Tương Vũ không biết bài viết của mình bị đẩy lên đầu khu tâm linh, hắn đang vào nick phụ ở khu bán hàng. Dạo trước buồn bực không có việc gì làm đã đem một trăm tấm bùa vẽ lỗi lập gian hàng thuê người bán trên này, giờ hắn mới nhớ ra nên vào kiểm tra.
Nói là bùa vẽ lỗi nhưng mà vẫn tốt hơn hẳn mấy thứ lừa đảo ngoài kia, chẳng qua là chất lượng không được tốt cho lắm. Cũng phải thôi, bùa chất lượng tốt hắn có ngu đâu mà đem bán với giá một triệu một tấm.
Vào trong cửa hàng tên đại sư Tả Linh, thấy tin nhắn của quản lý đến, hắn buồn bực bấm vào xem, không ngờ bùa đã bán hết sạch, thậm chí có rất nhiều tin nhắn đặt thêm hàng, đặc biệt là bùa may mắn, số lượng đặt lên tới mấy trăm cái.
Kéo xuống khu nhận xét và đánh giá, thấy quầy hàng đạt 4,9/ 5 sao, vô số lời khen ngợi của cư dân mạng, thậm chí còn tôn hắn là thần, tâm trạng Tương Vũ có hơi phức tạp.
Nếu biết bùa bán chạy thế này, hắn còn phải lăn lộn ở cái thư viện Học Viện Liên Minh làm gì nữa chứ?
Nhưng làm việc ở thư viện cũng có cái vui, thôi thì cứ làm thêm vài năm nữa vậy.
Người dùng ẩn danh 1: “Bùa tốt, kỳ thi đại học năm nay của tôi nhờ có nó mà rất may mắn, thi đỗ được trường mong muốn. Giá như có bùa tình duyên tôi sẽ ủng hộ đại sư một cái.”
Người dùng ẩn danh 2: “Tôi đã thử mua bùa sức khoẻ để ăn may, thể chất tôi cực kỳ dễ ốm, nhưng từ khi đặt bùa trong người thì khoẻ như vâm, ngày ăn bốn chén cơm. Chỉ tiếc bùa này nhanh nát quá, tôi muốn mua thêm!!!”
Người dùng ẩn danh 3: “Đồng ý hai lầu trên, cầu đại sư bán bùa tình duyên, tôi đã FA bốn mươi năm nay.”
Người dùng ẩn danh 4: “Tội nghiệp lầu trên, thế nhưng vẫn xin đại sư bán bùa may mắn nhiều hơn.”
Nếu mà vẽ được bùa tình duyên thì Tương Vũ hắn không phải ế đến tận ngày hôm nay, không biết vì sao do tu luyện công pháp làm sao mà hắn nhìn ai cũng chẳng vừa mắt, từ đàn ông cao lớn đến cậu nhóc dễ thương, từ ngự tỉ gợi cảm đến em gái loli, tất cả đều không phải gu của hắn. Trái tim già nua chưa một lần động lòng.
Người không có người yêu thì làm gì có tư cách để vẽ bùa tình duyên.
Dạo gần đây không hay vẽ bùa, nhưng bùa lỗi từ đợt trước vẫn còn, Tương Vũ hứa hẹn sẽ thêm hai trăm tấm bùa đặt lên kệ vào ngày hôm sau, sau đó đi gửi chuyển phát nhanh cho quản lý.
Buôn bán trên diễn đàn đều có quản lý, trả lương trực tiếp 10 % đơn hàng, người bán chỉ việc gửi hàng cho quản lý, sau đó chờ nhận tiền.
Nếu hàng không bán được trong vòng ba mươi ngày sẽ bị gửi trả, người bán lúc này phải bỏ tiền túi trả một số phí cho người ta.
Chuyện gửi hàng giờ đây cũng rất tiện lợi, quang não có thể làm tất cả mọi việc, chỉ cần bấm địa chỉ, có người trực tiếp đến tận nơi lấy hàng.
Công việc này yêu cầu bảo mật rất cao, liên minh rất nghiêm ngặt trong việc tiết lộ thông tin người bán, thế nhưng Tương Vũ vẫn quyết định lấy tên giả là Tả Linh.
Đây là một trong vô vàn cái tên giả hắn đã từng dùng, thậm chí còn có cả thẻ thân phận đầy đủ.
Nghĩ như vậy, hắn tiện tay nhắn với quản lý một câu:
Tả Linh: “Tôi gửi cho cô thêm hai trăm lá bùa, vẫn giá một triệu.”
Sa: “Trời ơi đại sư, may là ngài đã lên mạng, mấy ngày hôm nay khu vực tin nhắn của tôi ngập tràn lời hỏi thăm về ngài, mong ngài chăm chỉ tái xuất, nếu không cư dân mạng phát cuồng lên mất.
Tương Vũ đọc tin nhắn của quản lý, mặt không chút cảm xúc nhắn lại:
Tả Linh: “Không được, cô không hiểu rồi, đạo lý cái gì hiếm mới có giá trị cô cũng nên biết. Nếu tôi bán bùa tràn lan, lúc đó thừa thãi nhiều, tự khắc giá trị bị suy giảm.”
