“Là hàng của bên Phùng gia.”
Trái ngược với ông Đường mất bình tĩnh, ông Lý chỉ hoảng sợ ban đầu, bây giờ đã thản nhiên chấp nhận trong đầu có dị vật, ông ôn hoà giải thích với hai người Trịnh Tương.
“Tại vì vị khách hàng này tương đối đặc biệt, nếu tôi không kiểm hàng bà ấy sẽ không chịu nhận, kiểm hàng chỉ mất ba tiếng thôi, hai đứa tối nay ở đây ăn cơm rồi xử lý sau có được không?”
Trịnh Thành Bắc do dự nhìn Tương Vũ, hắn kiên quyết lắc đầu.
“Bây giờ luôn đi, tránh đêm dài lắm mộng, cháu không muốn có bất cứ sơ suất nào hết. Việc này cũng nhanh thôi, không đến một tiếng.”
Ông Lý tính toán thời gian. Nếu là một tiếng thì tạm chấp nhận được.
“Vậy được. Lão Đường, tí nữa lão đi tiếp người ta, nhớ phải câu giờ.” Ông Lý nói xong chỉ tay về phía cửa nói với hai người. “Các cậu đi theo tôi đến phòng riêng, chỗ đó khá riêng tư.”
Ba người vào phòng riêng, Tương Vũ kêu ông Lý nằm xuống, sau đó quay lại dặn Trịnh Thành Bắc.
“Cậu giữ hai tay ông hộ tôi.” Nói xong hắn vỗ vai ông Lý nói nhỏ. “Có hơi đau một chút, ông có chịu nhé.”
“Được.” Không hiểu sao tuy mới gặp có một lần mà ông Lý đã cảm thấy chàng trai trước mặt có thể tin tưởng được, ông nắm nhẹ tay hắn, thả lỏng người sau đó nói. “Tôi chịu được, cậu bắt đầu đi.”
Tương Vũ gật đầu, ra hiệu cho Trịnh Thành Bắc rồi mở mắt âm dương. Con ký sinh trùng này đang xâm nhập vào vỏ não, hắn không giấu vết kích hoạt một tia linh khí dồn nén về phần mắt sau đó bắn ra, từ từ khu trừ âm khí trong đầu ông Lý.
Sở dĩ cần kéo dài gần một tiếng là do hắn cần phải hết sức cẩn thận, trên đầu có nhiều dây thần kinh, sơ sẩy đứt mất cái nào thì nguy hiểm.
Quá trình khá dằn vặt, Trịnh Thành Bắc ngoài giữ chặt tay ông Lý ra thì chẳng có việc gì làm, anh hết quan sát Tương Vũ rồi lại quan sát ông Lý, thấy người nằm dưới còn không mệt bằng người thực hiện khu trừ ký sinh trùng. Hai bên thái dương xinh đẹp của thanh niên giờ đây lấm tấm mồ hôi, làn da tái xanh bằng mắt thường trông thấy. Mùi hương cây cỏ dường như không che giấu được lan tràn trong không khí.
Trịnh Thành Bắc biết bây giờ Tương Vũ đang phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Thế mà lần trước anh đã vô lý bắt ép hắn phải cứu người, lại còn nghĩ đây là việc đơn giản, anh thật tồi.
Tương Vũ nói rất đúng, làm sao hắn phải chịu trách nhiệm về những người không liên quan? Sinh tử của người khác liên quan gì đến hắn?
Lúc đó Trịnh Thành Bắc cảm thấy hắn rất ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình, bây giờ anh mới hiểu được mình đã trách nhầm người ta, dù sở hữu dị năng nghịch thiên thế này nhưng chắc chắn hắn phải đánh đổi bằng sức khoẻ của mình.
Dị năng giả bọn anh cũng vậy thôi, thường xuyên phải tập luyện và hấp thu tinh thạch của dị thú thì mới có thể lên cấp. Cũng phải tốn bao nhiêu công sức mới đạt được thành quả.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trịnh Thành Bắc nhìn thấy từ trong đầu ông Lý xuất hiện một làn khói đen đặc, sau đó khoảng chừng năm phút, một con ký sinh trùng bắn nhanh ra ngoài, Tương Vũ tiện tay bắt lấy rồi vỗ xuống thành giường:
“Trịnh Thành Bắc, mau xoè tay ra.”
