Một buổi sáng u ám …
Lại xếp hàng khám thai.
Lại xếp hàng siêu âm.
Lại xếp hàng chờ kết quả…
Hai vợ chồng mệt mỏi vì cứ hai ngày lại đèo nhau đi khám
một lần. Mình cười nhìn sang chàng đang chơi điện tử trong điện thoại trên ghế chờ:
- Kể ra mãi chẳng đẻ cũng tốn kém ra phết, anh nhỉ.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Các bà bầu ở đây bà nào cũng mệt mỏi, anh nhỉ.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Mấy bà đằng kia đau đẻ nhìn sợ không kìa anh.
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.
- Anh ơi, anh để em nói chuyện một mình à?
Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại. Mình điên tiết.
Máu bà bầu ai cũng sôi sẵn trong lòng, lại sẵn sàng mệt mỏi.
Mình ghé vào tai chàng, rít lên nhỏ giọt:
- Này, nói cho mà biết nhé. Còn chơi điện tử nữa thì bà ném đi luôn đấy. Đừng có trêu tức nhau.
Đây đang nẫu ruột đây.
Chàng không gật đầu nữa, nhét điện thoại vào túi quần,
ngồi chỉn chu lại trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, cười hì hì
nhưng thể chưa nghe thấy lời dọa nạt nào, hoặc như thể lời dọa nạt đó chẳng bõ bèn vào đâu.
…
Phòng siêu âm đông người, ai cũng ngại ngùng kéo quần kéo áo
trong tiếng gắt gỏng của bác sĩ. Ai cũng phải đóng tiền cho
bệnh viện để nuôi bác sĩ, nhưng ai cũng bị bác sĩ nhìn bằng
cặp mắt ban ơn. Mình ước thầm sau này con gái lớn lên cũng sẽ
làm … bác sĩ, ước hẳn cho con làm bác sĩ trưởng khoa ở bệnh
viện lớn cơ. Mình được nhờ, mà cả họ cũng được nhờ. Chứ mỗi lần xếp hàng ở ngoài kia, không có người quen, chờ đến đỏ cả mắt. Rồi vội không chờ được, phải quen dần với việc nhét vào túi mấy cô cầm sổ tờ hai mươi nghìn rồi về chỗ. Chưa về tới
chỗ sẽ được gọi. Ngày đầu tiên lên bệnh viện to, mình bị hớ,
nhét tận năm mươi nghìn. Các chị cùng chờ ở đó ai cũng lắc
đầu: “Chịu chơi thế này thì qua hết các cửa chờ, chắc sạt
nghiệp, em ơi!”.
- Không thấy âm vang tim thai. Nước ối đục. Cho nằm viện chờ đẻ nhé.
Lời sấm truyền của ông bác sĩ làm mình như bị giật lại
khỏi các ý nghĩ lung tung đang tràn lan trong đầu. Chẳng hiểu
sao lúc nào vào bệnh viện, trong đầu mình cũng toàn những ý
nghĩ “phản động”. Nhìn màn hình trắng đen lòe loẹt, chỉ có
bác sĩ mới hiểu, mình có biết gì đâu. Bác sĩ bảo sao thì
làm vậy thôi. Vâng lời bác sĩ, mình lạch bạch cầm tờ giấy
phán truyền đi báo tin cho chồng:
- Anh ơi, bác sĩ bảo nhập viện rồi. Chúng mình phải làm gì bây giờ.
- Ơ … ơ.
Chàng cuống quýt, cuống đến nỗi cứ loanh quanh như thể đáy
quần có lửa. Hết xoay bên trái rồi đến bên phải, chẳng biết
phải làm gì. Còn mình nửa mừng nửa lo. Nhưng cũng biết cầm
đỡ chàng cái túi và mở đường dẫn lối cho người đàn ông tội
nghiệp ấy:
- Bây giờ chúng mình đi rút tiền, rồi về nhà cho em lấy đồ nhé.
- Ừ … ừ đi rút tiền thôi. À … à… gì nhỉ? Ừm … ừm … (chàng
vẫn loanh quanh với cái ghế chờ, gãi đầu gãi tai) À, mới lại
từ từ đã, để anh gọi điện về bảo mẹ. Mẹ bảo có quen một
bác sĩ trong này.
