“Ngậm miệng, tôi chỉ chậm trễ chút nữa thì chỉ có thần tiên mới cứu nổi mấy người này. Cậu không biết gì thì cút ra xa.” Tương Vũ không khách khí đuổi người.
Trịnh Thành Bắc làm người hơn hai mươi năm còn chưa bị ai chửi thẳng như vậy, gương mặt tuy không hề có phản ứng nhưng trong lòng đã khó chịu đến cực điểm.
Đúng lúc này người bị Tương Vũ tát ho lên khù khụ sau đó tỉnh lại, Trịnh Thành Bắc vội vàng tiến tới, thông qua một chút dấu hiệu trên mặt mà nhận ra đây là lão Trương.
Lão tỉnh lại còn mơ hồ, cơ hồ vừa nhìn thấy Trịnh Thành Bắc đã khóc nấc lên.
“Đội trưởng, không ngờ tôi còn sống để gặp đội trưởng.”
Trịnh Thành Bắc cũng thấy hơi xúc động, Lão Trương là người của thế hệ trước, có thể coi như nhìn anh mà lớn lên, thấy lão không việc gì anh cũng yên lòng hơn hẳn. Anh tiến lên vỗ vào ngực để giúp lão nhuận khí, sau đó an ủi.
“Lão Trương, không sao rồi, anh nghỉ ngơi đi, đừng nói chuyện nữa tốn sức.”
Tương Vũ bận rộn cho những người còn lại uống nước, hắn thấy người kia còn ngồi đơ ra đấy liền sai.
“Ê cậu kia, không thấy lão đang bận rộn à? Ra giúp một tay đi.”
Trịnh Thành Bắc nghe thấy vậy liền đứng dậy tiến lại gần Tương Vũ, thân hình cao lớn cúi xuống, gương mặt vẫn không chút cảm xúc nhưng mà có vẻ đã tin tưởng vào cái thứ nước đen đen kia rồi.
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Tương Vũ lười để ý đến cậu ta, đưa ra một cái lọ bằng sứ trắng sau đó nói:
“Mỗi người nhỏ đúng ba giọt, sau đó vỗ mạnh cho nước đi xuống cổ họng.”
Nhận lấy thuốc, Trinh Thành Bắc nhanh chóng làm theo, chỉ một lát sau đã cứu tỉnh hết bảy người. Hai đội viên nữ có dị năng tinh thần, tố chất thân thể không được tốt cho lắm, dù tỉnh lại cũng không đứng dậy được mà chỉ nằm liệt tại chỗ.
Tương Vũ thấy nhiệm vụ hoàn thành, mặc kệ mấy người kia ôm nhau khóc lóc thảm thiết, hắn thong thả tiến tới chỗ con nhện đã bị đốt cháy. Bình thản lấy thanh mộc kiếm ra, sau đó chậm rãi xẻ thịt con dị thú.
Tình cảnh này quá mức quỷ dị, đám đội viên khóc lóc xong nhìn sang đội trưởng mặt không cảm xúc của mình, một người lén lút hỏi.
“Người thần bí kia là ai vậy đội trưởng? Trông có vẻ rất lợi hại.”
Ánh mắt Trịnh Thành Bắc vẫn luôn dừng ở bóng dáng gầy gò đằng kia, anh nhíu mày thật sâu sau đó tùy tiện nói: “Một kẻ lừa đảo.”
Tương Vũ tai thính mắt tinh, hắn nghe rõ mấy lời này, trong lòng chửi cả tông môn nhà Trịnh Thành Bắc. Hắn đã ghim tên này rồi, tính cách thối nát, mắt cao hơn đầu, tự cao tự đại. Cầu cho cậu ta uống nước mắc nghẹn, đi đường trượt chân, ăn không ngon ngủ không yên, cầu cho ba ngàn lệ quỷ hàng ngày bám quanh nhà cậu ta đòi nợ.
