Mình có một cô bạn rất xinh, chỉ mỗi tội là đen, hơn mình
một tuổi nhưng vui tươi và mạnh mẽ hơn mình gấp vạn lần. Cuộc
sống với nó là muôn vàn bông hoa cắm chung một lọ. Yêu đời!
Học xong cấp III, mình cắm cúi để mối tình đầu sang bên cạnh
nhằm trèo cho qua cánh cổng trường đại học. Những mong người
yêu tự hào về mình. Ôi, cái cổng vừa cao vừa chông gai. Ngày 30 tết, chàng trai quan trọng ấy bỏ mình không nói lý do. Để mặc mình một năm trời cứ tối đi ngủ là quay lưng vào tường khóc.
Hai năm sau, cô bạn mới kể cho mình: “Anh ấy tâm sự vì mày thông minh quá nên anh ấy bỏ. Ngu lắm Hiền ạ, mọi thứ đều ổn cả
rồi, giá như ngu ngu đi một tí thì tốt biết mấy. Đàn ông họ
không thích tìm người giỏi hơn họ đâu”. Mình cười, lúc ấy mọi
thứ đã êm được lâu rồi, chẳng cười thì gì. Nụ cười ngơ ngẩn.
Thế rồi nó cũng yêu. Yêu một anh tận Phùng, to, cao, đẹp trai và … cũng đen như nó. Nó mừng rỡ đón nhận tình yêu chỉ trong
có hai tháng kể từ ngày mới nhìn thấy nhau. Bùm! nhận được
tin nó cưới, mình mỉm cười vỗ vỗ vào bụng nó:
- Vụ đông xuân gieo giống ngắn ngày hả?
- Làm gì có.
- Thôi, tắt đài đi. Đang yên đang lành rủ nhau chung thùng gạo
thì phải có lý do gì chứ. Giờ cái lý do này có gọi là ly
kỳ nữa đâu. Đang là mốt mà.
Nó cười gật đầu khoe luôn:
- Ừ, ba tháng rồi đấy. Hôm trước đi thử váy, cũng thông báo
cho chị chỉnh váy rồi. Tao bảo chị ấy là ba tháng đấy, chị
liệu liệu mà chỉnh nhá.
- Ơ, thế ông bố khó tính không bảo gì à?
- Chả sao cả. Tao bảo mẹ tao: “Con yêu anh ấy nên con lấy. Bố
mẹ có cho con lấy hay không thì tùy, chứ đừng bắt con phải
chọn. Con mà chọn là bố mẹ buồn đấy”. Mẹ tìm cơ hội nói
riêng với bố. Bố giật nảy mình định cáu. Nhưng may, mẹ kể lại vụ các cụ ngày xưa đi ra bụi tre nên mới có tao.
Vậy là xong.
Thế là đôi vợ chồng có nước da không phải nhuộm ấy lấy
nhau, hạnh phúc đến bây giờ. Nó vừa có cửa hàng điện tử điện máy vừa tự xây được nhà. Ai bảo mới yêu đã cưới thì không
bền nào. Đúng là duyên số khắc vồ lấy nhau.
…
Mình có một cô bạn, cùng học cấp III. Nó lùn nhưng lại yêu
một anh cao kều. Cả lớp trêu: “Máy bơm và cột điện”. Bố mẹ hai bên cấm, chúng càng thắm thiết và dính chặt nhau hơn. Các cụ
nói chí phải: “Lửa tình càng dập càng nồng”. Khi mối tình
đầu tan vỡ, mình khóc như mưa. Con bé bạn nhào đến đầu tiên,
nó ngồi đó nhìn mình một lúc rồi cũng gục đầu vào mình
khóc. Hai đứa dở hơi ôm nhau khóc chẳng để ý đây là đầu năm,
khóc vào giờ này là dễ cả năm xui xẻo. Người yêu nó vội vàng đi lấy khăn mặt cho nó chùi nước mắt. Mình chạnh lòng, đuổi
cả hai đứa về. Không thương tiếc.
