Khai giảng, Trương Ly tức giận, đã hai ngày không nói chuyện với cô.
Ôn Tây không muốn lừa dối anh, khi anh hỏi sao môi cô bị như vậy, cô đã nói sự thật.
Cô không biết mình sai ở đâu, nụ hôn đó cô ở thế bị động.
“Lòng tự tôn của đàn ông rất cao, cậu nên dỗ dành anh ấy đi!” Trần Phi Phi bày kế cho cô.
Ôn Tây sẽ không dỗ dành người khác, bởi vì cô chưa từng làm thế.
Nhưng chiến tranh lạnh với Trương Ly, cô càng không muốn.
Suy nghĩ một lát, cô cầm cặp sách, chạy đến sân tập của họ.
Đến nơi, trái tim Ôn Tây giống như bị đâm một nhát.
Trương Ly ôm một cô gái!
Thấy cô tới, Trương Ly nhất thời sửng sốt, tiếp đó vẻ mặt lại lạnh băng.
Cô gái từ trong ngực anh đứng thẳng lên, nhìn về phía Ôn Tây, ánh mắt thù địch.
“Cô ta là ai?” Ôn Tây cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, để đưa ra quyết định.
Trương Ly không trả lời.
Cô gái bên cạnh nói: “Tôi là bạn gái anh ấy, dù trước kia hay hiện tại!”
“Ở Quảng Châu?” Ôn Tây không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Trương Ly.
Trương Ly gật đầu, vẫn không giải thích.
Ôn Tây cảm thấy vành mắt có chút chua xót, không biết từ khi nào, nước mắt đã lăn dài trên má.
Kìm nén, Ôn Tây cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh.
“Trương Ly, từ hôm nay trở đi, anh vĩnh viễn đừng tới tìm tôi!”
Cô rời đi đã lâu, Trương Ly mới có phản ứng, dường như muốn trút hết ra, anh gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đá bay đạo cụ bên cạnh, nhanh chóng chạy đuổi theo.
Nhưng không còn trông thấy bóng dáng Ôn Tây.