Trịnh Thành Bắc cũng mong là tụ tập bạn bè lắm, nhưng mà chưa năm nào Trịnh Thành Huy lại quên mất sinh nhật anh trai như vậy, chuyện này rất là kỳ lạ.
“Không được, em phải về nhà xem thế nào đã.” Trịnh Thành Bắc quay sang nói với Tương Vũ. “Anh đi nghỉ ngơi đi, sáng mai em mang bữa sáng sang.”
Tương Vũ lắc đầu từ chối: “Tôi đi cùng cậu.”
“Vậy cũng được.” Trịnh Thành Bắc không phản đối, lấy từ quang não một cái áo rồi mặc vào. Hai người chuẩn bị qua loa rồi rời đi.
Vào đến cửa nhà, mùi hương của cây Hi Lam toả ra thơm ngát, Tương Vũ liếc sơ qua hai chậu cây đặt ở ngay cửa nhà, sau đó lướt qua vào nhà tìm thử.
Thấy phòng bếp sáng đèn, cả hai người liền vào đó xem xét.
Trịnh Thành Huy rõ ràng là không có nhà, nhưng mà Trịnh Thành Bắc đi một lượt phát hiện cậu có trở về, trong lòng an tâm hơn nửa.
“Lúc tối em đã về lấy hết đồ trong tủ lạnh rõ ràng đã tắt điện, hơn nữa giờ bên trong lại thừa ra hai bịch sữa chua, chắc chắn là nhóc Huy mua về.”
Tương Vũ nhìn quanh nhà, suy nghĩ: “Vậy có lẽ cậu ta đi chơi với bạn thôi cậu đừng có lo quá.”
“Có lẽ.” Trịnh Thành Bắc vẫn không yên tâm, nếu nhóc Huy về thì phải biết anh đã lấy thức ăn đi, nếu mà theo lẽ thường cậu phải nhắn tin hỏi thăm này kia rồi, đằng này không có một tin tức gì. Thế nhưng quang não vẫn còn liên lạc được, chắc cậu nhóc ham vui quên mất sinh nhật của anh.
Thấy Trịnh Thành Bắc vẫn thất thần, Tương Vũ bèn kéo tay cậu ta ra sân.
“Đi, đi ngắm cây Hi Lam thôi. Cũng may cậu còn biết đường mà đem trồng.”
Lần trước khi rời đi, nghĩ thế nào Tương Vũ đã để lại hai gốc cây Hi Lam cho Trịnh Thành Bắc chăm sóc, chắc từ lúc đó trong lòng hắn đã có câu trả lời rồi, chẳng qua không thể bỏ sĩ diện mà ở bên Trịnh Thành Bắc mà thôi.
Trịnh Thành Bắc lấy lại tinh thần, cười khẽ:
“Đồ của anh để lại mà, em biết cây này rất quan trọng với anh cho nên mới yên tâm đôi chút, anh có biết không có chúng chắc em điên mất.”
Trịnh Thành Bắc nói xong siết mạnh tay, anh không nói quá một chút nào, ngày hôm đó anh vô cùng mờ mịt, anh không biết một chút gì về Tương Vũ ngoài một cái tên, trong đầu là muôn vàn lo sợ hắn sẽ biến mất mãi mãi.
Cũng may hắn đã trở về rồi.
Cây Hi Lam phát triển rất tốt, tươi xanh mơn mởn, rõ ràng vào tay Trịnh Thành Bắc là đúng đắn, nhớ lại lần trước hắn có một cây, càng trồng nó lại càng còi, về sau chết lúc nào hắn cũng không biết.
Nhìn hai cây này thân béo mập, mọc thêm vài cái lá, mùi hương lẫn với linh khí tinh khiết thoang thoảng chui vào mũi, mấy vết thương trên cơ thể có xu hướng đỡ dần.
“Cây này cũng có chứa linh khí.” Tương Vũ vươn tay sờ vào một cái lá rồi đột nhiên nói. “Tuy hiện tại cực kỳ mỏng manh nhưng mà sau này nó lớn linh khí sẽ nhiều dần, đủ để tôi tu luyện, lúc đó không cần chạy đông chạy tây nữa.”
Hắn nói xong quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Hiện tại công việc của tôi không cố định, thường xuyên phải vắng nhà, cậu cũng vậy, cho nên chúng ta không thể ngày ngày ở bên nhau được.”
Thấy Trịnh Thành Bắc định nói gì đó, hắn vươn một ngón tay lên làm dấu im lặng, sau đó nói tiếp:
“Tính tình tôi cũng không tốt, thường xuyên cáu gắt, vô tâm vô tình, hơn nữa trên người có quá nhiều bí mật, kẻ thù cũ cũng không ít. Ngoài những thứ đó tôi còn là người tu tiên, tuổi thọ dài rất dài, khuôn mặt cũng sẽ không thay đổi, có khi sau này cậu chết rồi tôi vẫn là hình dạng này. Ở bên tôi phải chịu đựng tất tần tật những thứ đó, tôi sợ một ngày kia cậu sẽ hối hận.”