Sa: “Đành rằng là thế, nhưng mà ngài phải biết là xung quanh bắt đầu có mấy người bất lương bắt đầu lấy tên ngài để lừa đảo, như vậy đối với thanh danh chúng ta không tốt chút nào.”
Tả Linh: “Lừa đảo?”
Quản lý tên là Sa nhanh chóng gửi về một loạt đường dẫn cửa hàng, Tương Vũ cau mày bấm vào đó, tên cửa hàng ảo hiện ra. “Đại sư Tả Linh 1.
Tiếp theo là đại sư Tả Linh 2, 3, 4 gì đấy, cứ như măng mọc sau mưa, đúng là thật giả khó phân. Những lời chào hàng đều giống cửa hàng của hắn y như đúc.
Tương Vũ tức đến bật cười, thật đúng là thời buổi này loại người gì cũng có, bán bùa còn phải lươn lẹo, hắn mất bao nhiêu tiền với công sức để cho lũ người bất nhân này hưởng lợi á? Đừng mơ đi.
Người ta bảo rồi, có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn...
Đụng đến tiền thì Tương Vũ cực kỳ hăng hái, mau chóng nhắn tin cho quản lý.
Tả Linh: “Cô cứ chờ đi, để tôi xử lý vụ này.”
Sau đó hắn vào trong cửa hàng đăng một tin.
Tả Linh: “Bùa chỉ bán duy nhất tại một cửa hàng này, tất cả cửa hàng trùng tên đều không phải chính chủ. Bùa của tôi có một đặc điểm chung đó là có chữ ký đặc thù là một chữ Vũ, chỉ cần phơi ra ánh nắng mặt trời tự khắc hiện ra, mọi người về kiểm tra thử là rõ. Những người mua phải bùa giả thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Bùa của Tương Vũ tất nhiên phải có ký hiệu riêng, viết một chữ Vũ bằng âm khí ở góc trái tấm bùa là điểm đặc trưng của hắn, chỉ khi phơi dưới ánh nắng mặt trời mới hiện ra.
Thứ này hắn tin chắc không ai làm giả được.
Sa: “Cảm ơn đại sư, có thứ này chúng ta sẽ được bảo đảm rồi.”
Tả Linh: “Được rồi nhờ cô.”
Tả Linh: “Để tôi chuyển cho cô số tiền lần trước, như cũ 10%.
Da: “Được, đại sư chuyển đi. À quên tôi cũng muốn mua hai tấm bùa may mắn, tôi có được giảm giá không?”
Tả Linh: “Vậy miễn phí cho cô.”
Nhìn số tiền vừa kiếm được, Tương Vũ hài lòng thoát khỏi diễn đàn, cũng chẳng thèm để ý mình lại vô tình lên hot search về bùa thật bùa giả.
Mấy ngày hôm nay Tương Vũ bận rộn chuyện chuyển nhà, vì vào trung tâm thành phố nên mọi thủ tục rắc rối hơn nhiều, cái phiền hà nhất lại là thân phận, với gương mặt của hắn chỉ có thể giả mạo từ độ tuổi mười tám đến ba mươi.
Mười tám tuổi thì hơi nhỏ, độ tuổi này đang phải đi học, mà hắn không muốn đi học.
Đắn đo suy nghĩ một lúc lâu, Tương Vũ quyết định không làm người bình thường nữa.
Người làm thân phận giả cho Tương Vũ lần này cũng là người bí mật tên X nọ. Khi xưa hắn đã phải lên diễn đàn liên minh móc nối biết bao nhiêu quan hệ mới có thể liên hệ được với người này, nghe nói gã ta không màng thân phận không màng tuổi tác, cứ chi tiền đủ là được.
Có kinh nghiệm một lần, Tương Vũ gửi ảnh của mình qua, lần này hắn thông minh hơn, quyết định giả làm một dị năng giả có dị năng về mắt. Đây cũng là linh cảm nghĩ ra sau khi gặp Trịnh Thành Bắc.
Dị năng giả thực sự rất dễ làm việc, nhất là làm dị năng giả tự do, rất nhiều tổ chức muốn chào mừng cho nên phúc lợi xã hội khá cao.
Thân phận mới của Tương Vũ là một dị năng giả hệ tấn công, tên Tương Vũ, tuổi 26, là thủ thư của Học Viện Liên Minh.
Tất nhiên cậu đã cân nhắc rất kỹ trước khi lựa chọn, Thủ thư là một công việc nhàn nhã không gây chú ý, lại còn có thể tham khảo vô số sách cổ trong học viện.
Tương Vũ chuyển đến một ngôi nhà hai tầng nằm sâu trong khu dân cư nhỏ có tên là An Hoà, bên cạnh là một tứ hợp viện hoang vắng. Khu này được cái rất nhiều âm khí, chỉ duy nhất nhà hàng xóm là dương khí sáng trời. Hắn đoán trong nhà có một vật gì đó dùng để trấn trạch.