“Sullivan, ngươi muốn mang Vũ Khan đi đâu?”
Có cái gì không thể giáp mặt hỏi sao?
Đứng lên, Gia Lôi đi theo hai người ra cửa. Mới vừa mở ra Gia Lôi thiếu chút nữa quỳ.
Phía trước cửa hàng đã bị vây chặt như nêm.
Đội máy bay này tới đây khi nào? Còn có mấy chục người mặc đồng phục giống nhau kia nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Có thể đừng dùng ánh mắt giống như canh chừng tội phạm nhìn ta hay không?
Nói thật bị mấy chục đôi mắt giám sát thật sự là không thoải mái. Ngươi đi hướng đông chúng nó cũng nhìn hướng đông, ngươi đi hướng tây chúng nó cũng nhìn hướng tây. Cảm giác như người khác đều mặc chỉnh tề còn ngươi trần truồng vậy. Cảm thấy xấu hổ cùng tức giận tăng cao.
Đương nhiên, trong lòng Gia Lôi xấu hổ không nhiều, nếu có thì đã không bởi vì muốn chạy trốn liền chủ động hôn môi Garfield. Nhưng Gia Lôi thật thực sự tức giận, tức giận xưa nay chưa từng có.
Mang nhiều người tới như vậy, số thuốc mê ta chuẩn bị sao đủ dùng? Không làm cho tất cả ngất xỉu còn trốn như thế nào? Trốn không thoát sẽ phải bị bắt sinh con cho Anson!
Thật sự Gia Lôi không ghét Anson, nhưng chưa từng nghĩ tới việc sinh con.
Ta là giống đực, cho dù đổi giới tính nhưng tâm vẫn là người đàn ông mạnh mẽ. Tưởng tượng đến trong bụng mình sẽ mang mấy sinh vật nhỏ nhỏ mềm mềm chân tay liền bủn rủn. Mà trước khi mang mấy sinh vật nhỏ kia phải bị giống đực áp thì càng miễn bàn. Đánh chết ta cũng sẽ không để cúc hoa của mình bị người khác tàn phá. Chết cũng không chịu!
“Bé Karen sắc mặt không tốt lắm nha, hay là vào nhà nghỉ ngơi một chút đi. Ta cùng bạn nhỏ đáng yêu Vũ Khan này tâm sự một chút, lập tức quay lại ngay.”
Thấy Gia Lôi vừa bực bội lại vừa vô lực, Sullivan vui sướng tràn đầy đem Vũ Khan kéo đi.
Thật sự là kéo. Cánh tay hắn kẹp cổ Vũ Khan lôi đi về phía trước. Đáng thương cho Vũ Khan cao lớn uy mãnh, chỉ thấp hơn Sullivan một chút xíu, cứ như vậy bị kéo vào một chiếc máy bay, biến mất khỏi tầm mắt Gia Lôi.
Gia Lôi đứng ở ngưỡng cửa, cách đó không xa là nhóm khán giả vây xem đang bàn luận sôi nổi. Âm thanh không nhỏ nhưng không lọt vào lỗ tai Gia Lôi chữ nào, tầm mắt và suy nghĩ của Gia Lôi đều bị kéo theo Vũ Khan vào chiếc máy bay kia.
Với hiểu biết của Gia Lôi về Sullivan, Vũ Khan có khả năng sẽ bị Sullivan khai thác hoàn toàn.
Chuyện gì sẽ xảy ra?
Vốn dĩ Gia Lôi cũng không để ở trong lòng, bị chú ý chỉ trong chốc lát cũng không có gì đáng kể. Nhưng Sullivan đã tới, thuận tiện có khả năng sẽ làm cho Anson và Garfield sinh lòng đố kị.
Quả thực có ổn không?
“Arnold!”
Một tiếng hô lớn từ trong đám người vang lên. Không đợi Gia Lôi quay đầu nhìn, trong nhóm người đang trừng mắt canh giữ kia đã có người chạy ra trước, túm cổ áo kéo người vừa hô lớn đem xách vào vòng vây.
“ Bịch “
Người kia chật vật ngã ngồi trên mặt đất, ho khan vài tiếng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
“ Arnold, ta sai rồi. Ta thật sự biết sai rồi. Ta không nên bởi vì đố kỵ mà dẫn người đến. Cậu đi gặp Thủ lĩnh Dark Clan cầu xin, nói hắn buông tha cho ta được không? Tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm. Cứu... cứu ta đi, cầu xin cậu.”
Lay muốn bò đến trước mặt Gia Lôi ôm đùi cầu xin. Tay cũng chưa chạm vào Gia Lôi đã bị một bàn chân to đạp lên trên lưng. Lực của người nọ rất lớn, dẫm đến Lay cực lực giãy giụa cũng không thoát khỏi áp chế. Chỉ một hồi liền làm cho mặt mày Lay xám xịt, càng thêm gian nan.
