Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 53: Chương 53: Lễ hội trường




Tương Vũ lảng tránh ánh mắt ấm ức của Trịnh Thành Bắc, nhìn sang chiếc giường gọn gàng mọi khi giờ đây vứt la liệt áo quần, hắn hơi hiểu vì sao hàng này muộn giờ, chắc là hì hục chọn đồ từ sáng tới giờ.

Một đại nam nhân cao hơn mét chín cục mịch thường ngày mà cũng có tâm tư làm đẹp khiến Tương Vũ rất ngạc nhiên, điều gì khiến cậu ta thay đổi vậy?

Tương Vũ không nghĩ nữa, thử bới đống đồ ra xem có thứ gì ra hồn không, ai dè ngoài quân phục thì cũng toàn là áo phông quần sooc mặc nhà bình thường, có vài bộ áo sơ mi và quần tây thì kiểu dáng cũng khá cũ rồi.

Người gì đâu mà quê mùa thế không biết. Chẳng phải hắn ghét bỏ đâu nhưng thời buổi hiện đại thế này rồi còn ai mặc mấy bộ đồ cổ xưa thế này cơ chứ?

Tương Vũ lắc đầu ngán ngẩm với mấy thứ la liệt trên giường, tiến tới thử mở tủ của Trịnh Thành Bắc ra, thấy bên trong treo vài bộ quân phục, hắn tỉ mỉ kiểm tra một phen.

Biết là Trịnh Thành Bắc mặc quân phục cực kỳ đẹp nhưng tất nhiên bây giờ thì không hợp hoàn cảnh, Tương Vũ bới một lúc mới phát hiện ra vài bộ quần áo còn chưa bóc mác và hộp đựng nằm gọn gàng trong góc, hắn cúi người xuống nhấc một cái ra ngoài.

“Đây là cái gì?”

Trịnh Thành Bắc đang chú ý tới vòng eo lộ ra khi cúi người xuống, nghe thấy vậy bèn luyến tiếc rời mắt đi, sau khi liếc sơ qua liền đáp:

“Quần áo nhóc Huy mua cho tôi, nhưng đoán chừng với gu thẩm mỹ của nhóc thì chắc cũng chẳng ra gì nên tôi chưa bóc ra xem thử.”

Tương Vũ cạn lời, hắn thấy nhóc Huy ăn mặc phong cách và đẹp hơn hàng này gấp tỉ lần, cậu ta còn có tư cách đi chê người khác á? Có tự tin về mình quá không vậy?

Hắn bỏ qua, thử mở một vài hộp đồ ra xem, quả nhiên quần áo bên trong khá trẻ trung và lịch sự, làm bằng chất vải chống nhăn nên cực kỳ thẳng thớm gọn mắt. Cẩn thận lấy một chiếc áo sơ mi trắng tinh đưa cho Trịnh Thành Bắc, Tương Vũ không chút do dự nói:

“Thay cái này vào.”

Trịnh Thành Bắc nhìn chiếc áo sơ mi trắng, rồi lại nhìn Tương Vũ, gật đầu cầm lấy mặc vào.

Người đẹp mặc gì cũng đẹp, nhìn chiếc áo tôn dáng người cao ngất lên, Trịnh Thành Bắc bây giờ khác hẳn với vẻ cù lần thường ngày, chỉ cần vuốt tóc cho gọn gàng thì chiếc nhan sắc này hẳn là không mấy ai sánh kịp.

Tương Vũ hài lòng gật đầu, vốn định để cậu ta mặc cái quần tây bên dưới luôn, nhưng lục hộp đồ ra lại thấy mấy cái quần mới, hắn giơ hai cái nhìn ưng ý nhất lên rồi hỏi:

“Quần thì sao? Cậu thích mặc cái nào?”

Tương Vũ đưa ra là một cái quần bò xanh và một cái quần thô đen. Trịnh Thành Bắc nhanh chóng chọn cái trước, cực kỳ dứt khoát mang vào nhà tắm để thay.

Bộ này của Trịnh Thành Bắc na ná với bộ Tương Vũ đang mặc trên người. Tất nhiên trên đời này người mặc sơ mi trắng với quần bò xanh còn nhiều lắm, nhưng mà cũng coi như đồ đôi đi.

Soi gương xong vụng trộm vui vẻ một lúc Trịnh Thành Bắc mới bước ra. Bên ngoài Tương Vũ đã gấp gọn gàng quần áo cũ của anh và cất đi rồi. Anh giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi rồi hỏi:

“Thế nào, trông được không?”