Chúng nó yêu nhau ba năm cấp III, một năm trượt đại học phải
đi chạy chợ, hai năm đi học trung cấp điện lực ở tận Sóc Sơn
và một năm dền dứ nữa. Cuối cùng cũng được cưới. Trời ơi!
bảy năm đấu tranh không ngưng nghỉ. Nhưng tình yêu chỉ sau hai
ngày bình yên, ngày thứ ba lại tiếp tục đấu tranh. Cuộc đấu
tranh bất đồng giữa chồng và vợ.
Bẵng đi một năm, thấy nó ôm con sang mình xin tá túc. Chẳng
cần phải hỏi cũng hiểu: cuộc chiến giờ đã đông vui hơn: chồng, vợ và mẹ chồng. Thế chân vạc hệt như Tam Quốc diễn nghĩa.
Mình bỗng sợ yêu phải một ai lâu như nó.
- Thôi mày ạ, mày thương con mày thì quay về. Đàn ông một con vẫn lấy được đầy vợ, chứ đàn bà một con người ta gọi là nạ dòng. Ai cũng thương con thương cháu, nhưng chỉ có mình mình là đứt ruột đẻ ra thôi. Gạt nước mắt đi mà dằn cái tôi xuống.
Bao giờ con mày lớn, nó đi lấy vợ, tót một cái nó về
phòng với vợ, công lao nuôi nấng che chở của mày ra sông, có lẽ lúc đó mày sẽ thông cảm với mẹ chồng mày hơn. Nghe lời tao,
về đi.
- Về ư? Bây giờ biết về đâu? Quay lại đấy, mở cổng ra biết nói gì?
- Ngu thế (mình ấn đầu nó chì chiết), nói là: “Con vừa
tranh thủ đưa cháu về ngoại chơi cho khuây khỏa. Nghĩa lại thương mẹ lụi hụi cơm nước một mình nên con vội về. Chỉ dám ở chơi
hai ngày thôi.”
- Nhưng…
- Nhưng cái gì? Để ông chồng mày về đây đón còn khó nói hơn đấy. Đến lúc đó thì rõ mười mươi là bỏ về mẹ đẻ rồi. Còn
khó nói gấp vạn lần bây giờ. Dũng cảm lên, mọi ngày mồm to
lắm cơ mà.
Để nó bình yên tá túc trong nhà mình hai ngày không hỏi một
câu nào, giờ mới là lúc nói. Thương bạn nhưng mình nóng tính,
mắng nó xơi xơi. Mình không quen thuyết phục. Con bạn ôm con lặng lẽ gí chân xuống sàn nhà. Hình như nó khóc. Để lại cho mẹ
con nó ít tiền đi ăn sáng, dặn mẹ vẫn nấu cơm cho mẹ con nó,
mình vội vã đi làm.
Đêm hôm ấy mình đợi cửa đến 1g sáng. Chỉ sợ vừa tắt đèn đi ngủ thì mẹ con nó về lại ngại không dám gọi cửa, bỗng chốc
không có chốn dung thân. Mẹ bảo: “Nó ngồi trong phòng mày suốt
buổi sáng, đến trưa thì bỏ đi chẳng thèm chào, quần áo nó
vẫn còn để kia kìa.”
Hai hôm sau, khó khăn lắm mới gọi được điện cho nó. May, nó
đã về nhà chồng, đang vui vẻ cùng mẹ chồng làm cơm giỗ ai đó
bên họ. Mình mắng nó một trận vì cái tội đi mà chẳng bảo anh em một câu. Nhưng trong lòng mình nhẹ cả người, mừng cho nó
quá. Te tưởi chở đồ đạc lên trả bạn.
Nhiều năm trôi qua, hai vợ chồng nó có thêm cháu nữa, công ăn
việc làm ổn định hơn. Và quan trọng, từ ngày đó chưa lần nào
nó bỏ nhà đi nữa. Ai bảo vợ chồng trẻ dễ cãi nhau là dễ đổ
vỡ nào. Đúng là “cơm sôi bớt lửa muôn đời không khê”.