- Vâng!
Mình ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ, mặt phấn chấn trong
nỗi run sợ. “Mình sắp thấy em bé của riêng mình rồi. Ôi trời
ơi, mình sắp bị đau quằn quại như mấy chị đằng kia đấy thôi”.
- Anh ơi!
- Gì?
Chàng hỏi nhưng vẫn đang mải nghe chuông chờ cho cú gọi về nhà.
- Em … em sợ lắm.
- Sợ gì, đẻ vài lần rồi sẽ quen mà.
- Vâng!
Nỗi run sợ nhiều hơn lúc trước, nhưng cũng không biết nói gì khác ngoài câu vâng ngoan ngoãn với chàng. Chàng an ủi, xoa đầu mình như một ông bố ra trò. Chàng tự tin với chuyện “sợ gì”
của chàng, như thể chàng đã đi đẻ cả chục lần rồi ấy.
- Vâng … vâng… Dạ … dạ … Vâng … vâng …
Cúp máy.
Mặt mình hồi hộp.
Mặt chàng nghiêm trọng.
- Mẹ bảo cứ ở đây. Mẹ hỏi dì Vinh xem số của bà bác sĩ quen để nhờ bà ấy rồi làm thủ tục như bình thường.
- Nhưng chúng mình phải đi rút tiền chứ anh? Em sợ nhập viện phải đặt cọc một khoản. Em chuẩn bị hai cái túi sẵn ở nhà
rồi. Mình lấy là em đủ hành lý tư trang ngay.
Cái bu gà lại lạch bạch ra cổng bệnh viện, leo lên xe và rong
ruổi với chàng. Hôm ấy chẳng tìm thấy cái bốt rút tiền nào.
Có thấy cũng hỏng máy.
- Ơ, mày về làm gì? Mẹ mày ra đó với dì Vinh rồi đấy.
- Con về lấy đồ ạ.
- Nhanh lên kẻo mẹ mày chờ.
Chẳng biết trước khi đi mẹ đã lên văn bản thông báo cho cả
làng Đông biết chưa mà hôm ấy giữa cơn mưa phùn mùa đông giá
rét, giữa con đường làng nhỏ hẹp sập sùi có một cái thùng
phi lạch bạch trong đôi giày bệt, hai tai hai túi hành lý, chạy
ra xe chàng đang chờ ở đầu làng trong tiếng reo hò, hỏi han của hàng xóm hai bên đường. Y hệt như cầu thủ bóng đá chiến thắng trở về nước vậy.
Cổ động viên mừng rỡ hai bên đường.
…
- Chúng mày lại còn đi đâu để cho bác sĩ người ta chờ?
Câu hét quen thuộc và cái dáng chống tay hai bên mạng sườn
giống cái ấm Samova của mẹ làm mình nhận ra mẹ từ xa. Chàng
lôi xềnh xệch mình vào sảnh chính của viện. Chẳng kịp giới
thiệu gì, chỉ b
iết có một bà bác sĩ béo tròn, cao đến mang tai mình lôi tuốt mình vào phòng làm thủ tục.
- Cháu chị Thuận à?
- Ừ, mày làm luôn cho nó cái bệnh án để nằm viện.
- Cháu vào buồng trong lấy đồng phục thay đi. Vừa thay cô vừa hỏi luôn nhé. Tên? Tên chồng? Nhà ở đâu? Đẻ con thứ mấy? …
- …
- Nhà cháu có tiền sử bệnh gì không? Xét nghiệm đầy đủ hết chưa? Có sổ y bạ sẵn đây chưa?
- …
- Ơ, cái con này, sao mày vẫn chưa mặc xong à? Nhanh lên cho người khác còn làm việc chứ.
Bà bác sĩ cáu làm mình càng cuống quýt. Khổ, con bé còn bận chọn cái áo với cái váy nào mới mới sạch sạch một tí để
mặc mà chẳng thấy. Thế là đành phải chui bừa vào bộ nào đó
cho kịp.
