Tần Châu và Trương Ly gặp mặt, là vào ngày thượng thọ của Ôn lão gia rất nhiều năm sau.
Hai người mặt đối mặt, lập tức biết đối phương là ai!
Tần Châu đưa tay trước, nói ngắn gọn: “Tần Châu.”
Trương Ly bắt tay cậu ta, hơi dùng sức, “Trương Ly.”
Ôn Tây nhìn thấy cảnh này, vội vàng bế con, yên lặng trốn sang một bên.
...... Ba con muốn đánh nhau với người ta, chúng ta mau núp xem kịch hay!
Trương Ly: “Đại luật sư nổi tiếng đế đô, thật là anh tuấn lịch sự!”
Tần Châu: “Không dám, Tần mỗ làm sao so được với Trương tổng, không cần tranh giành, cũng được hưởng phúc của ông cha!”
...... Đây là ám chỉ anh kém cỏi bất tài, vẫn có thể kế thừa gia nghiệp?
Trương Ly cười, “Luật sư Tần nói rất đúng, lúc trước, Trương mỗ xác thực muốn học hỏi theo cậu, lấy sự nghiệp làm trọng, chuyên tâm......” Dừng một chút, anh thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ, “Đáng tiếc Trương mỗ có lòng nhưng không đủ lực, trước có kiều thê ở bên, sau có con trai con gái, đều là gia đình liên lụy tôi.”
Bốn mắt giao nhau, điện quang hỏa thạch!(*)
(*) Điện quang hoả thạch: ánh sáng của tia chớp, lửa của đá đánh lửa, chỉ sự việc đến rồi đi trong chớp mắt.
Qua hồi lâu, hai người đồng thời nâng chén, hết sức ăn ý.
Uống cạn, xoay người, không nói chuyện!
Họ đã định không thể làm bạn.