Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 58: Chương 58: Bị bỏ thuốc




Trịnh Thành Bắc không nghi ngờ gì, hai người bắt đầu tập trung tinh thần, nghiêm túc giơ bàn tay đang nắm chặt lên, chạm khẽ vào vỏ cây màu nâu xù xì.

Lúc vừa chạm vào thân cây, một dòng linh khí từ đó trào ra truyền vào cơ thể cả hai người, cây Hi Lam rung lên, Tương Vũ hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc, quả nhiên cậu ta đang nhíu mày, hắn chẳng rõ người khác có vậy không nên hơi do dự.

Có nên bỏ tay ra không?

Nhưng chưa nhận được mầm cây, Tương Vũ không cam lòng, lá cây rung lên một lúc mà chẳng có thứ gì rơi xuống, chỉ là hoa đang điên cuồng nở rộ, từng đoá từng đoá mọc ra nhiều hơn hẳn lúc nãy.

Mắt thấy đã năm phút trôi qua, mặt Trịnh Thành Bắc bên cạnh đã hơi đỏ lên rồi, Tương Vũ nhớ tới Hàn Phi lúc nãy, cắn răng vận dụng linh lực trong đan điền, thử truyền ngược lại cho thân cây một tia linh khí.

Thân cây Hi Lam bằng mắt thường trông thấy hơi sáng lên, Tương Vũ có thể cảm nhận nó đang rất vui vẻ, từng tán lá xoè xuống cọ lên tóc hắn.

“Ồ, nhìn kìa.”

Mọi người đứng bên ngoài trợn tròn mắt nhìn điều thần kỳ xảy ra, có một người tinh mắt nhìn kêu lên:

“Trời ơi, mầm cây lớn quá. Không, hẳn hai mầm cây.”

Chỉ thấy từ trên cây rung lên rồi rơi xuống hẳn hai mầm cây rất lớn, nhìn sơ cũng phải to gấp mấy lần mầm cây bình thường, Tương Vũ nắm chặt mầm cây trên tay, thu lại linh lực rồi cùng Trịnh Thành Bắc lùi lại một chút.

Cơ thể Trịnh Thành Bắc hơi lảo đảo suýt ngã. Linh lực là một thứ xa lạ anh chưa chạm vào bao giờ, chúng không hề giống dị năng nên anh không điều khiển được, thứ vô hình đó vừa vào người đã cọ xát với một nguồn nhiệt có sẵn bên trong làm cho cơ thể anh hơi choáng váng. Hơn nữa mùi hương cây cỏ trên người Tương Vũ hôm nay tiết ra cực kỳ nhiều làm anh hơi lo lắng. Bụng dưới bắt đầu nóng lên, anh hơi hoài nghi nhìn lên cây, lại nhìn sang Tương Vũ, thấy mặt anh cũng đỏ bừng nên cố đứng thẳng rồi hỏi:

“Anh có sao không?”

Tương Vũ đang hưng phấn về hai mầm cây, còn quan tâm đến điều gì đâu, bên cạnh vang lên tiếng trầm trồ ngưỡng mộ và chúc mừng của mọi người, hắn mỉm cười cảm ơn Trịnh Thành Bắc: “Cảm ơn cậu, chúng ta có hẳn hai cây, mỗi người một cây nhé.”

“Được.” Trịnh Thành Bắc không nghĩ là do mình nên mới được hai mầm cây này, trên người Tương Vũ có rất nhiều bí mật, nhưng mà anh không sợ, anh có rất nhiều thời gian, có thể tìm hiểu từ từ. Nghĩ đến đây anh lại nói: “Anh cất mầm cây đi, về rồi chúng ta cùng trồng.”

Tương Vũ gật đầu. lấy ra trong không gian một cái hộp bằng ngọc rất lớn, cẩn thận bỏ hai mầm cây vào.

Hai người đạt được mục đích liền rời khỏi chỗ này, đúng lúc này có một người từ xa chạy đến nói thầm với Trịnh Thành Bắc điều gì đó.

Người này Trịnh Thành Bắc biết, là một cảnh vệ thuộc quân đội trực thuộc hoàng thất, gã nói có người muốn gặp anh. Thử nhìn quanh không thấy Hàn Viễn và Thất Huyền đâu, nghĩ hai người này có chuyện tìm mình nên quay lại nói với Tương Vũ:

“Tương Vũ, anh ra ghế đá đợi tôi một chút. Tôi đi ra đây rồi quay lại ngay.”