Trịnh Thành Bắc không hiểu gì vẫn nghe lời xoè tay, Tương Vũ vội vàng ném thứ trên tay sang, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.
“Ghê chết tôi rồi, tại sao ký sinh trùng lại có hình dạng giống con sâu cơ chứ?”
Trịnh Thành Bắc nghiền ngẫm nhìn con vật trong tay, không hiểu nổi Tương Vũ sợ gì, anh lấy một cái hộp trong không gian rồi bỏ nó vào đó.
“Trông cũng bình thường mà.”
Tương Vũ nhăn nhó hết cả mặt mày: “Cậu không hiểu đâu, thứ sinh vật này đáng lẽ nên bị tuyệt chủng vào năm trăm năm trước mới phải.”
Trên trán Tương Vũ lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc ướt nước bết lại, Trịnh Thành Bắc lấy ống tay áo ôn nhu lau cho hắn rồi hỏi:
“Thôi bỏ qua đi, anh xong việc chưa?”
“Chưa.” Tương Vũ lắc đầu, nhìn xuống giường. “Còn một công đoạn nữa, nhưng đã lấy hết được ký sinh trùng ra rồi nên về cơ bản thì cũng yên tâm rồi.”
Ông Lý lúc này đã không chịu nổi mà ngất đi, hắn quen tay lấy từ không gian quang não ra một cái lọ rồi đổ vào miệng ông lão, Trịnh Thành Bắc đứng ngoài nhìn thấy vậy hơi cau mày lại.
Không hiểu sao anh thấy cái lọ này hơi quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nghĩ như vậy anh buột miệng hỏi: “Lọ gì đây? Thuốc à?”
“Đây là...” Tương Vũ đang tập trung cho ông Lý uống thuốc, nhất thời quên mất thân phận thật sự của mình, thế mà thật sự có ý định giải thích. Cũng may vừa nói ra khỏi miệng đã nhớ ra mà phanh lại.
Chết cha, lọ thuốc này Tương Vũ đã từng đưa cho Trịnh Thành Bắc một lần, cái hồi ở trận yểm ngoại thành Thiên Phong.
Hắn ngẩng đầu lên quan sát Trịnh Thành Bắc, thấy cậu ta không nghi ngờ gì mới nói: “Một loại thuốc tăng lực thôi, tôi mua trên mạng, dùng hiệu quả cực nhưng mà giờ người ta không bán nữa.”
“Vậy à?”
Trịnh Thành Bắc buông tha vấn đề này, có lẽ anh nhạy cảm quá, chai lọ thuốc nào nhìn mà chẳng giống nhau chứ.
Thời gian đã trôi qua hai tháng, Trịnh Thành Bắc cũng quên mất vị đại sư tên là Vô Tranh rồi.
Sơ hở quá, Tương Vũ cất vội cái lọ đi, giải thích: “Xong, ông Lý đây là mệt quá nên ngất thôi, tôi cho ông ấy uống thuốc tăng lực rồi, chỉ tầm năm phút là tỉnh lại. May mắn con ký sinh trùng còn chưa chui được vào bên trong cho nên ông ấy sẽ không bị ảnh hưởng, sau này điều dưỡng một thời gian sẽ khoẻ lại bình thường.”
“Cảm ơn anh.” Trịnh Thành Bắc nói. “Hôm nay mà không có anh thì thật nguy hiểm, anh cũng mệt rồi phải không? Đứng đây chờ tôi lấy ghế.”
Tương Vũ được khen mà phát ngại, hắn dụi mũi, dư quang nhìn thấy cái ấm trà cổ bèn đứng lên cầm lấy.
“Chờ đã, tôi phải lấy nốt con ký sinh trùng trong này ra, cậu đưa tôi cái hộp lúc nãy.”