…
Mình có một cô bạn, xinh, trắng, đầy đặn, dịu dàng, chăm chỉ
và ngoan vô cùng. Chỉ phải cái thật thà quá, nghĩ gì nói nấy thôi. Nó sinh năm Mậu Ngọ nên thầy tử vi bảo: “Cao số, khó lấy chồng lắm”. Nó cũng gật gù tủi phận: “Vâng, cháu công nhận”.
Lần thứ nhất, cô gái quê yêu anh trai làng ga lăng nhất xóm,
rủ nhau ra huyện chụp ảnh cảnh nắm tay nhau. Ở đấy ngày ấy
liệu mà giấu ảnh chỉ hai đứa biết thôi, chứ người thứ ba mà
biết được thì chẳng khác nào ảnh nóng của người nổi tiếng
trên mạng thời bây giờ. Thế rồi anh trai làng lên Hà
Nội học nghề và cố gắng bám trụ lại thành phố. Ở quê có
câu: “Giàu ở quê không bằng ngồi lê thành phố” nên có lẽ anh
muốn lập nghiệp xa nhà. Những lá thư thưa dần cho đến khia nó
cũng lên thành phố theo anh. Chẳng biết ở cái ghế đá vườn hoa
nào đó nó đã hỏi:
- Sao lại thế?
Nước mắt lưng tròng, nó nhìn người yêu cúi mặt trả lời lí nhí:
- Anh không thể, anh có lỗi, nhưng anh phải cưới cô ấy thôi. Cô ấy có thai mất rồi.
Nó ôm mặt khóc òa rồi bỏ chạy. Thượng đế trêu ngươi, chưa bao giờ nó dám bỏ bức ảnh xưa cũ của ngày ấy.
Lần thứ hai, nó mở rộng lòng yêu một anh cùng nhà máy. Anh
ấy cũng chịu cảnh xa gia đình sang Đài Loan xuất khẩu lao động
năm năm như nó. Và hai đứa nương tựa vào nhau cho cuộc sống đỡ
quạnh hiu. Thế rồi tình yêu cũng rủ rê nó với anh đi tìm mua
váy cưới, đánh điện về nhà là “bọn con sẽ cưới nhau”. Tình
yêu run rủi cho hôm ấy trời mưa to quá, chẳng đi mua được. Tình
yêu vô thần khiến nửa năm còn lại tự dưng mọi thứ thay đổi quá nhanh. Về nước, họ hàng thì vay hết số tiền dành dụm, anh
chị em thì đi lấy chồng hết rồi, còn nó – chẳng biết tìm anh
nơi nào.
Lần thứ ba…
Lần thứ tư…
Những mối tình trắc trở mà nó đã kể khiến mình cũng lo
sợ thay cho bạn. Chỉ bực mình là bao nhiêu anh theo đuổi tại sao nó lại chẳng đuổi kịp được anh nào? Câu trả lời bắt đầu hé
lộ khi một ngày hai đứa rủ nhau đi mua sắm. Nó có điện thoại:
- A lô, vâng, em đây.
- …
- Vâng, em với cái Hiền đang đi xem chăn nệm.
- …
- Vâng, cái Hiền còn mách em trên mạng có chỗ rửa ảnh đẹp
mà rẻ nữa. Nếu chụp ảnh cưới là đỡ tốn được nhiều ơi là
nhiều.
- …
- Vâng, thế nhé, em cúp máy đây.
- …
- Bye bye!
Mình mở tròn to mắt với cú điện thoại đầy trìu mến và
ngọt ngào. Đợi sốt cả ruột cuối cùng nó cũng cúp máy. Mình
hỏi vồ hỏi vập nó ngay:
- Ai?
- Bạn trai tôi – nó cười bẽn lẽn trả lời.
- Bạn trai á? Quen lúc nào? Chả thấy báo gì cả. Bà định cho tôi ăn phở ngó à?
