Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 53: Chương 53: Leopold thật xui xẻo




Hai ngày sau.

Cũng không biết chính mình đang bị toàn bộ thế giới khinh thường, ở trong khoang cabin điều dưỡng chậm rãi tỉnh lại, Leopold đẩy cửa khoang ngồi dậy, ánh mắt mê mang nhìn bốn phía.

Hắn cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đầu óc cũng sắp mọc rễ.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Thống Đốc của chúng ta theo âm thanh quay đầu lại. Ánh mắt từ mê mang bỗng biến thành khiếp sợ.

“Ngươi... ngươi... ngươi... không phải đã chết rồi sao?”

Thật khó cho người từ trước đến nay phong độ, luôn nhẹ nhàng, dù ở bất cứ trường hợp nào cũng có thể cố giữ vững vẻ cao quý ưu nhã. Leopold cũng có lúc sẽ bị kinh hãi mà mở to hai mắt ngơ ngốc nhìn người khác.

Bất quá dù có ngốc cũng là một thằng ngốc đẹp trai. Dù hắn trừng mắt nhìn không chớp mắt cũng sẽ không khiến người ta chán ghét, còn có thể làm người ta thích thú cười ra tiếng.

Gia Lôi buồn cười, nâng lên tay quơ qua quơ lại trước mắt Leopold.

“Linh hồn Thống Đốc về lại đi.”

Nói xong đôi tay còn vươn ra nắm da mặt hai bên má của Leopold kéo sang hai bên.

Ai ngờ được một quân tử thành thật mà có một nhân cách phụ ‘tà ác âm hiểm’, lại quá hỗn đản nữa chứ? Sự tương phản hoàn toàn khiến người ta ngứa tay cũng không có cách nào hành động đúng không?

“Karen... hông có chết?”

Nói chuyện có chút khó khăn ( vì bị niết ).

Trên má truyền đến đau đớn gọi tâm thần tung bay của Leopold trở về. Hắn bắt lấy tay Gia Lôi, vì kích động mà khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng.

Khụ.. Khụ, cũng có thể vì bị Gia Lôi niết mà đỏ lên.

Đôi mắt màu bạc sáng lấp lánh, vui sướng bộc lộ ra ngoài.

Nở nụ cười, đưa tay lên gỡ những ngón tay đang tác quái trên gò má của mình ra, Leopold nhảy ra khỏi khoang cabin điều dưỡng, hung hăng cho Gia Lôi một cái ôm thắm thiết.

“Thật tốt quá đi. Ngươi không biết là khi nghe được tin tức ngươi chết truyền về, ta đã có bao nhiêu lo lắng không.”

Hắn sao có thể không lo lắng? Karen là bạn tốt của hắn. Hắn tán thưởng Karen, rồi sau đó lại thẹn với cả hai người bạn của mình. Nếu không phải cha mẹ hắn đối với Karen có thành kiến, trong một đêm đã ép buộc Karen rời khỏi nhà, có lẽ Karen sẽ không gặp phải nhiều chuyện rắc rối như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy áy náy trong lòng sâu sắc hơn. Sau khi bình phục thân thể, tâm tình kích động quá mức, Leopold theo bản năng thu hẹp cánh tay, đem thiếu niên gắt gao khóa chặt trong lòng ngực. Bộ dáng thoạt nhìn giống như là một đôi uyên ương có tình cảm sâu đậm, vừa trải qua thời điểm chết đi sống lại, giờ cặp đôi có mệnh khổ mới thuận lợi hội ngộ.

Sắc mặt Garfield từ có chút đen, trong giây lát đã biến thành đen như mực nước. Toàn thân như bóc khói nghi ngút, giống núi lửa sắp phun trào nham thạch, Thiếu Tương đại nhân quyết liệt ra tay. Hắn nắm lấy móng vuốt của con sói nào đó đang đặt ở bên hông Gia Lôi ném sang một bên, cánh tay dài có lực thành công đem bảo bối trở về trong lòng mình.

Cũng là đến lúc này, Leopold mới phát hiện phía sau Gia Lôi còn đứng một người.

“Jia Paer? Thì ra ngươi cũng ở đây sao? Nãy giờ sao không lên tiếng?”

