Có một sự thật là, cậu càng xa lánh, tôi càng thích cậu. Ngược lại, cậu càng thích tôi, tôi càng xa lánh cậu. Vì vậy nên, xin cậu dù chỉ một lần, xin cậu hãy thích tôi, để tôi được quyền xa lánh cậu.
**************
Câu trên nhìn deep dậy thôi chứ tâm trạng tôi đang rất vui:)))))
Đã lâu lắm rồi, tôi mới hiểu cảm giác được quan tâm một cách thật sự là như thế nào...
Người quan tâm tôi có thể là gia đình, là bạn bè,...nhưng không ai trong số họ mang lại cho tôi cảm giác đặc biệt như cậu...
Vừa ấm áp, lại có chút gì đó rất ngốc nghếch, cậu chẳng phải là dạng con trai biết cách thể hiện tình cảm, nên cái cách cậu quan tâm tôi nó vụng về lắm. Nếu không phải là một người có khả năng ảo tưởng cao và thấu hiểu được tất cả mọi điều cậu nói như tôi thì có lẽ cậu đã bị ăn đập từ lâu rồi:)))
Chắc ai cũng thắc mắc cậu ấy đã quan tâm tôi như thế nào phải không?
Đó là vào ngày hôm nay, tiết 5, tiết cuối cùng của buổi sáng, tôi uể oải nằm trên bàn, ngáp vài cái, đảo mắt nhìn cả lớp một vòng, liếc thấy con bạn ngồi bên đang gục xuống bàn ngủ, tôi cũng đánh liều, ngủ chung với nó luôn. Nằm xuống bàn, mi mắt tôi từ từ khép lại, nhưng tôi vẫn chưa ngủ, tôi đâu có khả năng ngủ thần thánh như Nobita:))) Tôi chỉ nằm nhắm mắt như thế, cậu không biết lí do vì sao lại ngồi bàn trên quay xuống, nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để tôi có thể nghe rõ từng con chữ một: “Cái con ni đi học mà cứ ngủ miết.”
Gì cơ??? Cậu nói lại xem. Tôi chỉ vừa mới nằm xuống chợp mắt thôi mà đã bảo là ngủ à... Nhưng không sao, ít ra cậu cũng quan tâm đến tôi đấy chứ.
Câu nói của cậu, thật sự rất mơ hồ, làm sao cậu biết tôi trong giờ học hay ngủ? Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi suốt thời gian còn lại của tiết học... Chẳng lẽ, cậu nhìn tôi sao???
Dù sao thì nhất định, nếu có cơ hội sẽ dạy cho cậu một khoá học kĩ năng thể hiện sự quan tâm, chứ quan tâm kiểu như cậu có ngày bị người ta tát cho sml:))))
25/1/2018
_Ước gì cậu cứ quan tâm tôi mãi như thế nhỉ!:“)))