Tương Vũ gật đầu: “Cậu đi đi. Tôi sẽ ra kia ngồi chờ.” Hắn chỉ vào một ghế đá dưới gốc cây.

“Nhớ chờ tôi trở lại.” Trịnh Thành Bắc siết nhẹ tay hắn một chút. “Không được đi đâu nhé.”

“Biết rồi.” Tương Vũ phụng phịu đáp lại, “Tôi có phải trẻ con đâu.”

“Là tôi sợ lạc mất anh.” Trịnh Thành Bắc dịu dàng nói, “Anh ra kia đi, tôi đi đây.”

Tương Vũ phất tay, cũng thực sự ra ghế đá ngồi xuống chống tay nhìn mọi người thử vận khí.

Một lúc sau đã có người tiến tới, là Triệu Lam. Vừa nhìn thấy Tương Vũ đã cười trêu: “Em trai, sao lại ngồi đây một mình, đội trưởng Trịnh đâu?”

Tương Vũ cười khẽ, “Thế còn cô giáo Tạ Na của anh đâu rồi.”

Triệu Lam bật cười, ngồi xuống bên cạnh Tương Vũ. “Cổ đi chơi với bạn rồi, tí nữa mới quay lại. Mà sao cậu may mắn thế. Trời ơi tôi còn chưa dám thử sờ thân cây đâu, sợ chẳng có thứ gì rơi xuống.”

“Đi đi. Biết đâu bất ngờ. Lây cho anh tí may mắn này.” Tương Vũ giả vờ đưa tay lên xoa xoa tay áo anh, hai người cười phá lên.

“Hôm nay tôi đi đâu cũng thấy có người nói về hai cậu, yêu thật rồi hả?”

Tương Vũ hơi khựng lại, cười gượng: “Không có mà.”

Triệu Lam biết tỏng cái tính của người này, không trêu nữa, vừa định nói tiếp thì nhìn thấy Hàn Phi đang tiến lại chỗ này, bèn đứng phắt dậy, không nghĩa khí mà bán đứng đồng đội:

“Thôi nhé tôi có việc rồi, cậu ở lại vui vẻ.”

Tương Vũ còn chưa hiểu ra sao thì Triệu Lam đã chạy mất, lúc này Hàn Phi cũng đến nơi, cậu ta gọi khẽ.

“Thầy Tương.”

Nụ cười trên môi Tương Vũ vụt tắt.

“Hàn Phi.”

Vừa nãy nhìn thấy dao động của linh lực trên người Hàn Phi, Tương Vũ cũng muốn thăm dò một lát, thế nên cũng hoà hoãn lại.

“Thầy ngồi đây một mình ạ? Trịnh Thành Bắc đâu rồi?”

“Tôi nhớ Trịnh Thành Bắc hơn tuổi cậu?” Tương Vũ nhắc luôn. “Đừng gọi thẳng tên cậu ấy như vậy.”

Hàn Phi hơi ngượng, cố nặn một nụ cười. “Vâng là em sai, vậy anh Trịnh đi đâu rồi?”

“Có việc.” Tương Vũ lời ít ý nhiều, nhìn cậu ta rồi hỏi thẳng: “Cậu tới đây làm gì?”

“Không có việc gì không được tìm thầy hay sao ạ?” Hàn Phi vẫn giữ nguyên bộ dáng lịch thiệp. Tỏ ra vô cùng phong độ. “Em thấy thầy ngồi một mình nên đến nói chuyện với thầy cho đỡ buồn thôi.”

Tương Vũ gật đầu, hắn không dấu vết dò xét từ trong ra ngoài Hàn Phi một lúc nhưng thần kỳ là không hề thấy trong đan điền cậu ta có chút linh lực nào, như vậy linh khí kia là ở đâu ra, hắn hơi nghi hoặc, lúc đầu còn nghĩ có lẽ cậu ta cũng tu luyện như mình, nhưng có lẽ không phải.

Bỗng dưng ngọn lửa vô danh ở bụng dưới Tương Vũ lại bốc lên, cơ thể nóng cực kỳ khó chịu, lúc nãy hắn còn nghĩ là do mình phấn khích, nhưng bây giờ rõ ràng là không phải.

Mà Hàn Phi ngồi đây, hắn phải làm cách nào đuổi khéo cậu ta đi để sử dụng linh lực xoa dịu luồng khí này mới được.