Trở ra, bác Thuận thì thầm:
- Cháu gửi lại cô ấy hai mươi nghìn để cảm ơn đi.
- Vâng.
Tưởng gì chứ hai mươi nghìn để khỏi phải xếp hàng thì đúng giá quá rồi. Hóa ra các bác sĩ với nhau cũng ở mặt bằng
chung như thế. Bệnh nhân cũng tình nguyện một cách dễ chịu.
Bước ra khỏi phòng làm thủ tục, mẹ dúi cho mình hai bọc đồ
của mình, rồi bác sĩ Thuận lôi mình lên phòng chờ đẻ. Vội
vàng bước, vội vàng hớt hải, vội vàng đuổi theo bác. Nhìn
lại, cả nhà dừng ở ngưỡng cửa thang máy, ánh mắt chia ly.
Mình giống như lần đầu tiên ở lại lớp mẫu giáo, vừa sợ vừa
mất hết tinh thần.
- Nào, leo lên bàn để khám nhận nào!
- Dạ?
- Ơ, cô này, còn đứng đấy à? Không bỏ quần ra à? Ở đây chẳng có chuyện ngượng đâu. Nhanh lên, không ai chờ được.
Vừa buông bọc đơn bọc kép xuống sân nhà, mình vừa sợ vừa
làm mọi thứ theo lời bác sĩ. Cái phòng rộng lạnh lẽo toàn
màu trắng khiến mình ớn lạnh. Eo ơi, thế mà trong giới xì tin
có đứa bảo yêu màu trắng. Đứa đó chắc phải cho đi đẻ mới
biết mùi. Gạch lát đá trắng. Đá ốp tường trắng. Drap trắng.
Mọi dụng cụ y tế màu trắng. Áo bác sĩ cũng màu trắng. Chỉ
có sản phụ là mặc đồng phục không rõ màu gì.
Tiếng hét của một chị đang rặn em bé làm mình thót cả tim
ra khỏi những ý nghĩ mông lung về màu trắng. Có sẵn hai chị
đang nằm dang chân rặn đẻ. Chỉ có mình là leo lên để khám nhận nên các bác sĩ giục nhanh nhanh. Hai bên tường có đến năm sáu
chị đang dựa lưng đau đớn chờ đến lượt mình lên bàn. Mặt mày
méo xẹo, đầu tóc bù xù, chân tay run rẩy.
Ôi trời đất ơi, thế này thì có ai phong danh hiệu anh hùng
cho những bà mẹ không hả trời. Dạng nhát gan như mình thì làm
thế nào đây. Cái bụng to của mẹ ơi, làm thế nào để con ra mà
không đáng sợ như thế kia hả trời.
- Còn lâu mới đẻ. Xuống đi, về phòng chờ đẻ.
- Dạ. – mình vụng về leo xuống cái bàn đẻ cao ngất ngưởng – thế phòng chờ đẻ là phòng nào ạ?
- Ở ngoài kia kìa.
Không có bác Thuận ở đây, họ quát mình chẳng khác ai cả.
Nhanh thế, được gửi gắm rồi mà bác ấy cứ như cơn gió ấy. Bác ấy về đi tắm thuê cho con người ta. Mình ngơ ngác đơn lẻ. Còn
cả nhà trở về và yên tâm mình đã có bà bác sĩ ở bên.
- Bác sĩ ơi, cho em hỏi tí.
- Gì nữa đây. Vẫn ôm bọc bọc gói gói vào đây làm gì?
- Dạ, thế em nằm ở phòng nào ạ?
- Có bốn phòng đấy, chị vào phòng nào thì vào.
- Dạ, nhưng em thấy phòng nào cũng đông quá ạ.
- Ơ hay, chị này buồn cười nhỉ. Ở đây chúng tôi không có
phòng riêng cho chị đâu nhé. Các phòng nó đông thế đấy.Chị tìm được phòng nào thì ghé tí mông vào ngồi ké thì vào. Đi đi.
Lại một lần nữa mình ôm hành lý lạch bạch đi chậm chậm tìm
kiếm giữa bốn cái phòng chờ đẻ. Mỗi phòng có bốn giường.