“Buông ta ra..... buông ta ra...... Ta không muốn chết, buông ta ra... hu hu......”
Một người đàn ông cao lớn thế nhưng đang khóc rống lên. Gia Lôi nhíu mày nhìn người đang khóc.
“Ngươi chính là người mật báo cho Sullivan?”
Ngồi xổm xuống nhìn người đang khóc thành mặt mèo, Gia Lôi bĩu môi.
“Ngươi có biết ngươi làm hỏng chuyện lớn của ta hay không? Ngươi còn muốn giết Vũ Khan? Cứu ngươi? Nằm mơ đi.”
Rốt cuộc đã rõ vì sao Sullivan tìm được tới đây. Người này đã đem hình ảnh của Vũ Khan gởi cho Dark Clan. Hắn muốn Dark Clan phái sát thủ giết Vũ Khan. Mà người của Dark Clan tra ra được Vũ Khan có liên hệ với Gia Lôi. Với thế lực của Dark Clan, muốn tra ra thân phận của Arnold này là giả còn không phải dễ dàng sao?
Đây không phải đem binh đoàn đến thị uy sao?
Bất quá Sullivan không có động vào Lay, rồi lại cho hắn biết việc mình làm gây họa bao lớn.
Quả nhiên Sullivan vẫn biến thái như cũ mà. Hắn thích nhất xem quá trình làm cho tinh thần người ta bị hỏng. Nguyền rủa hắn cả đời này cưới không được vợ!
Đám đông đứng xem lại lần nữa tranh cãi xôn xao, cả những giống đực cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy nhiều máy bay gào thét hướng đến một ngôi nhà nhỏ hai tầng gần rừng cây. Cũng chỉ là theo bản năng mà họ chạy lại nhìn thử mà thôi. Chờ phát hiện đoàn quân này đều có dấu hiệu của Dark Clan xong thì vừa hưng phấn, cũng có chút sợ hãi. Nhưng họ cũng rất tò mò nên mới lưu lại không có rời đi.
Bọn họ ngàn đoán vạn nghĩ cũng không ngờ tới, người dẫn dắt binh đoàn này lại là Thủ lĩnh trong truyền thuyết của Dark Clan, Sullivan Elvis.
Thiếu niên này là ai? Vì sao khiến Sullivan phải tự mình tới gặp? Sao nhìn như thế nào cũng giống như là bắt cóc? Tuy rằng không có trói tay trói chân, nhưng ánh mắt đội cận vệ nổi danh theo sát bước chân thì có khác gì bị giam cầm. Có ai đối đãi với bạn bè bằng hình thức này? Cả nhà người ta cũng không thể tự do ra vào?
Sự chú ý của nhóm giống đực khác với nhóm nữ tính cùng giống cái. Họ chú ý giới tính và tuổi.
Chẳng lẽ trào lưu mới hiện giờ là thích giống cái nhỏ tuổi?
Cách đây vài ngày có nghe nói Thiếu tướng Garfield cùng phó thủ lĩnh Alfred của Dark Clan vì một giống cái chưa trưởng thành mà đánh nhau. Thống đốc Leopold nổi tiếng quân tử cũng vì một giống cái nhỏ tuổi mà mất phong độ. Hiện tại lại nhìn thấy Thủ lĩnh Sullivan của Dark Clan triển khai binh đoàn đại giá đến cửa bức bách một giống cái vị thành niên. Đặc biệt những nữ tính chưa thành hôn đều tan nát cõi lòng. Những giống đực mà họ thần tượng, những người được xem như hình mẫu lý tưởng của họ đều đã vuột khỏi tầm tay rồi......
Không có ai quan tâm người còn bị đạp nằm dưới đất. Hắn đã dám tìm người giết người, đã bị bắt thì cũng nên chuẩn lãnh hậu quả xứng đáng đi.
“Vì sao không cứu ta? Ta chẳng qua là vì thích cậu mà thôi. Huống chi giống đực kia cũng không có bị thương, tội của ta không đáng chết.”
Hắn muốn thử vì chính mình giải vây. Trong lòng hắn cảm thấy sai lầm lớn nhất là không có tự mình động thủ, thứ hai chính là không có nhìn ra bản chất thật của Arnold.
Trước kia hắn chỉ cho rằng Arnold không thân không thích lại có nhiều tiền đúng là đối tượng tốt để xuống tay. Hắn nghĩ phải cưới về, dù sao giống cái thân thể yếu, sống không lâu, ngày nào đó chết đi những gia sản đều thành của hắn, không phải sao?
Nếu biết sau lưng Arnold có Dark Clan, hắn sao dám động vào những người tâm địa gian giảo này?