Trịnh Thành Bắc lấy hộp ra nhìn Tương Vũ nhanh nhẹn dùng mắt bắn ra một tia gì đó như laze, chỉ thấy chiếc bình loé một phát, một con ký sinh trùng bò ra, hắn bắt vào bỏ hộp rồi ném cho anh.
“Thế là xong?”
“Ừm.” Lúc này Tương Vũ mới thấm mệt, hắn ngồi xuống ghế Trịnh Thành Bắc chuẩn bị nghỉ một lát.
Lâu không sử dụng linh lực, cảm giác cả người muốn trì trệ đi, đây là hậu quả suốt hai tháng nay hắn chẳng tu luyện gì mà chỉ ăn chơi nhảy múa.
Đợi một lát ông Lý tỉnh dậy vội vàng nắm tay Tương Vũ cảm ơn rối rít, ông cảm thấy đầu mình nhẹ hơn hẳn, cơn đau âm ỉ từ mấy hôm trước đã khỏi hẳn.
“Thôi hai người vào phòng kia nghỉ ngơi đi, tí nữa ông Đường quay lại sẽ sai nhà bếp làm tiệc, tối nay bốn ông cháu ta làm một bữa liên hoan.”
Tương Vũ lén lút lấy tay kéo kéo áo Trịnh Thành Bắc, anh hiểu ý bèn từ chối:
“Thôi hôm nay bọn cháu chỉ tranh thủ chút thời gian đến đây thăm hai ông rồi may quần áo, lần sau có đến nhất định bọn cháu sẽ ở lại ăn cơm.”
Ông Lý nài nỉ thêm vài câu, thấy hai người kiên quyết vậy đành buông tha.
“Vậy nhất định lần sau phải ở lại đấy. Còn quần áo thì đừng lo, tôi sẽ sai người gửi đến địa chỉ nhà nhóc Bắc, cậu Tương đến đó lấy hộ tôi nhé.”
“Vâng, nhà cháu ở ngay cạnh nhà Trịnh Thành Bắc thôi.” Tương Vũ gật đầu.
“Hàng xóm à.” Ông Lý cười tít mắt. “Vậy thì tốt quá rồi còn gì, càng dễ chiếu cố nhau.”
Dường như ông lão đã hiểu lầm hai người có mối quan hệ đặc biệt, con mắt nhìn Tương Vũ cũng mang theo lăng kính hồng.
Chờ ông Đường trở lại, hai người tạm biệt đi về. Vừa ra tới cửa, Trịnh Thành Bắc hỏi Tương Vũ muốn ăn gì không nhưng hắn vội lắc đầu, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả muốn ngã.
Trịnh Thành Bắc nhanh tay đỡ người lại, hốt hoảng hỏi:
“Anh làm sao vậy?”
Cả người Tương Vũ mềm nhũn ngã vào người Trịnh Thành Bắc, anh nắm chặt lấy tay hắn, cơ thể cao lớn vững chãi đỡ hắn dựa vào.
Cảm nhận một tia ấm áp, hắn khẽ nói:
“Không sao, trước tiên lên xe huyền phù đã.”
Trịnh Thành Bắc gật đầu, dìu Tương Vũ lên xe, đỡ hắn nằm xuống chiếc giường nhỏ rồi cẩn thận đắp chăn, thấy mắt hắn nhắm nghiền anh càng lo hơn, sốt ruột ngồi xuống ngay bên cạnh.
Thật ra Tương Vũ không mệt, mà bị cảm xúc tiêu cực từ con ký sinh trùng ảnh hưởng tới, nó truyền thẳng qua chút âm khí hắn hút vào cơ thể.
Cái cảm xúc này làm cho con người uể oải không muốn làm gì, sức lực như bị rút hết, nhìn đâu cũng thấy khó chịu, hắn biết có vấn đề nên phải giục Trịnh Thành Bắc ngay.
Đây mới chỉ là một con ký sinh trùng, nếu như con trùng chúa thì còn khủng bố thế nào nữa? Nếu suy đoán của hắn là thật, mấy hôm nữa phải đối mặt ra sao?
Tương Vũ nằm một lát đã thiếp đi. Trịnh Thành Bắc lo lắng sờ trán, thấy không sốt mới đỡ lo, anh dứt khoát cầm tài liệu công việc ngồi lại đây vừa chông người vừa kiểm tra.