Đúng là người đẹp vì lụa, Tương Vũ giơ một ngón tay cái lên, sẵn tiện đi ra xắn một nấc tay áo cho Trịnh Thành Bắc rồi nói:

“Xong rồi đi thôi không muộn, chắc khỏi ăn sáng đi, đến học viện tôi sẽ dẫn cậu đến căn-tin ăn thử.”

Trịnh Thành Bắc đồng ý, cùng Tương Vũ đến thẳng Học Viện Liên Minh.

Lên xe rồi Tương Vũ mới kịp hỏi, hoá ra nhóc Huy đã lên trường từ sớm. Lớp của nhóc mở quán cà phê, nhóc phải làm phục vụ nên phải đến chuẩn bị trước.

Chỉ mới có một hôm không tới mà Học Viện Liên Minh đã thay hình đổi dạng. Ngày hôm nay cờ hoa có ở khắp nơi nơi, không khí ồn ào rộn rã, từ bên ngoài cây cầu bắc qua sông Hi Lam được giăng đèn và ruy băng nhiều màu rực rỡ, trên đường đi có vô số băng rôn biểu tượng chúc mừng.

Nghe đồn lễ hội giao lưu giữa hai nước hôm nay cực kỳ quan trọng, người của quốc gia Hùng Ưng cũng đã đến từ hôm trước. Tất nhiên chỉ là đại diện những học viên ưu tú của cơ sở khác thuộc Học Viện Liên Minh thôi nhưng cũng là số lượng cực kỳ đông đúc.

Học Viện Liên Minh không hổ là học viện hàng đầu ở liên minh, tài lực cực nhiều, lễ hội có kinh phí dồi dào nên chú trọng từng chi tiết nhỏ, nếu không phải đã quen thuộc chỗ này Tương Vũ còn nghĩ mình đến nhầm nơi.

Người hôm nay rất đông, đa phần là học viên trẻ tuổi, cũng có cả người nhà hay bạn bè bên ngoài được mời tới, tiếng cười đùa vui vẻ khắp chốn. Thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp từng túm học viên thuộc quốc gia Hùng Ưng đi trên sân trường. Bọn họ đa phần rất cao và có làn da rám nắng, trên người có hơi thở hào sảng thuộc về núi rừng.

Tuy đông là vậy nhưng Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ vừa xuống xe huyền phù đã gây sự chú ý không hề nhỏ, mọi ánh mắt gần xa bắt đầu đổ dồn vào hai người. Từ dạo Tương Vũ bị leo lên diễn đàn ngồi, đã có vô số người đánh cược cho ngày hôm nay, ai cũng tò mò không biết đi bên cạnh thầy Tương là đội trưởng Trịnh hay là thân vương Hàn Phi.

Ngày hôm nay câu trả lời này cũng không có gì bất ngờ lắm, cũng bởi đa phần bọn họ nghiêng về đội trưởng Trịnh nhiều hơn. Tại vì hôm trước có một giảng viên giấu tên trong trường đã đứng ra xác nhận chính Tương Vũ đã thừa nhận mối quan hệ này.

Tất nhiên dù đã đoán được đôi phần nhưng con người ai chẳng thích ăn dưa, bọn họ vẫn tỏ ra hiếu kỳ như thường.

Cái này có liên quan đến sự nổi tiếng của đội trưởng Trịnh, người đi bên cạnh anh dù là ai cũng sẽ thu hút sự chú ý mà thôi, chẳng qua người đó vừa khéo lại là Tương Vũ, một nhân vật đã gây ra bao sóng gió thời gian gần đây, cho nên độ hiếu kỳ càng nhân lên.

Hai người bỏ qua vô số ánh nhìn bước vào cổng trường, từ trên xe Tương Vũ đã nhắc nhở cho nên anh không ngạc nhiên lắm. Nhìn thì cứ nhìn đi, hiểu lầm bọn họ là một đôi thì càng tốt.

Anh len lén nhìn sang Tương Vũ, thấy biểu hiện của hắn vẫn thản nhiên như thường, không biết hắn nghĩ gì về việc này, có vẻ... cũng không ghét lắm nhỉ?

“Đói bụng không? Đi ăn đã nhé.” Tương Vũ lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Thành Bắc, anh hả một tiếng rồi ậm ừ.

“Được, đến căn-tin trường anh chứ?”

“Ừm, chắc là đến đó, đi bên này.”

Tương Vũ dẫn Trịnh Thành Bắc đi xuyên con đường đầy bóng cây, bỗng bị thu hút bởi mấy cửa hàng được dựng rất đẹp mắt trên quảng trường phía xa. Mắt liếc về hướng đó rồi không dời đi nổi.