- Mới quen được hơn một tháng.
- Cái gì? (mình hét lên kinh hãi). Mới quen thế thôi mà bà
nói cứ như sắp cưới nhau đến nơi ấy. Thế anh ấy đã cầu hôn
rồi cơ à? Ông này có làm sao không mà mót cưới thế?
- Không, à… à… chưa. Anh ấy chưa nói gì đến đám cưới. Nhưng
chắc là sẽ cưới nhau thôi. Vì anh ấy tỏ ra yêu tớ lắm. Tớ tin
anh ấy mà.
Ôi trời ơi! nếu lúc ấy không phải là ngoài đường, chắc mình ngã vật ra mất. Mình không phải xấu xa gì nhưng thật thà như
nó thì mình chết đi sống lại mấy lần cũng không hết tức. Sợ
quá!
Trong thế giới đàn ông mình không hiểu gì cả nhưng cũng như
nhiều đứa con gái khác, mình hay ngồi hóng hớt nghe các bà
chị tán phét. Các bà ấy truyền thụ lại nội công rằng: “Nếu
phụ nữ quá sốt sắng về vấn đề hôn nhân khi tình yêu mới hé
hé cũng khiến các ông chồng tương lai hết hồn mà bỏ chạy. Họ
muốn tận hưởng tình yêu, họ muốn chinh phục dù là khó khăn
đến mấy, họ muốn tù đày người con gái họ yêu trong khi với
bản thân thì phải là tự do muôn năm. Bỗng chốc những gã đàn
ông kia bị tấn công bởi cái gọi là “gông đeo cổ” ai mà chẳng
sốc. Bản năng gốc, họ bỏ chạy để thoát thân. Tồ tẹt, đàn bà
thì lại chỉ vì quá yêu mà muốn ở bên người đàn ông đó suốt
đời, muốn bình yên để chăm bẵm tổ ấm, muốn an toàn bởi tờ
giấy kết hôn. Muốn nộp tiền cho ủy ban nhân dân và ký đánh
roẹt một cái”.
Sau khi mắng cho con bạn một trận, mình rủ nó đi ăn miến cua trộn, vừa ăn vừa an ủi bạn:
- Tớ lo thì tớ nói thế thôi chứ đừng giận tớ nhá. Giận là
tớ đá cho mấy phát đấy. Nghe lời tớ đi, cứ bình tĩnh. Cứ sốt sình sịch thế là hỏng việc đấy. Hãy cứ bình tĩnh mà yêu đi
và để cho gã đàn ông ấy đứng mũi chịu sào mọi việc. Ăn đi,
tình yêu và hôn nhân nó giống như món miến trộn này này, ăn
chậm mới ngon, mới cảm nhận được hết mùi vị. Sau này đứng
dậy trả tiền mới thấy xứng đáng, mới thấy đỡ tiếc, hiểu
chưa?
- Hiểu rồi, tính tớ nó thế, biết làm thế nào.
- Bực rồi đấy, nói thế mà vẫn cứ cãi à? Phải nhận sai cho chóng tiến bộ chứ? Mà cậu có tiến bộ hay không mặc cậu,
nhưng ít nhất cậu cũng đừng để tới bực, cho tớ tí nữa đứng
dậy trả tiền được thanh thản, hiểu chưa?
- Ừ, tớ sai.
- Lần sau có muốn gợi ý mua cái gì cho hai đứa thì nói sang chủ ngữ khác, đừng cố nói về mình. Ví dụ như cái vụ đi xem
chăn đệm vừa xong ấy. Nói là em với đứa bạn đi xem chăn nệm,
nó sắp cưới. Bao giờ ông anh kia hỏi đến chuyện đôi mình thì
mới nửa đùa nửa thật a dua theo, lúc ấy mới bảo ừ thế em đi
xem luôn cho chúng mình nhé. Đấy, sau này nếu có lỡ không đến
đích thì chuyện hôm nay cũng chỉ là câu nói đùa thôi mà. Có
phải đỡ ngượng hơn không?
