Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 3: Chương 3: Liên Minh Tinh Hà




“Nhanh lên, trời cũng sắp tối rồi, đợi một tí nữa dị thú xuất hiện thì nguy.” Người thanh niên mở cửa xe cho Tương Vũ chui vào, “Cậu vào thành phố kiếm việc à? Hôm nay kết quả thế nào?”

Người thanh niên này là hàng xóm của Tương Vũ, tên là Quang Ân, anh ta năm nay đã gần ba mươi tuổi, làm việc ở một cửa hàng thực phẩm xanh. Bình thường hai nhà gần nhau, cửa hàng có gì thừa vẫn thường mang sang cho Tương Vũ, mối quan hệ cũng khá gần gũi. Anh ta biết hắn quanh năm ở nhà, còn chưa có việc làm.

“Em tìm được rồi.” Tương Vũ thản nhiên trả lời, “Có lẽ vài bữa nữa em phải đi một chuyến.”

“Thế là tốt rồi, có công việc thì không lo ăn mặc nữa, cậu cũng nên ổn định đi, mấy cái nghề như viết thư pháp giờ làm gì còn được ưa chuộng nữa.”

Tương Vũ bật cười, có một lần đang vẽ bùa nhập tâm không nghe thấy tiếng gọi, hắn bị người này bắt gặp, anh ta còn tưởng hắn đang viết thư pháp. Nhưng hiểu lầm vậy cũng tốt, hắn đỡ phải giải thích.

Lúc đến nơi, Tương Vũ cảm ơn, rời xe huyền phù rồi đi xuống, bầu trời xuất hiện sương rơi, ánh đèn từ khu phố bắt đầu sáng lên báo hiệu buổi tối đã đến. Tương Vũ thong thả đi bộ, lúc đi ngang qua ngôi miếu hoang, hắn còn cố ý nhìn vào trong, trong mắt xuất hiện một tia dị sắc, sau đó mới thong thả đi vào nhà. Truyện Khoa Huyễn

Thế giới vào năm trăm năm trước xảy ra một trận thiên tai lớn, Loài người chỉ còn một nửa có thể sống sót, sau đó các thế lực nổi bật vùng dậy, từ đó phân chia thế giới thành ba liên minh lớn.

Thiên tai làm đất đai bị phá hủy rất nhiều, thiệt hại người và của không đếm được, nhưng bù lại thiên tai đã để lại cho con người một khoáng chất tên là Lam tinh, thứ này nằm rải rác khắp nơi, có rất nhiều công dụng, chủ yếu là ứng dụng trong khoa học về không gian. Giờ đây ứng dụng tiên tiến nhất là xe huyền phù để di chuyển đường xa và quang não, một thiết bị liên lạc có trí tuệ AI, có không gian chứa đồ, thay thế thiết bị di động, ti vi và máy tính.

Sau đó liên minh phát hiện tuổi thọ con người cũng được kéo dài, bọn họ đã tìm ra vài cá thể đặc biệt sống được gần hai trăm tuổi, từ đó các nhà khoa học bắt đầu nghiên cứu, phát hiện ra thể trạng người bình thường cũng mạnh khỏe hơn trước rất nhiều.

Nghiên cứu này được ban bố rộng rãi, mang đến sự rung chuyển không nhỏ từ giai cấp tư bản đến quần chúng nhân dân bình thường.

Nhưng có một điều liên minh luôn giấu kín, đó là một bộ phận nhỏ nhân loại sinh ra bắt đầu xuất hiện khả năng người thường không có được, liên minh tạm đặt tên khả năng này là dị năng. Dị năng có vô vàn thể loại, nhưng trải qua rất nhiều xét nghiệm, phát hiện thứ này không chuyển hoá được sang cho người khác, chỉ di truyền từ đời này sang đời sau.

Dị năng giả có tuổi thọ và sức mạnh hơn hẳn bình thường, tuổi thọ trung bình của người thường là một trăm năm mươi, còn dị năng giả tầm hai trăm, nhưng bọn họ từ khi sinh ra đã bị ghi số hiệu đặc biệt, đa phần được đào tạo bài bản sau này phục vụ cho chính phủ.

Tất nhiên vẫn có rất nhiều những dị năng giả tự do không ràng buộc với liên minh, những người này thường chọn lựa sống như người bình thường, tuy nhiên sức mạnh sẽ không bằng dị năng giả được đào tạo.

Song song với sự xuất hiện của dị năng giả chính là dị thú. Dị thú mang nhiều đặc điểm của động vật bình thường nhưng hung hãn hơn nhiều, chúng thường tấn công con người và chỉ xuất hiện vào ban đêm. Trong người dị thú có một khối tinh hạch, dị năng giả dùng thứ này tu luyện sẽ rất nhanh thăng cấp.

Dị thú chỉ xuất hiện ở ngoại thành hoặc khu dân cư không chịu quản hạt của chính phủ, còn bên trong những thành phố lớn, đa phần có lưới laze bảo vệ nên rất an toàn.