Tiêu chí chính của lễ hội là tự do cho nên mỗi lớp có một ý tưởng riêng, nhưng đa phần lớp nào cũng có cửa hàng bán đồ, có cửa tiệm cà phê, có cửa tiệm bán đồ ăn nhanh hay là cửa tiệm đồ lưu niệm gì đó, mỗi lớp một màu nổi bật giống như những viên màu xen lẫn nhau xếp thành một hình chữ U lớn.

Thấy Tương Vũ cứ nhìn về phía bên kia, Trịnh Thành Bắc bèn đề nghị: “Hay chúng ta qua bên kia, tôi thấy nơi đó cũng bán đồ ăn.”

Sống ở mấy vùng sâu vùng xa đã lâu, trong trí nhớ của Tương Vũ chưa bao giờ có mấy trò này nên cũng rất háo hức, nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm, hắn bèn giả vờ đứng đắn đồng ý.

“Thế lần sau tôi sẽ đưa cậu đi căn-tin, giờ đến chỗ kia cũng được.”

Nói xong bước chân liền rẽ sang.

Trịnh Thành Bắc nhìn vẻ mặt thích muốn chết nhưng vẫn còn phải giả vờ kiêu ngạo thì nén cười, cũng đi theo hắn.

Trịnh Thành Huy đang đau khổ muốn chết, lớp cậu là lớp kỹ thuật, đào mãi mới có một cô gái, nhưng mà cô ấy là một dị năng giả hệ sức mạnh bắp tay còn to hơn cả cậu, đã thế trong đầu luôn có mấy ý tưởng kỳ quái chẳng giống ai. Bởi vì đây là bóng hồng duy nhất của lớp nên cánh mày râu đa phần nhường nhịn cô nàng.

Lần cắm trại này sẽ chấm điểm, tất nhiên lớp nào thu hút được thực khách và kiếm được nhiều tiền nhất thì sẽ chiến thắng. Lớp cậu vốn dĩ chỉ mở quán cà phê bánh ngọt, nhưng mà Hứa Hạ lại cho rằng như thế thì quá tầm thường nên mới nghĩ ra mở quán cà phê người hầu. Mà người hầu này cũng khác xa với tưởng tượng.

Bởi vì không có con gái cho nên mấy học viên nam thấp bé nhẹ cân có khuôn mặt đẹp trai được phân phó mặc bộ hầu nam, quần tây phối hợp với áo sơ mi và gilê đen trông cực kỳ nổi bật.

Còn cậu thì ngược lại, đường đường một đại nam nhân cao gần mét chín lại bị bắt ép mặc vào bộ váy hầu gái đen viền ren trắng, trông vừa quê mùa vừa xấu.

Cậu muốn kêu gào phản đối nhưng mà đối diện với bắp tay kia của cô nàng Hứa Hạ lại không dám mở lời.

Cũng may trong lớp còn năm học viên cao to nữa cũng cùng số phận mặc đồ nữ, ít nhất cậu không cô đơn.

Mang tâm trạng bi thống như vậy, Trịnh Thành Huy cùng một nam sinh mặc đồ hầu nam đứng ngay bên ngoài cửa đón khách, miệng méo xệch nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười tươi chào mừng khách đến.

Nhưng thực sự chiêu trò này khá là hay, nhiều người bị thu hút ngay lập tức, khách lạ hay quen ai đi qua cũng phải nhìn vào một cái.

Bánh ngọt nhập về từ cửa hàng nổi tiếng nên bán được kha khá.

Thấy tiền vào như nước. Trịnh Thành Huy cũng bớt miễn cưỡng đi hẳn, chỉ là mấy thằng bạn khốn nạn lớp khác làm sao có thể buông tha cậu, cứ chốc cái lại chạy sang trêu.

“Huy Huy, lớp ông năm nay mà không lấy được giải nhất thì hơi phí.”

Trịnh Thành Huy liếc mắt nhìn, khịt mũi rồi xua tay: “Ông có mua bánh ngọt không thì cút đi, ở đây miễn chào đón người không có phận sự.”

Một người khác lại nói: “Tôi là bạn bè, ông phải mời mới đúng chứ ai lại đuổi khách.”

“Cút.” Trịnh Thành Huy xù lông. “Không có tiền mau biến nhanh để ông đây tiếp khách.”

“Ông ăn mặc thế này là để thu hút mấy anh trai Hùng Ưng à? Nhưng tôi nghe nói người nước họ thích những cậu trai trắng trẻo xinh xắn cơ, ông không nên cố đấm ăn xôi.”