Nhưng mỗi giường có đến ba bà bầu là ít. Kẻ ghé mông, người
ngồi. Ai cũng mệt mỏi.
Bỗng mình nghe thấy cuối hành lang có tiếng ai gọi. Ở đó
cánh cửa đã bị khóa, chỉ còn tí khe cửa lập lờ. Khu vực này chỉ có bà đẻ và bác sĩ nên tiếng động lạ làm mình tò mò
đi tới.
- Chị, chị gì ơi, cho em hỏi tí?
- Dạ, gì ạ?
Tiếng người bên kia cánh cửa nghe quen quen. Nhưng cái tầm “bom đạn” này hễ có ai nói ngọt hơn bác sĩ là thấy quen rồi. Khe
cửa nhỏ quá, không nhìn thấy nhau được nên đành đứng đó lắng
nghe.
- Chị ơi, chị làm ơn tìm cho em xem ở đó có ai là Hiền ở Lạc
Long Quân không ạ. Chị ơi, chị giúp em gọi cô ấy ra đây với. Chị ơi, chị giúp em.
- Anh, anh ơi, em đây mà.
- Ai đấy?
- Em, Hiền đây.
- Em à? Em thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao? Bao giờ đẻ? Bao giờ anh được vào?
Mình mừng rỡ trong tiếng vỡ òa lo lắng của chàng. Hai đứa
nói với nhau qua khe cửa kín bưng. Sao lần này nghe được tiếng
chàng, mình lại mừng thế không biết. Cảm giác đỡ bơ vơ hơn
biết bao nhiêu. Còn chàng như lạc giữa biển tìm thấy ngọn hải
đăng. Chàng cũng mừng không kém.
- Anh ơi, em thấy những người chờ đẻ ở đây người nhà trèo
qua ban công gặp nhau ở phía cửa sổ bên tay trái ấy. Anh qua đó
đi.
- Ừ, ừ, để anh tìm.
- Khoan đã anh ơi!
- Sao?
- Ở đấy đông lắm. Anh đừng thấy không chen được thì bỏ em lại đây một mình nhé. Em sợ lắm!
Mình hét lên để nhắn nhủ chàng thêm câu nữa. Hình như giọng
mình đã thảm lắm rồi. Chàng đã ở lại, thế mà mình tưởng bị bỏ rơi một mình. Phụ nữ lúc đi đẻ không hiểu sao có đông
người đến mấy vẫn thấy cô đơn. Có ai cho một lời hỏi thăm thôi
cũng thấy như vớ phải cọc. Ôi, mình biết ơn chàng biết bao bao
nhiêu.
Hành lang ngoài ban công hẹp chỉ chừng 40 phân nhưng mỗi ô cửa của phòng chờ đẻ cũng phải chất chứa chục người nhà cố loi
ngoi cái mặt vào nhìn con mình, dặn dò cháu mình, gửi đồ vào cho vợ mình là ít. Ai cũng bon chen chỗ. Còn ở trong, các bà
mẹ tương lai mệt mỏi lĩnh đồ qua ô cửa. Chuẩn bị đón em bé,
nhưng chẳng có ai là phấn khởi cười tung tóe, chúc tụng nhau
cả. Ai cũng căng thẳng.
Sau nửa giờ vợ chồng tìm nhau, một chạy dọc hành lang tìm
chỗ có thể chen được qua cánh cửa sổ, một cũng hớt hải chạy
theo qua từng phòng ngó cửa, xem anh yêu của mình đâu. Chỉ có
bốn cái cửa sổ của bốn phòng, nhưng lượn qua lượn lại đến
mòn cả mặt. Cuối cùng cũng nhìn thấy nhau. Chàng méo xẹo rúc được mặt vào cạnh sườn của một bà béo chiếm gần hết ô cửa
để hỏi han mình còn thiếu gì. An ủi đôi ba câu rồi hẹn trưa
mang cơm lên. Tạm biệt nhau. Chàng đi. Mình ở lại với mọi thứ
chơi vơi khôn cùng. Cắp túi đồ, thong thả tìm chỗ có thể ghé
chân ngồi chờ. Ui cha, hóa ra đi đẻ là thế!