Nằm nghỉ hơn một tiếng Tương Vũ cảm thấy đỡ bèn mở mắt ra, thấy Trịnh Thành Bắc vẫn đang ngồi cạnh lo lắng nhìn mình, hắn hơi cảm động, chớp chớp mắt.
“Anh sao rồi, đừng làm tôi sợ.” Vẻ mặt căng thẳng của Trịnh Thành Bắc không phải là giả, anh nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Tương Vũ, đau lòng hỏi. “Có chỗ nào không khoẻ à? Còn nói chuyện được không?”
“Nói chuyện được, tôi đỡ rồi, tiêu hao nhiều sức quá thôi.” Tương Vũ tỏ ra không sao, sau đó hỏi. “Cậu ở trung tâm dị năng có nắm được tình hình mấy vị bác sĩ mổ chính để phẫu thuật mấy ca bệnh lấy ký sinh trùng không?”
Trịnh Thành Bắc không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu: “Có chứ, tôi mới gặp vài người vào hôm trước, sao vậy?”
Tương Vũ hỏi: “Cậu thấy bọn họ có biểu hiện gì lạ không? Ví dụ cáu gắt, mệt mỏi này kia?”
Trịnh Thành Bắc cau mày nhớ lại, “Không, tôi cũng hay sang bên đấy lắm, mấy hôm trước có một bác sĩ kết hôn, cảm xúc của anh ta khá vui vẻ. Những người khác vẫn đi làm bình thường.”
Tương Vũ gật đầu. “Vậy yên tâm rồi.”
Hắn còn nghĩ cảm xúc tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến cả người khác nữa, nhưng có thể chỉ kích thích đến nó thì mới bị dính chưởng.
Nghỉ ngơi một lúc Tương Vũ đã khoẻ lại, lúc này hắn mới ngồi dậy, Trịnh Thành Bắc tỏ ra vô cùng lo lắng, hắn phải khẳng định mấy lần là mình đã tốt cậu ta mới tin.
“Cậu đừng coi tôi yếu ớt vậy chứ, lúc nãy cảm xúc bị ảnh hưởng thôi chứ thực ra không sao hết.” Tương Vũ giải thích sau đó đứng lên vươn vai, cử động tay chân cho đỡ mỏi, bụng không phối hợp kêu lên ọc ọc, hắn thò tay xuống vỗ hai cái, tặc lưỡi. “Đói quá, biết thế lúc nãy bảo cậu mua thứ gì lên xe ăn, đợi đến nhà chắc tôi không chịu nổi.”
Trịnh Thành Bắc nín cười: “Đói hả, vậy đi ăn thôi, tôi biết chỗ này ăn ngon lắm.”
“Hả? Ở đâu?” Tương Vũ bước tới khoang điều khiển ngay đó nhìn bản đồ hành trình, thấy bọn họ mới vừa ra khỏi thành phố Lạc Sa.
“Ngay đây thôi.” Trịnh Thành Bắc tiến đến đằng sau, anh áp sát lại, vươn một tay chống lên bàn, vây luôn cả Tương Vũ vào lòng mình, thản nhiên chỉnh lại tuyến đường.
Tương Vũ cứng đờ người, cảm giác hàng này càng ngày càng lộ liễu. Cứ như thể sợ hắn không biết cậu ta có ý gì.
Hắn đâu có ngu, biết rõ Trịnh Thành Bắc mấy ngày hôm nay đổi tính, nhưng không tự chủ được mà cứ thế dung túng cho cậu ta, thậm chí còn khá thích cái cảm giác mập mờ này.
Ánh mắt Trịnh Thành Bắc dần sâu thẳm hơn, chầm chậm rút tay lại rồi lùi ra đằng sau một khoảng cách thích hợp.
Mùi hương trên người Tương Vũ suýt nữa làm anh không kiềm chế nổi.
Đúng lúc cảnh quan bên ngoài thay đổi, Tương Vũ nhìn thấy cảnh trước mặt, lảng tránh rồi hô lên. “Biển kìa.”