Vừa chửi vừa làm việc hiệu quả cũng không tồi, chỉ một lát Tương Vũ đã xẻ thịt xương con nhện ra thành tám mảnh, cậu cẩn thận chia ra cho vào túi bảo quản rồi mới nhét vào không gian.
Một đội viên nghỉ ngơi từ nãy tới giờ đã có một chút sức lực, cậu ta không nén nổi tò mò liền bước tới sau đó hiếu kỳ hỏi Tương Vũ.
“Anh đang làm gì vậy?”
Tương Vũ liếc lại, hóa ra là một câu trai mặt còn non choẹt, có vẻ còn chưa trải sự đời, hắn ta hất hàm chỉ vào đống thịt nhện đầy lông trộn với máu me be bét.
“Lão mang thứ này về nấu cao rồi đem bán, thứ này rất bổ, có tác dụng tráng dương bổ thận, chữa trị bất lực. Cậu có muốn thì đặt hàng tôi sẽ để dành cho một lọ.”
Cậu trai nghe giọng khàn khàn của Tương Vũ liền bị dọa, cứ nghĩ thứ lông lá dưới đất kia sẽ biến thành một đám cao sau đó bán ra ngoài, lông tơ trên người cậu ta dựng đứng cả lên, vội lùi lại một bước.
“Thôi... Thôi tôi không cần, ông đi mà bán cho người khác.”
Tương Vũ cười khẩy, nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Thành Bắc, hắn nói kháy.
“Cậu còn nhỏ có lẽ không cần, nhưng nhìn đội trưởng nhà cậu kia kìa, gương mặt hơi xanh, huyệt nhân trung lõm xuống, đảm bảo là do túng dục quá độ. Có lẽ cậu ta cần đấy.”
Không ngờ cậu trai còn thực sự quay lại nhìn đội trưởng nhà mình, thấy anh dùng ánh mắt nghiêm khắc liếc lại, ba hồn bảy vía bay mất một nửa, vội vàng lắc đầu lia lịa.
“Ông nói bậy, Đội trưởng Trịnh nhà tôi không có.”
“Có hay không cậu biết à?” Từ trong áo choàng phát ra tiếng cười âm dương quái khí. “Không tin cậu hỏi đội trưởng Trịnh của cậu thử xem.”
Cậu trai bị bắt nạt đến xanh mặt, nhanh chóng chạy về, không dám ho he gì nữa.
Tương Vũ trả thù được Trịnh Thành Bắc, tâm tình sảng khoái, hắn xử lý xong con nhện liền đứng lên, sau đó tiến tới dùng giọng điệu ra lệnh nói với mấy người bọn họ.
“Người khỏe cõng người yếu, nam cõng nữ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nơi này không an toàn.
Việc này không ai đứng ra phản đối, Trịnh Thành Bắc dùng gương mặt ngàn năm không đổi của mình ra lệnh cho tất cả. “Làm theo đại sư Vô Tranh.”
“Đã rõ thưa đội trưởng.”
Ba người khỏe mạnh nhanh chóng cõng một người lên lưng, Trịnh Thành Bắc túm lấy cô gái còn lại thô lỗ vác lên vai, anh cao gần hai mét, nhìn cô gái nhỏ bé nằm vắt vẻo như một bao gạo trông thật đáng thương, nhưng không có một ai dám mở miệng phản đối.
Lần này Tương Vũ không dựa dẫm vào dị năng của Trịnh Thành Bắc nữa mà lôi ra vài lá bùa, sau đó chủ động đề nghị đi trước dẫn đường.
Vừa đi vừa nhìn la bàn, chỗ nào la bàn quay Tương Vũ lại rẽ đường khác, sau gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đội ngũ cũng trót lọt ra ngoài.