Tóm lại hắn không có sai, sai chính là Arnold không nói rõ thân phận của mình. Đều là giống đực, bọn họ cũng làm sai vì sao chỉ trách tội hắn? Chuyện này không công bằng.
“Giống đực dù phạm tội cũng không phải chết? Ngươi dám đùa giỡn sao? Giống đực là công dân thượng đẳng. Vì bảo vệ nhân loại mà anh dũng xong ra tuyến đầu để chiến đấu. Họ luôn được yêu quý và tôn kính. Ngươi phải noi gương, lấy bọn họ làm mục tiêu. Ngươi đối với họ sinh ra sát tâm, cho dù giết người không thành cũng đáng xấu hổ!”
Giọng nói trong trẻo mà hữu lực, biểu tình rất nghiêm túc.
Họ biết rõ bản tính của thiếu niên này. Hơn nữa từ chỗ Lâm Ân đã nghe được thiếu niên này hung hãn cỡ nào. Mấy giống đực trong đội ám vệ đơ mặt ra, dạ dày cũng dâng trào.
Thiếu niên này chính là giống cái quý hiếm. Hoàn mỹ sao khó tồn tại như vậy? Ảo tưởng lần lượt vô tình bị đánh nát. Cả người đều thấy không tốt.
“Karen.”
Không biết Sullivan từ khi nào đã xuống máy bay, đang chậm rãi đi tới chỗ Gia Lôi. Cặp mắt đang phát sáng kia nhộn nhạo không ngừng phát ra ý cười còn có ý trêu chọc.
“Trước nay ta cũng không biết bé Karen tôn kính chúng ta, yêu quý chúng ta, tin tưởng và lấy chúng ta làm mục tiêu theo đuổi suốt đời. Ta thật sự quá cảm động, vì để cho bé Karen có thể càng gần gũi quan sát thứ mình tín ngưỡng, ta quyết định cho bé thường trú trong tổ chức, từ nay Darl Clan là nhà của bé.”
Mọi người, bất kệ là Lay đang quỳ rạp trên mặt đất định giảo biện cho sự vô tội của mình, hay những người lần đầu tiên nhìn thấy Thủ lĩnh Sullivan trong truyền thuyết, đều câm nín nhưng trong lòng đều kêu gào một câu.
Quá.... Vô.... Sỉ... Đi....
Chỉ có thành viên đội ám vệ mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn.
Fan não tàn là không thể trông cậy có chỉ số thông minh cao.
Gia Lôi không nói gì, đã vô lực nói chuyện. Đừng thấy Sullivan như là nói giỡn, thật ra ý tứ trong lời nói cũng không có một chút vui đùa. “Từ nay Darl Clan là nhà” sao? Đây là nói cho Gia Lôi nghe. Từ nay về sau Gia Lôi chỉ có thể coi Dark Clan là nhà, cũng đừng nghĩ trốn đi đâu.
“Người đâu tới đem đống phế thải này đi.”
Phất tay một cái liền có hai người đi lên, giơ tay kéo Lay sắp hôn mê đi xuống. Khác với Sullivan “ôn nhu” khi kéo Vũ Khan đi, hai người này hoàn toàn là kéo, một người nắm một chân Lay kéo đi.
Chờ thứ vướng bận không còn, Sullivan mới nghiêng người, cười nói với Gia Lôi.
“Xin dời bước, vị khách tôn quý.”
Cái này...... Có thể nói không đi không?
Tất nhiên không thể.
Vuốt cái mũi nhận mệnh, sắc mặt Gia Lôi xám ngắt, thoạt nhìn tựa như thật sự không nghĩ sẽ chạy thoát. Nghĩ cũng đúng, bị nhiều người canh giữ như vậy, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm, Vũ Khan lại bị Sullivan mang đi còn chưa có xuất hiện. Gia Lôi dù có bản lĩnh cũng không chắc có thể bỏ chạy được hay không? Không bằng thành thật một chút cũng có thể ít chịu đau khổ.
Máy bay của Sullivan đóng cửa. Tất cả thành viên ngay ngắn trật tự bước lên máy bay của mình. Những chiếc máy bay cất cánh bay lên không trung theo đội hình, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Nhưng không đợi mọi người cảm thán xong, một đội máy bay khác đang từ xa tới gần. Một lần nữa phía trước cửa hàng nhỏ lại chật ních.
Mọi người câm nín, Sullivan khoe giàu thì thôi, sao Chính phủ Liên Bang cũng kiêu ngạo như vậy? Mà khi thấy người từ máy bay đi xuống xong, nháy mắt mọi người đem tức giận, đố kỵ, bất mãn, tất cả đều vứt tới chín tầng mây.
Kia chính là Thiếu tướng Garfield. Nam thần nên là cái dạng này. Đội bay này quá phù hợp. Quả thực không thể soái hơn.