- Ừ, tớ hiểu rồi.
Hai tháng sau nữa nó gọi điện báo đang về quê chuẩn bị ăn
hỏi. Phù, nhẹ cả người. Ơ thế là thế nào nhỉ? Mình lo cứ như là chuyện của mình ấy. Thế rồi mình cố dặn nó “ba mươi chưa
phải là tết đấy nhé!” trước khi cúp máy, cười mỉm một mình
rồi quyết định tự thưởng cho mình một bát miến cua trộn ở
chợ Nghĩa Tân.
Ai bảo yêu đương lận đận là khổ, là không lối thoát? Đúng là giày dép còn có số nữa là người.
…
Chúc mừng mình vì mình có những cô bạn thật dễ thương.
Ngày xửa ngày xưa.
Có thể có những điều khiến con người ta quên đi được, nhưng
phần lớn những điều càng cố quên đi lại càng không thể quên.
Bíp … bíp …
Hộp tin nhắn báo …
Tin nhắn mới …
“Hiền, con anh Hiếu đi mổ não, giờ yếu lắm, có đi thăm không?”
…
Trả lời tin nhắn…
“Con bé nhà tao đang sốt mọc răng. Lại đang bận cuối năm.
Không đi được. Thông cảm nhé. Gửi cho tao 200k. Hôm nào gặp tao
gửi lại mày. Cảm ơn”.
Thế rồi Đậu Đỏ mấy đêm liền sốt không ngủ được, mình cứ ôm con còm cõi suốt đêm. Nó khỏi, hò hét với đống chăn nệm,
mình lại bị cuốn đi với những công việc bộn bề ở công ty và
ở nhà. Tin nhắn của con bạn thân, mình trả lời xong rồi cũng
quên đi mất. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi.
Hai tháng sau…
Bíp… bíp…
Hộp tin nhắn báo …
Tin nhắn mới…
“Con anh Hiếu yếu lắm. Đang chờ giờ để đi thôi”.
…
Gọi cho người gửi…
Ring … Ring…
- Ừ tao nghe.
- Mày ơi, thằng bé thế nào rồi? Nghe mày nhắn tin tao rùng cả mình đấy.
- Nó đi mổ u não, giờ về nhà hồi phục sức khỏe, cái u mới mọc lên. Bác sĩ chịu, ông bà ấy đưa con về nhà rồi. Xã nhà
tao hôm qua cũng lên đấy, chưa về. thấy gọi về là thằng bé yếu lắm. Thương quá mày ạ!
- Trưa nay tao lên, tao với mày đi nhé! Tao tranh thủ buổi trưa. Con Đậu Đỏ tao gửi bà nội.
- Ừ, thế nhé …
…
Nếu chỉ là thế, chỉ là lòng cảm thương thằng bé con một
người bạn thì tốt biết mấy. Nhưng cuộc sống luôn khó khăn hơn
chúng ta tưởng. Mo
̣i chuyện tưởng đã ngủ yên, xếp ngay ngắn trong hộc ký ức nay
bỗng bộn bề. Thổi tung bụi phủ để lại mới y nguyên.
…
Trường cấp III Xuân Đỉnh sân đầy nắng. Những dãy nhà mới xây
còn chưa có tí rêu mốc nào. Bọn học sinh lớp 11 sống ở tầng 2 còn chịu khó xuống sân chơi, chứ các anh chị lớp 12 chỉ bám
đầy lan can tầng 3 ngó xuống dưới. Bình luận và bình bầu. Bốn con bé ngồi tổ bốn luôn kè kè đi với nhau.
Hai đứa ở Nghĩa Đô vừa xấu vừa đen và hai đứa ở Phú Thượng vừa xinh vừa trắng. Tất cả đều lùn tịt!