Hàn Phi thì chú ý đến sắc mặt Tương Vũ ngày càng đỏ hơn, cậu lo lắng hỏi:

“Thầy Tương. Thầy sao vậy?”

“Không sao, tôi muốn ở một mình.” Mắt thấy Hàn Phi đang sấn tới, hắn chống cự lùi ra đằng sau, hơi thở bắt đầu bất ổn, nhận ra người mình không đúng lắm liền lên tiếng đuổi người. “Cậu đi đi, nhanh lên.”

Hàn Phi đoán Tương Vũ bị bệnh, làm sao dám đi, hơn nữa đây là cơ hội để cậu thể hiện, vội vàng tiến tới đỡ Tương Vũ:

“Thầy ơi, để em đưa thầy tới phòng y tế trường.”

“Không... A...” Tương Vũ chống cự, đột nhiên miệng bật ra một tiếng rên rỉ, hắn hơi hoảng loạn, nhất quyết đẩy Hàn Phi ra, gầm lên: “Cút, tôi bảo cậu cút mà!”

Chỉ là hắn có đuổi thế nào thì Hàn Phi cũng không cút, cậu ta lợi dụng sơ hở bắt được tay Tương Vũ kéo hắn ngồi sát lại, bàn tay thử đưa lên sờ trán.

“Người thầy nóng lắm, có vẻ đã sốt rồi, để em đưa thầy đến phòng y tế.”

“Không. Tôi xin cậu đấy Hàn Phi, cậu để tôi một mình đi!”

Tương Vũ gạt phắt tay cậu ta xuống, hắn không muốn đi, ý thức càng ngày càng lẫn lộn, hắn biết bây giờ mình phải dùng linh lực thanh lọc cái thứ kỳ quái trong người mình. Nhưng với điều kiện phải đuổi được cái tên phiền phức này đã.

Nhưng Hàn Phi vẫn làm lơ như không hề nghe thấy hắn nói gì, cơ thể cao lớn xốc người lên một cách dễ dàng, mặc cho Tương Vũ giãy giụa phản đối.

“Con mẹ nó cậu bỏ tay ra.” Tương Vũ chán ghét đụng chạm của người khác cực kỳ, oán hận Trịnh Thành Bắc đi đâu mà mãi không trở lại.

Hắn hít sâu một hơi lấy lại thanh tỉnh, không nghĩ ngợi gì nữa, mặc kệ Hàn Phi đỡ mình đi, cố gắng dùng hết chút sức lực mở quang não gọi cho Trịnh Thành Bắc.

Không kết nối được.

Gọi liền hai cuộc đều không kết nối được với máy Trịnh Thành Bắc, Tương Vũ lại đổi sang gọi cho Trịnh Thành Huy, sau đó là Triệu Lam, nhưng ngày hôm nay dường như có thứ gì đó cố tình đối nghịch hắn, không thể gọi cho ai cả.

Tương Vũ cắn răng, quyết định mặc kệ tất cả vận dụng thử một tia linh lực hòng loại bỏ dòng khí nóng trong người, không ngờ hai thứ vừa va chạm vào nhau, thứ kia lại càng mất kiểm soát hơn, bụng dưới nóng ran, cơ thể ngay lập tức nhũn ra.

Trịnh Thành Bắc đang ở đâu? Hiện tại cũng đang trong tình cảnh rất chật vật. Anh không ngờ trên đời này lại có người dám tính kế trên đầu mình. Sau khi rời đi cùng tên cảnh vệ, hắn dẫn anh vòng vèo một lúc đến trước căn phòng kín này. Ngay lúc bước vào phòng nhìn thấy Tạ Hoài Nam anh đã dợm bước quay đầu, không ngờ cửa bên ngoài đã đóng sầm lại.

Anh biết mình bị lừa thì cực kỳ tức giận, Tạ Hoài Nam này bị làm sao mà cứ bám riết lấy, phải biết trên đời này anh ghét nhất mấy kẻ mặt dày đeo bám.

Anh không thèm giữ mặt mũi, quay lại dùng giọng điệu nghiêm khắc quát Tạ Hoài Nam: “Rốt cuộc cậu muốn gì đây? Phải làm sao cậu mới buông tha cho tôi?”

Tạ Hoài Nam chẳng hề để ý, chỉ đứng đó ôm tay cười khẩy. Hắn đã nhìn tận mắt Trịnh Thành Bắc uống cốc rượu kia, hôm nay chẳng sợ không chiếm được anh.