Nói thật Leopold tuyệt đối không có ý tứ kích thích Garfield. Với tình bạn thân thiết nhiều năm của hai người, biểu tình cử chỉ tất nhiên rất tùy ý.

“Ta vẫn luôn ở đây, lúc nào cũng luôn ở đây.”

Ôm giống cái nhà hắn, Garfield âm trầm phun ra từng từ qua giữa kẽ răng. Cộng thêm đôi mắt u ám, người có tâm trí kiện toàn đều biết người đàn ông này đang ở trạng thái không dễ dàng trêu chọc.

Leopold chớp chớp đôi mắt nhìn vẻ khủng bố của người bạn thân. Hắn lại nhìn thiếu niên nhỏ nhắn bị Garfield ôm trong ngực như tuyên cáo chủ quyền. Nháy mắt hắn đã hiểu, nhưng hiểu rồi liền thấy run lên, mặt đỏ thẫm.

“Cái kia... ta…… ta chỉ…… Ta……”

Rất nhiều lần há miệng cũng không có thể đem lời nói cho hết toàn bộ. Hắn phải nói cái gì? Nói không phải cố ý ôm người yêu của bạn trong lòng không nỡ buông sao?

Hồi tưởng lại lúc trước khi mới biết tin Karen mất tích, hắn đã có hành động khiến người ta hiểu lầm. Leopold khóc không ra nước mắt.

Ta thật sự! Thật sự! Thật sự!! Đối với Karen không có tâm tư sâu xa nào cả!!!!!

╥﹏╥ ╥﹏╥ ╥﹏╥ ╥﹏╥

Đáng tiếc không có ai tin……

Lười để ý biểu tình vặn vẹo của bạn tốt, Garfield đem quần áo đã chuẩn bị ném qua cho Leopold, tức giận nói:

“Bên ngoài có rất nhiều người chờ chúng ta đi ra. Ngươi nhanh chóng thay đổi quần áo đi.”

Tuyệt đối có rất nhiều người.

Có người háo hức hóng hớt như mấy người thích bác quái. Có người tâm thần và thể xác đều mệt mỏi như cha mẹ Thống Đốc. Có người chú ý tình thế biến hóa như Thú Hoàng (xem thông qua màn hình). Còn có nhóm fan đông đảo tan nát cõi lòng vì nhìn thấy thần tượng sau một giây đồng hồ từ quân tử biến thành sắc lang....

Thực đáng ăn mừng chính là người mà cáu giận Leopold nhất, Anson cùng Sullivan không ở tại đây. Hai người kia đã được Gia Lôi trấn an tâm tình bị tổn thương xong, liền trực tiếp chạy đi tìm người Ám Dực Tộc thanh toán. Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là bọn họ sẽ không xuất hiện.

Nhưng cũng không sao cả, hai người đó sẽ đến tính sổ sau.

Tưởng tượng như vậy, tâm tình vốn tối tăm của Garfield đột nhiên quỷ dị sảng khoái lên. Quả nhiên nhìn tình địch không dễ chịu, chính mình liền dễ chịu.

Ấn đường nhảy thình thịch hai cái, Leopold có loại cảm giác mình sắp sửa gặp xúi quẩy.

“Ngài Thống Đốc Leopold, xin vui lòng giải quyết xong trong vòng mười phút.”

Việc dùng xưng hô chức vụ chứng minh lúc này Garfield không phải bạn tốt của Leopold, mà là quân nhân chấp hành mệnh lệnh của Thú Hoàng. Kể từ đó, Leopold có nhiều câu muốn hỏi cũng bị nghẹn nuốt trở về.

Có thể quang minh chính đại đào hố chôn người ta còn làm cho người ta không nhận ra chút sai lầm nào. Thiếu Tương đại nhân quả là rất thủ đoạn.

Trong quan trường dùng lời nói sắc bén loại này thì Thống Đốc Leopold còn quen thuộc hơn so với Garfield. Dù biết rõ phía trước có bẫy rập cũng phải nhắm mắt nhảy xuống.

Đâu chỉ lệ rơi đầy mặt? Quả thực khóc đến sưng mắt không phải sao?

Trong lòng lẩm bẩm chửi rủa bạn thân máu lạnh vô tình có người yêu liền không nhận bạn, động tác trên tay Leopold cũng không dám chậm hơn một phần. Hắn ôm quần áo vội vàng chạy vào phòng tắm rửa.