Khác với đám con gái trong lớp, mình chẳng thấy rung động
với bất cứ cậu bạn nào cả. Chỉ có cậu bạn gây ấn tượng cho
mình nhờ bức bưu thiếp với nội dung: “Nhân dịp quốc tế phụ
nữ, tớ chúc Hiền mạnh khỏe” là hay trêu nó nhất thôi. Cứ thấy nó là gọi “Hưng quốc”. Khác với ba đứa bạn thân, mình không
hay nhìn từ dưới sân lên để giao lưu với mấy anh lớp trên. Chỗ
của mình là bậc thềm, mình nghiện truyện tranh. Khô khan và
luôn là quân sự cho các trò ma trong lớp.
Cuối năm lớp 11, đội hình hay đi mót khoai, hay đi ăn, hay đi tán
láo hình thành: 3 chàng lớp 12 và 4 con bé lùn tịt lớp 11.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy ngượng. Chẳng lẽ mình bị bỏ đói đến
thế sao? Cứ ở đâu có ăn là mình nhanh chân thật, chẳng biết sau này Đậu Đỏ nhà mình có bị di truyền không nữa.
Loanh quanh, lửa và rơm thôi mà, tình yêu tuổi học trò đứa nào
chẳng có. Mình bắt đầu ý niệm được chuyện nên rút lui những
buổi tụ tập ăn uống khi có hai đôi công bố yêu nhau. Bố mình
nóng tính, thấy yêu vào cái tầm “bom đạn” này là dễ cầm dao
đuổi vòng quanh khu tập thể ngay. Dạo còn bé không chịu nhổ
răng sữa bị một lần bố đuổi rồi nên nhớ. Ôi, đứa con hiếu
thảo. Mình rút quân, chỉ còn một đôi cuối cùng, vừa đẹp. Mình làm quân sư tình yêu cho con bé bạn. Nó cũng thích anh chàng
còn sót lại cuối cùng.
Nhưng bố mẹ nào cũng cấm, sắp thi đại học rồi nên tình yêu
lúc bấy giờ đứa nào cũng giấu giấu giếm giếm. Chỉ tranh thủ
như thời chiến tranh toàn miền Bắc các cụ xưa kia thôi. Mình cứ cuối tuần là lại dậy sớm, làm ba nắm cơm nắm thật ngon, trưa
đi học về phát cho ba đứa con gái chúng nó ăn có sức, tranh
thủ hẹn hò, chiều còn đi ôn thi đại học.
Nhưng cuối cùng anh vẫn tới, gõ cửa cuộc đời mình, chàng trai cuối cùng.
Mười bảy tuổi, cái tuổi còn tự nhủ mình sẽ làm “một
thằng đàn ông đích thực” cho bố tự hào. Phấn đấu cho tiền
tài, cho công danh và cho cánh cổng trường đại học nữa. Mười
bảy tuổi, thế mà anh tới, chỉ bằng lòng ấm áp giản đơn của
học trò, anh làm mình hốt hoảng. Mười bảy tuổi, anh làm mọi
kế hoạch của mình đảo lộn như một mớ bòng bong.
Có lần anh hỏi mình “mấy giờ rồi?” rồi cầm tay mình xem
đồng hồ, không chịu bỏ ra, những ngày sau mình không dám đeo
đồng hồ nữa. Có lần cả bọn đi chùa Thầy, anh đỡ mình khỏi
ngã trong hang Cắc Cớ. Mình run rẩy trong vòng tay anh, mặt đỏ
lừ, từ sau trở đi không bao giờ đi vào chỗ nào khó đi nữa. Có
lần trời rét, anh cởi áo cho mình mặc, mình không nghe bị anh
mắng một trận. Từ sau trở đi, mình không bao giờ mặc thiếu áo
ấm nữa. Có lần anh đưa mình cả bộ đề ôn thi đại học, mình
cuống quýt lang thang các sạp sách cũ đường Láng mua cho đủ
bộ, để không phải mượn sách anh nữa. Có lần…, có lần…
Con bé bạn nói: “Hình như anh ấy thích mày, bảo tao là coi
như em gái, còn mày thì không. Thôi, cứ bước tiếp đi!”.