Về sau còn một vấn đề nữa xảy ra, tỉ lệ sinh đẻ của con người cũng bị hạn chế rất nhiều, tử cung phụ nữ co lại, đa phần một người chỉ có thể sinh nở được một lần duy nhất, cho nên dân số vẫn luôn bình ổn không lên không xuống.

Liên minh Tinh Hà trải qua vài trăm năm tuy đã đạt được rất nhiều bước tiến trong khoa học, nhưng ngoài những thứ đó, trên thế giới vẫn còn khá nhiều điều bí ẩn chưa được khám phá. Những ngôi chùa cổ, miếu hoang, ngôi mộ trăm năm tuổi hay ngàn năm tuổi luôn khiến giới khoa học phải tò mò nghiên cứu, tất cả vẫn là bí ẩn của nhân loại về một nền văn minh huy hoàng đã bị chôn vùi.

Tương Vũ là một thầy pháp, hắn là đệ tử cuối cùng của phái Tiêu dao, môn phái cổ xưa này chuyên đi trừ ma bắt quỷ, còn bản thân hắn từ khi sinh ra đã có mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy. Sư phụ vẫn thường nói hắn là kỳ tài tu luyện ngàn năm có một, nhưng Tương Vũ không quan tâm đến điều đó lắm, thậm chí còn chẳng muốn theo nghề thầy pháp này, từ trước đến nay thứ hắn quan tâm nhất chỉ có tiền.

Tương Vũ không nhớ rõ mình đã sống bao nhiêu năm rồi, chỉ biết từ năm mười tám tuổi cho đến bây giờ bề ngoài của hắn chưa từng thay đổi, vẫn là khuôn mặt ngây thơ vô hại. Sư phụ đã lý giải bởi vì hồi nhỏ hắn lỡ ăn nhầm một gốc linh dược cực kỳ quý hiếm, cho nên cả người bây giờ đều tản ra mùi cây cỏ, cái mùi này làm Tương Vũ suýt bại lộ rất nhiều lần, dù đã chế bùa che kín và mặc áo trùm thế nhưng thỉnh thoảng vẫn toát ra ngoài.

Không những khuôn mặt và dáng người không đổi, Tương Vũ còn lờ mờ đoán được tuổi thọ của mình cũng không giống người bình thường, bởi vì quốc gia Liệp Hỏa hiện tại tuổi thọ trung bình là một trăm sáu mươi, mỗi quân chủ đều có thời gian kế vị hơn trăm năm, thế mà thay hai đời quân chủ rồi, hắn vẫn còn sống nhăn răng.

Bởi vì sống quá lâu, điều Tương Vũ phiền lòng cũng có rất nhiều, thứ nhất là tiền, với bộ dạng không thay đổi, hắn không thể ở một chỗ mãi, cứ một thời gian hăn lại phải chuyển nhà, mà giá đất đai tăng nhanh chóng mặt, lần nào chuyển nhà cũng phải mất một số tiền trung gian cao ngất. Rồi tiền ăn, tiền tiêu pha, tiền mua những thứ giúp ích cho tu luyện.

Thời xưa Tương Vũ cũng là một người hết sức tốt bụng, nhưng trải qua bao nhiêu năm lăn lộn, hắn cũng từng bị lừa, bị vong ân phụ nghĩa, bị kẻ thù tính kế. Tuy rằng tiếng tăm ngày càng vang xa, thế nhưng trái tim cũng ngày càng chai sạn, giờ đây ngoài tiền, hắn chẳng yêu thứ gì hết.

Tương Vũ ngoài những lúc buồn chán dùng tên giả đi bán bùa dạo thì hắn cũng có một công việc khá ổn định, đó là làm thầy pháp, người đời gọi hắn là đại sư Vô Tranh.

Tương truyền đại sư Vô Tranh bí ẩn không gì không làm được, chuyên trừ yêu hàng ma, dù yêu vật có lợi hại đến đâu vào tay hắn cũng không chống đỡ nổi. Thế nhưng thù lao của vị đại sư này rất cao, hơn nữa chỉ nhận tiền mặt. Chưa có người nào từng được nhìn thấy chân diện mục của hắn, thành ra lời đồn càng nhiều, là một truyền kỳ của liên minh Tinh Hà.

Thế nhưng có một việc ai ai cũng biết, đại sư Vô Tranh cư ngụ tại thành phố Thiên Phong suốt một trăm năm nay chưa từng rời đi.

Thành Phố Thiên Phong thuộc quốc gia Liệp Hỏa nằm trong liên minh Tinh Hà.

Quốc gia này Trải qua nhiều năm dựng nước vẫn giữ được thể chế quân chủ lập hiến. Trong đó quân chủ là người đứng đầu, quyền hành bị hạn chế, chỉ mang tính tượng trưng, còn mọi quyền lực, mọi chi phối các hoạt động trong xã hội do nghị viện, thủ tướng do người dân bầu ra lãnh đạo.

Tương Vũ kiếm được một căn nhà ở ngoại ô thành phố, tuy ở đây ban đêm thường xuyên xuất hiện dị thú nhưng được cái lại rất tự do, không bị quản chế gắt gao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.