Nhìn theo bóng dáng Leopold biến mất sau cánh cửa phòng tắm, Gia Lôi dùng khủy tay thúc mạnh vào ngực Garfield, rồi quay đầu, rất hiếu kì hỏi:

“Ngươi xác định hắn không nhớ rõ lý do vì sao mà bản thân bị thương à?”

Là người bình thường tỉnh lại ở nơi xa lạ, trên quần áo còn có vết máu, đều sẽ hỏi một câu vì sao? Mà Leopold nửa chữ cũng chưa đề cập đến, thần thái cũng nhìn không ra có cái gì khác thường.

“Hắn xác thật không nhớ rõ. Nghe bác trai nói, mỗi một lần nhân cách phụ ở trong phòng để lại dấu vết, khi tỉnh lại Leopold đều sẽ theo bản năng xem nhẹ bỏ qua. Giống như tiềm thức của hắn cố tình lảng tránh có quan hệ với nhân cách phụ. Ai sẽ đi truy cứu chuyện đã biết chứ? Nếu ‘đã biết’ thì cũng không có cái gì quá kì quái.”

Tay che lại ngực bị đánh đau, Garfield hít sâu một hơi, xoa dịu cơn đau đớn, rồi vẻ mặt không biết xấu hổ liền trở về.

“Gia Lôi, có phải em còn giận anh chuyện đêm qua hay không? Đêm qua anh……”

“Câm miệng!”

Hỗn đản này còn dám đề cập lại chuyện đêm qua? Là ai ỷ vào hình thú có cơ thể to lớn, cho dù ta đã biến thành hình cá cũng đánh không bay. Con sư tử khốn kiếp này sao dám dùng thân thể to lớn đè nặng ta, liếm láp khắp nơi, còn làm chuyện biến thái?

Lại là ai không chừng mực đem súng ống để ở trên bụng ta ma sát, còn ‘bắn’ vài lần, khiến cho đến bây giờ bụng của ta còn nóng rát đây?

Con mẹ ngươi, nếu không phải thể lực chênh lệch, thật sự ta không phải đối thủ của ngươi. Ta đã làm cho ngươi từ anh hùng nổi tiếng Hệ Ngân Hà thành đại sứ tịt ngòi rồi!

“Không phải... không phải vì không khí quá tốt…… Mà thật ra... anh cũng đâu đi đến bước cuối cùng....”

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai cúi đầu khom lưng, ánh mắt trộm liếc nhìn Gia Lôi.

Cái biểu tình không khác gì một vị tiểu cô nương trong mấy phim cổ đại khi bị khinh bỉ, giống nhau như đúc. Nhưng một người mặc quân phục lại có biểu tình đó không cho thấy vẻ đáng thương, ngược lại như diễn kịch hài.<HunhHn786>

“Nếu có thể tìm được cửa vào, ngươi dám nói ngươi sẽ không làm đến cuối cùng?”

Đi mà lừa đứa ngốc á. Ngươi đã lau súng đến nông nỗi cướp cò mà còn dám chối. Garfield, ngươi mà có thể nhịn được thì không phải đàn ông rồi!

May mắn cho Gia Lôi chính là thân cá mặt sau đừng nói có cửa, cả lỗ nhỏ cũng không có. Garfield bị bức bách chỉ có thể ở trên bụng nhỏ ma sát, ma sát trên lớp vảy cứng đến rách da cũng xứng đáng.

Nói đến tìm không thấy cửa vào, Garfield lại bắt đầu không thoải mái.

Tối hôm qua hắn đánh cược, lấy ra mười hai thành công lực, đem hết bản lĩnh để thể diện. Thật vất vả hầu hạ Gia Lôi sản khoái, để cho hắn tùy tiện như vậy như vậy đều được, nhưng sắp đến thời điểm cuối cùng lại bị tát một bồn nước lạnh.

Những cái vảy bạc lấp lánh xếp khít khao, nhưng cửa động nho nhỏ lại không xuất hiện. Hắn gần như soi mói từng cái vảy, một milimet cũng không bỏ qua, phía dưới vảy chỉ có thịt, không có lối vào.