“Còn nữa, tôi ghét nhất là sự phản bội, chỉ cần cậu phản bội tôi một lần thôi tôi sẽ rời đi không do dự.” Tương Vũ nói liên tục: “Cậu yêu tôi liền phải đánh đổi nhiều thứ như vậy, nhưng tôi đã cho cậu biết khá nhiều bí mật, giờ đây cậu có muốn thay đổi cũng muộn rồi.”
Hắn nói từng chữ từng chữ một: “Trịnh Thành Bắc, đừng hối hận được không?”
Trịnh Thành Bắc mím môi, trong lòng rung động không thôi, anh vươn tay kéo Tương Vũ vào lòng. “Em sẽ không hối hận. Em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh.”
Anh quyết định rồi, là người trước mặt này, dù có hơn nhiều tuổi thì sao chứ... anh tin tưởng trái tim mình không sai.
Tương Vũ gật đầu nói: “Vậy thì được rồi, từ bây giờ phải nghe lời tôi.”
Trịnh Thành Bắc mừng rỡ trong lòng, gương mặt cũng rạng rỡ hẳn: “Như vậy là anh đồng ý làm bạn trai của em rồi có đúng không?”
“Cậu đừng tưởng bở.” Tương Vũ khịt mũi. “Cậu hẵng còn trong thời gian thử việc thôi. Mấy điều kiện lúc trước không được làm trái.”
Trịnh Thành Bắc đã quá quen thuộc với việc nghĩ một đằng nói một nẻo của Tương Vũ rồi, liền ôm chặt lấy hắn: “Em biết rồi, em sẽ cố gắng để chuyển thành chính thức.”
Thử việc thì cũng là một nửa bạn trai rồi, ngày trở thành bạn trai chắc chắn không còn xa.
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ không hề biết, ở trong một phòng khách sạn cách nhà không đến năm trăm mét, cậu nhóc ngây thơ hai người tìm kiếm còn đang mải quấn lấy người khác trong đó.
Người con trai mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, khàn khàn nói, giọng rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
“Sao không nghe xem ai gọi?”
Hơi thở dồn dập xen lẫn ái muội bên tai, Trịnh Thành Huy lắc đầu nhắm mắt lại, động tác dưới thân không chậm đi chút nào, cậu cắn lên vành tai đối phương âu yếm nói. “Anh đừng phân tâm, mặc kệ đi.”
“Cậu nhanh lên, làm lâu lắm rồi đấy.”
“Em không điều khiển được.” Trịnh Thành Huy vẫn ương ngạnh đâm tới. Người nằm dưới thân của cậu cắn răng để không bật lên tiếng rên rỉ, bàn tay cào mạnh lên lưng cậu nhóc, đáy mắt loé lên một chút không cam lòng, rất nhanh lại bị tình dục vùi lấp.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm, vành tai tóc mai chạm nhau. Rèm cửa sổ không kéo hết, ánh trăng chiếu vào hai bóng người đang quấn chặt lấy nhau trên giường.
Trịnh Thành Bắc đoán đúng hai chuyện, Trịnh Thành Huy đúng là vừa nãy có trở về nhà, và cậu thật sự đã quên mất sinh nhật của anh trai mình. Thậm chí lúc này cậu còn không nhớ ra mình là ai và đang ở đâu nữa, đầu óc mụ mị trầm luân vì ánh mắt của người dưới thân.
Cậu biết mình đã không quay đầu được nữa rồi, muốn giây phút này dừng lại mãi mãi, cậu khẽ cúi đầu xuống hôn lên khoé môi đối phương, lại bị lạnh lùng tránh đi, cậu nói với giọng vô cùng tủi thân:
“Anh đừng đi... Ở lại với em có được không?”
Người kia hơi khựng lại, lạnh nhạt từ chối: “Cậu biết là không được mà.”
“Anh, em thật sự không muốn xa anh lâu vậy đâu.” Trịnh Thành Huy đâm thật mạnh, hai bàn tay siết chặt vòng eo nhỏ, cứ như thể khắc lên dấu vết của cậu trên người đối phương. “Ở lại với em đi. Xin anh.”
“Trịnh Thành Huy. Đừng tham quá.”
Câu nói làm Trịnh Thành Huy sững sờ, nhắm mắt lại cam chịu. Phải, từ đầu đến cuối là cậu tham lam, cậu là gì mà có tư cách cầu xin đối phương chứ. Ngay từ lúc đầu người ta đã nói rõ mục đích của mình rồi, chính cậu tự mình đâm đầu vào.