Từ từ tiến lại gần, hé mở khuôn miệng xinh đẹp, nhưng lời nói ra lại cợt nhả vô cùng:

“Anh đừng mạnh miệng, có cảm nhận cơ thể khác chỗ nào không?”

Trịnh Thành Bắc hơi giật mình cúi xuống, giờ mới hiểu luồng khí nóng ở bụng dưới bị anh kiềm chế suốt từ nãy đến giờ là gì, mày nhíu lại thật sâu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nghiến răng.

“Cậu dám bỏ thuốc tôi?”

“Dám chứ sao không dám.” Ánh mắt Tạ Hoài Nam đầy say mê. Nhìn mặt Trịnh Thành Bắc dần dần đỏ lên, hắn bình tĩnh đứng yên ở đó không tiến tới. Cứ chờ đợi một lát, rồi người đàn ông này sẽ mất kiểm soát lao về phía hắn nhanh thôi. “Anh đừng lo, đây chỉ là một thứ có thể làm anh ngoan ngoãn, nếu anh nghe lời, sẽ chẳng có tác dụng phụ gì hết, còn nếu anh không ngoan...”

Hắn không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu câu sau là gì.

“Cậu được lắm.” Trịnh Thành Bắc gằn từng tiếng, cố gắng chống đỡ những bất ổn trong cơ thể, nhưng mà anh biết rõ mình đang hết sức không ổn, cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Ngày hôm nay anh quá sơ sẩy rồi.

“Cách hèn hạ này cũng làm ra được, uổng cho tôi từng khen cách làm người của cậu.”

“Tại anh thôi, nếu anh ngoan ngoãn ở bên em thì em cũng chẳng phải làm thế này... Chỉ trách anh...” Tạ Hoài Nam gằn từng tiếng để che lấp đi giọng nói hơi run rẩy, rõ ràng cũng là lần đầu làm mấy chuyện này. “Anh sẽ sớm là của em thôi!”

“Rồi cậu sẽ phải hối hận.” Trịnh Thành Bắc đột nhiên xoay người chạy ra cửa, anh vận dụng dị năng của mình đánh một đòn thật mạnh, nhưng cánh cửa vẫn trơ ra đấy.

Dị năng hệ hoả liên tục tuôn ra vẫn không ăn thua. Anh cau mày, dùng chân đạp thật mạnh, anh không tin có thứ gì sẽ bền mãi.

“Đừng tốn công, cửa này đã bị em đổi, là loại Titanium pha với lam tinh cường độ mạnh, tốt nhất anh hãy giữ sức đi tí nữa còn phải phục vụ em.”

“Cậu đừng điên nữa!” Trịnh Thành Bắc áp chế nôn nóng trong người, tự cắn lưỡi mình để duy trì tỉnh táo, cũng may anh là dị năng giả cấp bảy, thuốc khó ngấm hơn người bình thường rất nhiều. Anh bình tĩnh khuyên nhủ: “Tạ Hoài Nam, tôi chẳng phải người tốt như cậu tưởng đâu, dù hôm nay tôi có mất ý thức làm ra điều gì đi nữa, ngày mai dù có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm với cậu. Cậu dừng lại đi nếu còn tôn trọng tôi.”

“Em chưa bao giờ cần anh chịu trách nhiệm.” Tạ Hoài Nam cười giễu, “Em chỉ cần một lần với anh thôi, rồi em sẽ gửi video cho Tương Vũ kia xem nó có chịu nổi không?”

“Đồ điên.” Mắt Trịnh Thành Bắc loé hung quang, một khắc này anh thực sự muốn lao tới giết chết Tạ Hoài Nam. “Cậu thử gửi cho anh ấy xem, tôi có chết cũng phải kéo cậu theo cùng.”

“Anh cứ mạnh miệng đi, em càng thích.”

Thật ra Tạ Hoài Nam rất tự tin, hắn đã tính toán thật kỹ thời gian thuốc ngấm, loại thuốc này cực kỳ hiện đại, trong liên minh Tinh Hà cũng không mua nổi, hắn phải đặt hàng từ liên minh Lam Tây, lúc trước là mua hộ một người bạn, không ngờ đến một ngày chính hắn phải sử dụng cách này để ép buộc một người.