Mình không hiểu.
Tại sao?
Tình yêu … Nó … Lại ngọt ngào đến thế!
Tới.
Gõ cửa và…
Bước vào từ lúc nào không ai hay biết.
Lúc ấy…
Mình…
Chưa được mười tám tuổi…!
Tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng không vụ lợi, không lý do
mà cũng không bị hoen vàng với những lo toan cơm áo gạo tiền.
Nó chỉ trong sáng như những bài toán cần chỉ dạy, như những
quyển sách hay tìm cho nhau, hay như những lần giận dỗi mình
gọt nguyên 5 cân củ đậu rồi ăn trước mặt anh. Có ai đó từng ví tình yêu như sô cô la vừa đắng vừa ngọt. Đâu mà, ngọt ơi là
ngọt đấy chứ!
Một tuần chỉ gặp nhau một lần, thời gian còn lại để ôn thi
đại học. Tuần nào nhớ quá, trót tới nhà chơi thêm một lần
nữa là tuần kế tiếp khỏi gặp nhau. Có nhà thông thái từng
nói: “Tình yêu như con quái thú, cho nó đói thì nó sống. Để
nó no thì nó chết”. Và mình đã nuôi tình yêu của mình như
thế, tin tưởng những ngày sau như thế, nếu không có ngày sinh
nhật bước sang tuổi mười tám…
Anh … ướt hết… đứng chờ dưới mưa… cả buổi tối.
Mình … trong nhà… vướng bạn bè… không ra được.
Anh chỉ gọi cổng để đưa hộp quà nhỏ bé rồi về luôn.
Mở hộp quà.
Chiếc lắc nhỏ bằng bạc.
Mình thích lắm, vui ơi là vui.
Nhưng một ngày có người nói: “Khi yêu nhau, kiêng không tặng nhau đồ bằng bạc”.
Vì đó là chia ly…!
Mình từng không tin điều ấy.
…
Ba mươi tết, anh có tới như lời hẹn nhưng chẳng nói gì. Lặng im rồi bỏ về. Cả bọn tới sau, hỏi anh đâu làm mình ngơ ngác.
Từ đó…
Anh … Chỉ còn là … Xa ơi là xa.
Người đàn ông mà mình yêu nhất ấy đã khiến mình suốt một năm đêm nào cũng quay mặt vào tường khóc.
Người đàn ông mà mình yêu nhất ấy đã khiến mình chưa bao giờ quên được vị đắng của sô cô la.
- Hôm nay em chưa đi làm à?
- À … à… Em tranh thủ nghỉ trưa ạ.
Mình luống cuống với câu hỏi thăm xã giao của anh khi đang
ngồi bên thằng bé con đang nằm thiêm thi� đo�́p trên giường. Xót
ruột quá, từ lúc đến thăm nó mình cứ lặng im ngồi bên, cầm
tay nó mà chẳng biết làm gì. Nó cũng như con mình, sao lại
tội đến thế. Còn anh, anh vẫn vậy cho dù 11 năm qua mình có
biết bao điều đổi thay.
Anh vẫn sở hữu đôi mắt biết nói thân quen. Còn mình đã đeo kính bên cận thị, bên loạn thị.
Anh vẫn sở hữu sức vóc như chưa hề có 11 năm mài giũa. Còn
mình đã có lúc lên 13kg và có lúc tụt xuống 5kg trong một
tháng.
Anh vẫn sở hữu giọng nói ấm áp mà cương quyết, còn mình đã không còn nhí nhảnh như xưa nữa rồi.
Anh vẫn vẹn nguyên trong lòng mình như xưa, chỉ có điều chỗ
anh bây giờ là vị trí một người bạn và trong lòng mình, đối
với anh, chỉ còn là kính trọng mà thôi.
