào một người phụ nữ đang ngồi ở trên ghế cạnh cửa, nói:
“Chính là cô ấy, phía dưới chảy thật nhiều máu, yêu cầu lập tức trị liệu.”
Gia Lôi là bác sĩ giả, gặp phải nữ bệnh nhân bị đổ máu thật, cứu người như thế nào?
“Bác sỹ ngài đừng đứng bất động như vậy, mau đem bệnh nhân đỡ đến phòng khám bệnh đi, chúng ta cần cầm máu cho cô ấy trước.”
Gia Lôi cứng họng.
“ …… ”
Mọi người đều biết nên làm cái gì lúc này, còn gọi ta đến làm chi?
Muốn xoay người bỏ đi, nhưng quả cầu lại lung lay xoay một vòng. Tiểu Bảo Bảo này lại ngăn cản. Gia Lôi quyết đoán đem ba lô cùng quả cầu nhét vào trong lòng ngực y tá, khom lưng bế người đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê vào phòng khám bệnh.
Nghe theo sự chỉ huy của vị y tá, Gia Lôi đem người đặt lên bàn khám bệnh. Vừa lau mồ hôi, Gia Lôi chưa kịp mở miệng cáo từ, nháy mắt đã bị hành động của y tá làm giật mình.
Chỉ thấy hắn lưu loát cởi quần nữ bệnh nhân, nhanh chóng tách hai chân ra. Máu tươi còn không ngừng chảy ra. Sau đó một bộ bao tay sạch sẽ đưa tới thúc giục.
“Tất cả đã chuẩn bị tốt, bác sĩ có thể tiến hành cầm máu.”
Gia Lôi hóa đá.