Mẹ nó ai nói giống cái quý hiếm có thể sinh con? Phía dưới cả cái lỗ nhỏ cũng không có, chẳng lẽ dùng miệng sinh sao?!

(Quả thật không có sai đâu, xác thật là một cái lỗ nhỏ cũng không có, bao gồm hệ thống bài tiết. Vậy làm như thế nào sinh con? Sau này đều có giải thích rõ nha!)

Thôi được rồi, dù sao hắn coi trọng Gia Lôi cũng không phải bởi vì là giống cái quý hiếm có thể sinh con nối dõi. Nếu ăn không được hình cá thì ăn hình người. Nhiều nhất là nhịn một chút, đừng làm bị thương Gia Lôi không phải được rồi sao?

Liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn đã tới mười phút.

“Đi thôi, anh mang em đi ăn cái gì đó.”

Muốn dắt tay Gia Lôi đi lại bị đối phương né tránh, biểu tình Garfield không đổi, bình tĩnh lại lần nữa vươn tay. Hai người là ngươi trốn ta đuổi, đến một hồi lâu Garfield thành công mới chấm dứt.

Bàn tay to xoa xoa tóc Gia Lôi một cái, ánh mắt Garfield tràn ngập thần thái sáng láng. Trong giọng nói có vẻ nồng đậm lưu manh.

“Em có thể trốn, nhưng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của anh đâu. Gia Lôi, từ nay em vẫn nên ngoan ngoãn theo anh đi.”

“ …… ”

Thiếu Tướng Garfield, hình tượng uy nghiêm trước kia đâu rồi? Nghiêm nghị trầm ổn đâu? Ngươi cũng không sợ liệt tổ liệt tông của dòng họ Garfield từ trong mộ bò ra đánh chết, xem ngươi còn dám bôi nhọ trên mặt tổ tông không.

“Không đợi Leopold sao?”

Khi Gia Lôi chửi rủa ở trong lòng xong, thì hai người đã đứng ở cửa ra phi thuyền. Gia Lôi nhướng mày. Đây là mặc kệ Leopold tự sinh tự diệt sao?

Chính là biết hai ngày nay bên ngoài đã đem quan hệ ba người bọn họ thêu dệt thành bộ dáng gì. Đặc biệt là Leopold xui xẻo, từ thần tượng vạn người kính phục đã rơi xuống tới mức quá khó coi. Lại còn bị đánh thành mũi mặt sưng phù cộng thêm chổng vó.

“Anh đang ghen, có thể chờ hắn mười phút đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”

Nghĩ đến cảnh Leopold vừa tỉnh lại liền có hành động lưu manh, ôm chặt Gia Lôi không buông tay, hắn chờ mười phút cũng đã thấy có lỗi với bản thân rồi.

“Đi thôi, có anh ở đây, không ai dám nói bậy hay làm trò gì trước mặt em.”

Gia Lôi trợn trắng mắt.

Ta giống người sẽ để ý tin đồn nhảm nhí của người khác sao? Hơn nữa ta cũng không tin có tên ngốc nào dám chạy ra tìm chết!

Bị Gia Lôi nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, Garfield chỉ lắc đầu bật cười. Hắn lấy áo khoác phủ lên trên người Gia Lôi, còn vòng một tay qua eo nhằm bảo hộ đối phương.

Hắn giơ tay mở cửa ra...

Khi cửa mở ra, Addis chớp chớp mắt, không tự chủ được tìm kiếm bóng dáng Karen.

Thiếu niên cúi đầu, khuôn mặt giấu ở trong áo khoác to rộng, chỉ lộ ra mái tóc màu trắng bạc phất phơ. Khi gió thổi qua lộ một khe hở mới có thể nhìn thấy mi mắt run run của thiếu niên. Trong đầu ai nấy liền hiện lên hình ảnh thiếu niên giãy giụa ở dưới thân Leopold. Khi đó bất lực cùng lúc này trầm mặc cái nào khiến người ta đau lòng hơn?

Đại khái chỉ có thiếu niên mới biết được đã xảy ra cái gì?

Bên cạnh Addis đang đăm chiêu suy nghĩ, còn có cha mẹ Leopold.