Căn phòng của vợ chồng anh chỉ rộng tầm 10 mét vuông ngổn
ngang và lụp xụp. Mọi thứ trong phòng cũng đủ để mình hiểu
anh có một cuộc sống không dễ dàng gì. Vợ anh xinh xắn trong
bức ảnh cưới và vẫn xinh xắn thế trước mặt mình.
- Chào chị ạ, em là bạn anh Hiếu, bữa nay biết tin cháu ốm nên đến thăm.
- Chị là bạn à? Sao chưa bao giờ thấy chị nhỉ?
- Hì… dạ… Chắc tại em ít lên Phú Thượng chơi thôi ạ.
- Chị là bạn như thế nào ạ?
- Vâng, bạn học thời cấp III.
Cũng may là câu chuyện kết thúc. Vì mình cũng chẳng biết
phải trả lời gì hơn nữa. Mình mừng cho hạnh phúc của anh.
Nhưng cũng xót xa với cảnh gia đình và em bé. Gửi lại chút
tiền, mình lặng lẽ ra về.
…
Con đường Lạc Long Quân giờ mở hai làn đường rộng nhưng nhiều gió. Không còn ấm cúng như ngày nào – vừa nhỏ như đường làng
lại xóc long xòng xọc khiến bọn học sinh cấp III đứa nào cũng phải có tay nghề chỉnh lại xích xe. Mình mênh mang giữa tiềm
thức xưa cũ và hiện tại. Cảm giác khó tả mà nao nao Có lẽ
ngày ấy miếng sô cô la đắng lại là hay và đúng chỗ chăng? Chứ
nếu khuôn mặt trong tấm ảnh cưới kia là mình thì có lẽ …
Mỗi người sinh ra đều có duyên phận của mình. Cuối con đường tình, cuối cùng mình cũng không phải đi một mình. Ấy cũng
nhờ cái ao bèo đón chờ ở đó. Đã có lúc mình kể cho ao bèo
nghe câu chuyện tình buồn của cô bạn cùng học cấp III, ao bèo
lặng im lắng nghe. Một năm sau, ao bèo nói:
“Anh biết đó là em, nhưng anh vẫn yêu em, yêu còn nhiều hơn
ngày anh ngỏ lời ấy chứ”. Mình cười và úp mặt vào ngực ao
bèo khóc. Vừa cười vừa … khóc.
Giờ mình đã có một gia đình vẹn nguyên. Có người hỏi: “Tại sao lại gọi cái Đan là Đậu Đỏ?”. Mình cười: “Vì bố nó là
Hậu thì nó là Đậu thôi. Vả lại mẹ nó thích ăn chè đậu đỏ
nữa”. Thế là vui rồi. Mọi thứ trong căn phòng riêng đều do hai
vợ chồng tích cóp mà nên. Tuy chưa bằng nhiều người, nhưng cũng có được cuộc sống thoải mái. Sáng dắt xe đi là con gái tay
cầm bình sữa, tay vẫy mẹ tạm biệt. Tối dắt xe về là con gái
lại hét lên cười toe toét, giơ tay đòi theo. Hạnh phúc biết bao
nhiêu.
…
Con đường Lạc Long Quân đi đã gần hết, tự dựng không rẽ đường
Hoàng Quốc Việt để đi làm nữa, mình rẽ Thụy Khuê. Lao về nhà
thêm 10 phút nữa. Chỉ để ôm Đậu Đỏ lấy một phút rồi đi. Con
yêu, cảm ơn con đã cho mẹ cuộc sống này! Ăn mau chóng lớn để
mãi bên mẹ, con nhé!
Đậu Đỏ cười tít mắt, để lộ một chiếc răng duy nhất đang nhú, tay vẫn cầm bình sữa bé xinh xinh.
…
Bíp… Bíp
Hộp tin nhắn báo…
Tin nhắn đã gửi…
“Anh yêu, nhớ đi làm về mua bánh rán bọc đường cho em và mua
bỉm cho con nhé. Trưa nay em vừa đi thăm con một người bạn. Tối
về em kể anh nghe!”