“Mấy người...” Trịnh Thành Huy tức muốn chết, đám bạn đểu này không được cái nước gì. “Mấy người có cút đi không hả?”

“Ơ. Ai kia Huy Huy?”

Đám bạn đang cười vui vẻ bỗng nhìn thấy hai người đang lại đây đều ăn ý khựng lại, biết điều nhảy vào trong quán ngồi xuống bàn đàng hoàng gọi đồ.

Sắp được gặp nhân vật nổi tiếng, bọn họ phải tranh chỗ trước.

Trịnh Thành Huy còn chưa hiểu ra sao thì đã nghe thấy giọng của anh trai yêu dấu nhà mình, khoé môi giật giật, luống cuống muốn trốn đi.

“Quán cà phê này nhìn qua cũng khá hấp dẫn, vào đây ăn bánh ngọt cũng được, nhìn biển quảng cáo mua hai tặng một này. Chúng ta thử xem đi.”

Tương Vũ vừa gật đầu thì nhìn thấy Trịnh Thành Huy, mắt trợn lên: “Nhóc... nhóc Huy, cậu, cậu...” Hắn rặn nửa ngày không nói nốt được câu, khoé miệng đã cong lên từ bao giờ.

Trịnh Thành Bắc cũng quay lại nhìn theo, anh nhìn thằng em trai từ trên xuống dưới, sau đó bật cười.

Còn Tương Vũ đã cười đến điên rồi, hắn quên cả giữ hình tượng, một tay che miệng, vai rung rung ngả vào người Trịnh Thành Bắc để thở.

Nhìn Trịnh Thành Huy lúc này thật hài hước, cậu ta cao gần bằng Trịnh Thành Bắc, cũng là một thanh niên có làn da lúa mạch quyến rũ, bây giờ khoác lên người bộ váy hầu gái hở ngực không vừa người, vòng ren quấn cổ, đầu đội nơ, trông càng đối nghịch với cậu trai nhỏ con xinh xắn bên cạnh.

Trịnh Thành Huy đã đứng hình, mặc trang phục hầu gái bị anh trai và anh rể bắt gặp, phải làm sao bây giờ?

Cậu cực kỳ bối rối, mặt đỏ bừng lên, sau đó làm ra một hành động ngu ngốc, kéo ngay người đứng cạnh làm vật che chắn.

Cậu trai tên Tưởng Nhất Phàm, là bạn học của Trịnh Thành Huy nhưng vốn là người không nổi bật trong lớp, tính tình cũng nhát gan, chẳng thân với ai, giờ bị một chàng trai cao lớn núp sau người, đằng trước lại là đội trưởng Trịnh. Mặt cậu chàng đỏ bừng lên.

Bất kỳ thanh niên nào của đế quốc, nếu có xu hướng tính dục là nam thì chắc chắn đã từng mơ tưởng đến nam thần của đế quốc như Trịnh Thành Bắc. Dị năng giả cấp bảy duy nhất, sức mạnh hệ hoả mạnh mẽ, gia đình đơn giản, là đội trưởng của Tuyệt Sát, tiềm năng sau này vô cùng lớn, ngoài ra anh cũng rất đẹp trai.

Hôm nay Trịnh Thành Bắc ăn mặc rất đẹp nữa, cậu đứng trước mặt thần tượng, ngượng không nói được câu nào bèn quay lại đẩy ngã Trịnh Thành Huy rồi lẩn vào trong quán.

Tương Vũ cười đủ rồi mới hắng giọng rồi bảo:

“Trịnh Thành Huy, lớp nhóc sáng tạo đấy, không mời bọn anh vào trong à?”

“Dạ...” Em rất muốn nói không.

Trời ơi hai vị thần phật này, tại sao không cho cậu tí mặt mũi nào vậy?

Lúc này Trịnh Thành Huy vò mẻ không sợ vỡ, cắn răng nói: “Anh hai, anh Tương Vũ, quán bên cạnh cũng là quán cà phê, hai người không cần...”

“Cần, cần chứ!” Miệng Trịnh Thành Huy bị một bàn tay thô to bịt lại, Hứa Hạ từ đằng sau nhào tới, cô nàng mặc một bộ quần áo hầu nam trông rất cá tính, tóc cắt ngắn nhìn qua khá giống một chàng trai thực thụ. “Xin chào thầy Tương và đội trưởng Trịnh, em là Hứa Hạ, lớp trưởng lớp kỹ thuật 4, mời hai người vào trong.”

Trịnh Thành Huy: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.