Ôn Tây tự thấy mình đã là người rất ít nói, sau khi quen Đổng Xán mới biết thế nào là gặp được sư phụ.
Băng sơn mỹ nhân, là nhận xét của các bạn cùng lớp về Đổng Xán.
Đổng Xán người Thâm Quyến, ba là quan chức cấp cao thành phố, chuyện này trong trường không phải bí mật.
Trần Phi Phi từng hỏi khó nghe: “Mấy người có thân phận như cậu, chẳng phải đều xuất ngoại sao?”
Đổng Xán bình thản đáp: “Mẹ tớ mắc bệnh nan y, gia đình muốn tớ ở lại.”
Thì ra cô ấy đã có dự định từ sớm.
“Xin lỗi.” Trần Phi Phi cảm thấy áy náy.
Biểu cảm của Đổng Xán không hề thay đổi, trước sau vẫn luôn lãnh đạm.
Đổng Xán có hai người bạn trai, các cô từng thảo luận như vậy có phải không tốt hay không, Đổng Xán nói: “Tớ không yêu cầu họ thích tớ.”
Nói cách khác, có hay không cũng chẳng sao.
Cô ấy dường như không để tâm đến bất cứ vấn đề gì.
Ôn Tây từng ngồi trên xe của Đổng gia, xa hoa lộng lẫy nhưng vẫn riêng tư.
Tài xế tay lái tốt, khởi động hay dừng lại cũng không thể phát hiện.
Lúc xuống xe, người ít nói như Đổng Xán bỗng chủ động lên tiếng, “Ngồi ở ghế lái phụ là thư ký của ba tớ, cũng là người đàn bà của ông ấy.”
Ôn Tây sửng sốt, “Sao lại kể với tớ chuyện này?”
“Nếu mẹ tớ mất, người phụ nữ đó có thể sẽ gả vào đây.”
“......”
Sau này, Ôn Tây mới ngộ ra: Cô ấy đang tâm sự với cô.
Nửa năm sau, Đổng Xán xuất ngoại.
Trong lòng Ôn Tây có chút thương cảm, tuy rằng cô chưa từng gặp mẹ Đổng Xán, nhưng qua lời cô ấy, cô biết vướng bận duy nhất của Đổng Xán với nơi này đã không còn nữa.
Người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ rốt cuộc cũng không gả vào, về sau ba cô ấy tái hôn, cưới một vị thiên kim danh môn, môn đăng hộ đối.
Đổng Xán ở nước ngoài, hôn lễ cũng không về tham dự.
Một năm sau Trần Phi Phi nói, Đổng Xán gửi cho cô một phong thư, bên trong chỉ có một hàng ký tự ——
Dễ dàng hay không dễ dàng, chỉ có bản thân mình hiểu.