Trịnh Thành Huy mười tám tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được bất lực và đau đớn không cách nào hoá giải.
Những ngày tiếp theo Trịnh Thành Bắc ở nhà làm một anh bạn trai đầy đủ nhị thập tứ hiếu, sáng dậy sớm đưa Tương Vũ đi làm, chiều lại đón về, cơm nước phục vụ đầy đủ, Tương Vũ cực kỳ hài lòng.
Còn về Trịnh Thành Huy, ngay ngày hôm sau đã liên lạc được, bị Trịnh Thành Bắc mắng cho một trận rồi bắt về nhà. Cậu vẫn ngoan ngoãn không cãi câu nào, chỉ liên tục xin lỗi.
Tương Vũ lại nhíu mày, hắn cảm thấy hình như Trịnh Thành Huy có điều gì khang khác, ánh mắt trong veo lúc trước giờ đây tràn ngập suy tư. Một buổi tối một tuần sau đó, vừa ăn cơm xong một lúc, tranh thủ Trịnh Thành Bắc đi tắm hắn liền chui vào phòng bếp dò hỏi:
“Dạo này nhóc ở nhà thế nào, có chuyện gì vui không?”
Trịnh Thành Huy đang rửa bát liền trượt tay, cũng may túm lại được cái đĩa trước khi nó bị vỡ. Cậu được quan tâm mà run sợ, bình thường Tương Vũ đều khá lạnh nhạt, cậu ít khi thấy hắn tỏ ra quan tâm đến ai.
“Em bình thường thôi.” Nghĩ đến điều gì đó cậu nhoẻn cười. “Cũng có nhiều thứ vui lắm.”
Ngoài miệng cậu nói như vậy nhưng nghĩ tới hôm trước người kia đã rời đi, cậu sẽ không được gặp người ta trong một năm nữa, nụ cười trên môi cũng thu lại, rầu rĩ cúi đầu.
Tương Vũ nhạy bén phát hiện cảm xúc thay đổi, bèn gợi chuyện:
“Lần trước cậu nói yêu đương với người nào đó, thế nào rồi?”
Lần này không còn may mắn như cũ nữa, Trịnh Thành Huy giật mình làm rơi bộp một cái, cái đĩa đập vào cạnh bồn rửa vỡ làm hai.
Cậu không để ý đến nó, quay sang nhìn Tương Vũ. Cậu do dự không biết có nên chia sẻ với hắn không.
Nghĩ đến những lời người kia nói, cậu khẽ lắc đầu, cố nuốt hết tất cả mọi tâm sự vào trong bụng, quyết định dùng bừa một lý do để lấp liếm:
“Thật ra hôm đó là em nóng đầu thôi, người ta không có ở Liệp Hoả, chúng em không thể nào đến với nhau được.”
Tương Vũ nhướng mày, linh cảm nói cho hắn biết chuyện này không đơn giản, nhưng nếu Trịnh Thành Huy kiên quyết muốn giấu hắn cũng sẽ không đào ra thêm.
“Cho nên mấy hôm nay cậu mới trở nên mất hồn như vậy?”
“Rõ ràng vậy hả anh?” Trịnh Thành Huy ủ rũ nói.
“Rõ lắm.” Tương Vũ nhún vai. “Chuyện gì cũng sẽ vượt qua được, dùng tinh lực đi làm chuyện khác, chẳng mấy mà quên được thôi. Cậu còn trẻ, có nhiều khi yêu thích một người cũng chỉ là phản ứng bản năng, về sau có thể sẽ gặp người hợp với mình hơn.”
Từ khi nào Tương Vũ trở nên triết lý như thế. Trịnh Thành Huy càng chột dạ, cậu hơi hối hận vì đã nói dối. Hít sâu một hơi rồi đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác.
“Thế còn anh thì sao? Anh với anh hai em đã thành rồi chứ?”
Tương Vũ nhếch môi, lắc đầu: “Cậu hỏi làm gì. Chưa thành.”
Trịnh Thành Huy không tin lắm, mấy ngày hôm nay hai người bọn họ dính nhau như sam, tình ý bắn ra bốn phía, cậu một mực ở bên cạnh làm bóng đèn chẳng lẽ lại không rõ.
Nghĩ đến người ta thì ngọt ngào, còn tương lai chính mình thì mờ mịt, Trịnh Thành Huy lại chán nản chẳng muốn làm gì.
Anh ấy giờ đây đang làm gì nhỉ? Liệu có giây phút nào nhớ đến cậu không?
Đêm đó sau khi mặn nồng với nhau, buổi sáng hôm sau tỉnh lại thấy người không còn ở bên mình, mười ngày qua hệt như một giấc mộng hoang đường.
Cay đắng là cậu không hề muốn tỉnh lại.