Phòng Trương Ly ở tầng hai, sau khi Ôn Tây tiến vào, quản gia lập tức rời đi.
Trương Ly mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen, cổ áo hơi mở, nằm trên giường, tay cắm kim truyền dịch.
Cô kéo chăn lên cho anh, anh tỉnh giấc.
Thấy người đến là cô, anh mỉm cười, nụ cười yếu ớt, nhưng rất ấm áp.
“Anh gầy đi rồi.” Cô đau lòng.
Bệnh cũng không nhẹ, anh nói hơi nghẹn giọng: “Sẽ béo lên.”
“Muốn ăn chút cháo không? Dì giúp việc nhà anh vừa nấu.”
Anh lắc đầu, chỉ giỏ trái cây bên cạnh bàn, “Em gọt táo cho anh ăn?”
“Được!”
Ôn Tây lấy một quả, vụng về gọt vỏ, đưa tới, “Đây là lần đầu tiên em gọt táo, anh chịu khó ăn tạm.”
Anh nhận lấy, cắn một ngụm, cười nói: “Có muốn nếm thử táo mình gọt không?”
Cô khẽ nhướn môi, anh đưa táo qua, còn xoay một chút, “Cắn bên này, anh đang bệnh.”
Cô cắn một miếng, ăn xong, đột nhiên ngồi dậy, tới gần anh, in dấu xuống môi anh.
“Em không sợ.” Cô ôm anh, đưa lưỡi vào, nói mơ hồkhông rõ, “Mau chóng khoẻ lên......”