Thận phận này của hắn cực kỳ quan trọng, hắn không hề sợ Trịnh Thành Bắc bị kích thích sẽ tổn thương tới mình, dù sao anh ta còn em trai ngoài kia nữa. trong một ngày hôm qua Tạ Hoài Nam đã kịp điều tra hết thảy về anh.

Một người em trai ngu ngốc là điểm yếu chí mạng, nói cách khác, vì Trịnh Thành Huy, anh sẽ không bao giờ dám làm gì lỗ mãng.

“Anh đừng chống cự nữa, thuốc này ngoài làm tình thì chẳng có thuốc giải khác, nếu anh nhịn thì sẽ phát điên mà chết, mà chỉ chút nữa thôi, anh sẽ không nhịn nổi...” Tạ Hoài Nam cố tình mở ra hai cúc áo khiêu khích, nói nốt câu còn dang dở, “Mà lao vào em.”

Hôm nay hắn mặc áo sơ mi trắng mỏng manh, vừa cởi ra đã nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp. Chỉ tiếc Trịnh Thành Bắc không thèm nhìn một lần nào.

Hơi thở của anh vì thuốc nên dần dần bất ổn, nhưng ngay lúc này anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh cần phải rời khỏi đây ngay lập tức, lúc nãy Tương Vũ cũng uống rượu, không biết ly của hắn có bị bỏ thuốc không?

Nghĩ đến đây anh rùng mình, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.

Nếu Tương Vũ của anh có chuyện gì thì có phải đắc tội với ai anh cũng khiến Tạ Hoài Nam phải trả giá thật đắt.

“Tôi hi vọng hôm nay cậu chỉ bỏ thuốc mình tôi.” Anh lạnh lùng nói. “Nếu Tương Vũ mà có chuyện gì thì đừng trách tôi độc ác.”

Rất tiếc, Tạ Hoài Nam nghĩ đến cái gì đó, càng thêm kích động.

“Ha ha, giờ anh vẫn có thời gian quan tâm đến nó à? Quá muộn rồi, nếu tiện nhân Tương Vũ kia đứng giữa lễ hội mà phát dâm thì sao nhỉ? Chắc chắn tình cảnh sẽ đặc sắc lắm.” Tạ Hoài Nam cười to sảng khoái. “Nhưng mà không sao, em sẽ giúp anh tìm người chiếu cố hắn, đảm bảo sẽ có một đêm sung sướng không sao quên nổi.”

“Cậu...”

“Anh cũng vậy thôi, qua đêm nay anh sẽ là của em, chỉ là của em thôi, tiện nhân kia lấy gì so với em chứ!”

Nói chuyện với người điên sẽ không được gì, Trịnh Thành Bắc nhẫn nhịn lại, thử liên lạc với Tương Vũ, lại phát hiện quang não của mình mất tín hiệu.

Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị kỹ lưỡng để bẫy anh vào.

Anh cắn chặt răng im lặng bảo trì thực lực, mặc kệ Tạ Hoài Nam điên cuồng gào thét.

Trong mắt Trịnh Thành Bắc bây giờ chỉ toàn chán ghét và bài xích. Anh đang nhẫn nhịn để không tiến tới một quyền đập chết người trước mắt.

Nhưng cơ thể nóng lên là sự thực, anh khao khát ôm thứ gì vào lòng, dục vọng dưới thân cũng bắt đầu rục rịch, anh không kiểm soát được cơ thể nữa.

Trịnh Thành Bắc hạ quyết tâm, trong lúc còn thanh tỉnh đột nhiên thay đổi ánh mắt, bật ra một tia thở dốc, tiến nhanh tới túm Tạ Hoài Nam sát vào người khiến hắn hơi sững lại.

“Nóng quá, Tạ Hoài Nam, cậu cho tôi uống thuốc gì?”

Bàn tay sờ soạng lên cơ thể Tạ Hoài Nam, hơi thở dồn dập, khoé mắt đỏ gay.

Tạ Hoài Nam biết anh đã ngấm thuốc, không phòng bị nữa, tự mình giơ tay lên cởi áo trên người mình ra, miệng nỉ non.

“Hôm nay em sẽ là của anh... đến đây đi.”

Bàn tay Trịnh Thành Bắc lần mò theo xương quai xanh luồn ra sau gáy túm hắn lại, kéo gương mặt hắn sát về phía anh, tư thế cực kỳ mờ ám. Tạ Hoài Nam hồi hộp chờ một nụ hôn, mắt thấy hai đôi môi sắp chạm nhau, hắn nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.