Hiện giờ có lẽ bên ngoài đã tối rồi, Tương Vũ đưa bọn họ đến chân cầu thang, tiếp tục đưa cho đội viên tên lão Trương lúc nãy một nắm bùa, dặn dò như cũ sau đó khoanh tay đứng nhìn từng người đi lên.
Trịnh Thành Bắc nhìn chằm chằm Tương Vũ một hồi lâu sau cùng vẫn đi lên cùng đồng đội. Tương Vũ thấy vậy khẽ thở ra một hơi.
Việc tiếp theo hắn thật sự không muốn để cho người nào biết, tốt nhất nên biến hết đi.
Sau khi nhìn không thấy bóng dáng ai nữa, sắc mặt Tương Vũ đang thả lỏng bỗng nghiêm túc lại, hắn dán ba tấm bùa kết giới ở ngay cửa động, kiểm tra chắc chắn không ai có thể tìm ra nơi này nữa mới yên tâm cởi áo trùm ra.
Áo trùm này quá nóng, hơn nữa khá bất tiện, thứ mà hắn sắp đối đầu rất nguy hiểm, hắn không thể chủ quan.
Tương Vũ ném đèn pin, mở mắt âm dương ra nhìn vào la bàn. Lúc này la bàn vốn đang xoay tròn bỗng nhiên dừng lại chỉ về một hướng. Đồng thời âm thanh ma mị càng ngày càng rõ ràng hơn.
Lôi kiếm gỗ đào ra, Tương Vũ nhanh chóng chạy vào bên trong thẳng hướng la bàn chỉ. Càng đi sâu sát khí càng nhiều, cơ hồ hóa thành chất lỏng bủa vây xung quanh, hắn không dám chậm trễ liền rút vài lá bùa dán khắp người.
Dù pháp lực có cao minh đến thế nào thì Tương Vũ vẫn là người trần mắt thịt, không thể nào so được với đám quái vật.
Đi đến một địa phương, kim la bàn bắt đầu quay tít bằng một vận tốc không thể nào tin nổi. Tương Vũ thấy vậy liền ném nó đi, la bàn xoay ba vòng trên không trung rồi nổ tan thành từng mảnh.
“Con mẹ nó chứ, lại mất một cái la bàn.”
Phải biết la bàn này Tương Vũ cần đi đến thành Hỏa Lan để mua mới có, giá cũng rất đắt, nhưng tháng này đây là cái thứ ba hắn làm nổ rồi.
Nhưng hắn còn chưa kịp tưởng niệm cái la bàn thì vách núi ngay phía trước bỗng nứt ra làm đôi, mặt đất rung lắc từng đợt, một tảng đá lớn rơi thẳng xuống chỗ hắn đứng.
Tương Vũ vừa nhảy ra sau để né tránh, không ngờ lúc ngước lên lại va vào một con mắt đen kịt, lông tơ trên người hắn dựng đứng lên.
Một con Huyết sát thú có thân hình đỏ như máu đang lẳng lặng đứng đó hứng thú nhìn con mồi của mình. Tương Vũ có mắt âm dương nên nhìn rõ thứ này đều do sát khí tạo thành. Ngôn Tình Ngược
Đây cũng là một loại dị thú, nhưng khác với dị thú ở ngoài kia chỉ đế xẻ thịt làm thức ăn thì dị thú trong trận yểm này lại chứa âm khí và sát khí rất nặng.
Huyết sát thú cực kỳ nguy hiểm với người bình thường, sơ sẩy bị nó đụng vào cũng có nguy cơ tan xương nát thịt, nhưng mà đối với Tương Vũ thì không phải, thứ này là nguyên liệu chính để hắn có thể tu luyện.
Thịt Huyết sát thú có thể chuyển hoá thành linh khí tinh thuần, thứ mà thế giới này kiếm không ra.