Cổ Tình tâm tình thực phức tạp, lúc trước bà chủ trương đuổi thiếu niên này đi. Sau đó nghe xong Garfield giải thích biết hết thảy đều là hiểu lầm còn từng thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng cảm thấy mình hẳn là nên nói tiếng xin lỗi với thiếu niên. Có sai thì nhận, Cổ Tình không phải người ngang ngược vô lý.

Nhưng biết sai còn chưa có nhận lỗi thì bà bị cho một cái tát. Ai nói thiếu niên muốn trèo cao không chịu bỏ? Rõ ràng là ‘con trai’ nhà mình ỷ mạnh cưỡng ép, còn oanh oanh liệt liệt càn rỡ trước mặt toàn bộ Hệ Ngân Hà, muốn giấu cũng giấu không được.

Muốn bà thổ huyết chết. Chuyện này làm cho thể diện nhà Leopold còn đâu?

Ông Caliban Leopold còn nghĩ sâu xa hơn vợ mình. Ông lo lắng ‘con trai’ làm ra việc xấu hổ như vậy thời gian tới sẽ phải giải quyết như thế nào đây.

Không nói hai vị ở Dark Clan, chỉ riêng Thiếu Tướng Garfield của Liên Bang cũng không tha cho ‘con trai’. Trải qua hai ngày quan sát lại không thể không nhận ra Đại hoàng tử cũng có tâm trạng không tốt. Chỉ vì một đứa ‘con trai’ mà toàn bộ gia tộc đều sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Sớm biết rằng ‘con trai’ thích Karen nhiều như vậy, thì không nên đuổi Karen đi, hiện giờ nói cái gì cũng đã trễ.

Hai vợ chồng liếc nhau, đồng thanh thở dài. Sự tình đi đến hôm nay, họ cũng không thể không nói ra kẻ gây hoạ chính là nhân cách phụ của Seleigh Leopold. Đem tổn thất của cả gia tộc ra so sánh thì cá nhân cần phải hy sinh.

Bên này áp suất thấp khuếch tán ngày một rộng. Bên kia nhân vật được mọi người đồng tình lại đang rối rắm nghĩ xem bữa trưa nên ăn món gì.

Vì không muốn bị nhìn ra sơ hở, hai ngày nay bọn họ đều dùng thực phẩm dinh dưỡng giải quyết vấn đề đói bụng. Thật vất vả có thể buông ra để cho cái bụng có một bữa no nê, Gia Lôi hận không thể lập tức ngồi vào bàn ăn đến gió cuốn mây tan một phen.

Lại nghĩ tới bốn món mặn một canh mà Vũ Khan đã làm, cũng nghe Garfield nói ăn rất ngon……

Biết Gia Lôi đói bụng, Garfield không dám chậm trễ, bước chân không ngừng, chỉ nhàn nhạt nhìn đám người Addis gật gật đầu nói:

“Ta mang Karen đi ăn trước, có chuyện gì chờ ăn xong rồi lại nói.”

Dứt lời, hắn đã ôm lấy Gia Lôi đi vào lối dành cho khách VIP, bỏ lại sau lưng lời kêu gọi của mọi người. Một bóng dáng ngạo nghễ, còn lộ ra chút kiêu ngạo.

Jia Paer Garfield rốt cuộc chỉ là một Thiếu Tướng. So về gia thế hắn sao bằng Đại hoàng tử Addis, rõ ràng thấp hơn một bậc, nhưng không có ai đi trách cứ sự kiêu ngạo của hắn. Hắn kiêu ngạo vì hắn có bản lĩnh, càng có lý do để kiêu ngạo. Một người có thể vì người mình yêu mà điên khùng thành ma. Ai lại dám chỉ trích hắn vô lễ, sau khi mà người yêu của hắn bị một người đàn ông khác gặm cắn ở trước mặt mọi người? Cảm thấy sống đủ rồi phải không?

Đương nhiên, cho dù bọn họ muốn giữ chặt Garfield để bắt bẻ hắn vô lễ cũng không có thời gian. Bởi vì nhân vật làm toàn bộ Hệ Ngân Hà ồ lên không ngừng, bị xui xẻo đến cực kỳ bi thảm còn không tự biết, Seleigh Leopold đang lo sợ bất an xuất hiện ở cửa phi thuyền.

“Các ngươi tới đây là…… nghênh đón ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.