Thế giới này sau khi trải qua trận thiên tai vốn không còn linh khí, Tương Vũ hồi xưa có tài nguyên dồi dào bao nhiêu hiện tại chỉ còn cách lợi dụng những vật chứa linh khí còn sót lại để tu luyện. Lúc đầu hắn rất quẫn bách, nhưng về sau mới phát hiện một công pháp chuyển hóa âm khí và sát khí thành linh khí.
Từ đó hắn đi vào con đường trừ tà diệt ma không lối về.
Quay trở lại với con hung thú. Tương Vũ không dám coi thường, cầm kiếm gỗ đào truyền linh lực vào sau đó nhảy lên chém một nhát, Huyết sát thú ngâm mình quá lâu trong sát khí cho nên rất nóng nảy, nó không thèm tránh mà dùng sức mạnh nghênh ngang chống đỡ.
Oành!
Đòn tấn công làm cả một khu vực sập xuống, dư chấn còn sót lại khiến cho mặt đất xuất hiện từng vết nứt lan rộng như mạng nhện.
Tương Vũ thấy con hung thú hơi lắc lư nhưng mà còn chưa có dấu hiệu gục xuống, hắn điềm tĩnh tung ra một nắm bùa, sau đó vận dụng linh lực bắt đầu niệm chú.
Đây là đòn tấn công duy nhất mà Tương Vũ học được trong bộ công pháp cùi bắp kia, tuy không lợi hại lắm nhưng mà đối phó con Huyết sát thú này cũng đủ.
Chỉ thấy con mắt âm dương ở bên trái khuôn mặt Tương Vũ bỗng nhiên sáng rực, đồng tử dựng lên như mắt xà, vô số ký tự lạ lùng bắt đầu hiện lên bên trong, khi mấy lá bùa hết tác dụng con Huyết sát thú hét lên, bàn tay khổng lồ giơ lên rồi đập xuống, ý định biến Tương Vũ thành đống thịt vụn.
Tương Vũ vẫn bất động, từ trong con mắt bắn ra một tia sáng bay thẳng vào mắt con hung thú, mắt thấy sắp thành công bỗng có một tiếng quát vang lên bên tai, hắn giật mình, tia sáng lệch chỗ bắn thẳng vào đúng lồng ngực.
Đòn tấn công cực mạnh khiến con Huyết sát thú nổ tung ngay tại chỗ, cánh tay đang giơ lên cũng rơi xuống. Cùng lúc này có một lực đạo mạnh mẽ kéo Tương Vũ lại, cánh tay khổng lồ rơi thẳng vào chỗ hắn vừa đứng.
Uỳnh!
Tương Vũ không tin nổi vào mắt mình, cả một con Huyết sát thú mắt thấy đã vào túi bỗng chốc nổ tung chỉ còn một mảnh, hắn sững sờ, trơ mắt nhìn từng đám tro tàn bốc lên cuồn cuộn.
Đến lúc sát khí lui dần Tương Vũ mới lấy lại được ý thức, hắn định đứng lên mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay to lớn của một người đàn ông.
Tương Vũ quay đầu lại, nhìn đến sườn mặt cương nghị cùng bộ quần áo rằn ri trên người nào đó, hắn quát lên.
“Con mẹ nó cậu làm gì vậy?”
Ai nói cho hắn biết tại sao tên khốn này lại xuất hiện ở đây không, ba tấm bùa chắn cửa của hắn đâu rồi???
Tương Vũ không nhớ là máy biến âm cùng với áo trùm đều cất đi, cho nên nghe vào tai Trịnh Thành Bắc chỉ là giọng nói trong trẻo của một cậu trai yếu ớt, hắn nhíu mày buông Tương Vũ ra, lạnh lùng đáp.
“Anh nên ăn nói cẩn thận, nếu không có tôi cứu thì thứ kia đã đập vào người anh rồi.”
“Cứu cái con mẹ cậu mà cứu!” Tương Vũ xù lông, trời ơi Huyết sát thú khổng lồ của hắn giờ đây chỉ còn có một cái tay.