Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 13: Chương 13: Nét chữ quen thuộc




Trịnh Thành Bắc thong thả đi đến trụ sở chỉ huy, nhìn thấy đám Trương Hàng là dị năng giả cấp sáu mà phải đứng như lính gác ở ngay bên ngoài cửa, lửa giận trong người tràn ra, anh liếc hắn sau đó quát.

“Trương Hàng nghe lệnh. Tập hợp các anh em lại đây!”

Trương Hàng nhìn thấy Trịnh Thành Bắc xuất hiện ở đây là biết nhiệm vụ đã thành công, vội vã gật đầu rồi chạy đi, chỉ một lát, toàn bộ đội viên Tuyệt Sát đã tập trung lại chỗ này.

Trịnh Thành Bắc không nói nhiều mà dứt khoát ra lệnh:

“Trương Hàng! Cậu cử đội viên quay lại phòng cấp cứu sau đó thay nhau canh gác đến khi có người tỉnh lại thì báo cho tôi.” Anh miễn cưỡng lấy ra nắm bùa rồi đưa ra. “Cậu nhớ kỹ, cứ một ngày đốt bốn lá bùa pha vào nước cho đội viên uống, tuyệt đối không được quên. Có gì không hiểu cứ hỏi Tiến Phương.”

Trương Hàng ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, nhưng mà vẫn nghiêm túc vâng lời, dẫn đội viên quay trở lại phòng cấp cứu.

Lời đội trưởng là nhất, dù có là Thất Huyền cũng không thể vượt mặt được đội trưởng.

Trịnh Thành Bắc thấy đội viên đi hết rồi mới day day trán, gần đây bên tổng bộ chỉ huy ngày càng làm càn, giao nhiệm vụ vớ vẩn không nói, còn tự ý điều động Tuyệt Sát canh cửa. Anh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh sau đó bước vào tổng bộ chỉ huy thông báo kết quả nhiệm vụ cho Thất Huyền.

Lăn lộn ở bộ chỉ huy gần sáu tiếng đồng hồ Trịnh Thành Bắc mới được thả ra. Anh lập tức leo lên xe huyền phù rời khỏi tổng bộ.

Tổng căn cứ dị năng của quốc gia Liệp Hoả được xây dựng giống hệt một con bọ cánh cứng đang nằm úp. Sáu cái chân chính là sáu trụ chống xuống đất, đầu não chính là nơi đặt hai thiết bị vệ tinh hình râu hướng lên trời, toàn bộ kiến trúc này được dát vàng nên nhìn từ xa cực kỳ rực rỡ và bắt mắt.

Lúc này ở ngay phòng trung tâm mắt bọ cánh cứng, một người đàn ông cao gầy nhìn theo xe huyền phù đang dần bay xa, trong mắt là thâm sâu không dò được.

Người này đứng nhìn đến khi xe huyền phù chở Trịnh Thành Bắc biến thành một hạt bụi rồi biến mất phía chân trời mới quay sang nói với người bên cạnh.

“Anh cứ thả rông cậu ta thế sao?”

Người còn lại ngồi trên bệ cửa cầm ly rượu, thấy vậy cười khẽ.

“Em biết tôi nhìn trúng thanh niên này vì cậu ta không có tham vọng mà. Nhưng mà em yên tâm. Đã là người ai mà chả có nhược điểm, tôi đã nắm chắc thứ này rồi.”

“Hừ, anh xem mà làm!”

Trịnh Thành Bắc không hề biết điểm yếu của mình đang bị nắm giữ, anh vội vàng trở về nhà, đã mười mấy ngày rồi anh chưa gặp em trai.

Cậu em trai của Trịnh Thành Bắc năm nay mới vào cấp ba, lại không kiểm tra ra dị năng cho nên anh vẫn cần bận tâm rất nhiều.

Về đến nội thành thành phố Thiên Phong, Trịnh Thành Bắc thu huyền phù lại, cẩn thận rẽ vào một ngõ nhỏ tên là An Hoà, dừng trước một căn tứ hợp viện có cổng sơn son đã bạc màu. Hắn tắt quang não đi sau đó mở cổng ra.

Nhà của Trịnh Thành Bắc làm bằng gỗ. Có tuổi thọ đã hơn ba trăm năm, là do tổ tiên để lại. Bố mẹ anh mất sớm cho nên hai anh em sống nương tựa vào nhau ở đây. Căn nhà sập sệ khi xưa đã được sửa lại nhiều, giờ nhìn qua cũng rất nghệ thuật.

Vừa bước vào khoảng sân vắng lặng, đập vào mắt anh là một tấm bùa vàng choé dán trên cửa chính, lông mày anh cau lại, thấy cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó nhìn quen quen.

Anh vốn không có cảm tình với mấy thứ này, lập tức tiến tới xé xuống, sau đó gọi to:

“Trịnh Thành Huy! Có nhà không?”

Trịnh Thành Huy đang ngủ mơ trong nhà nghe thấy tiếng anh trai yêu quý vội bật dậy khỏi giường, chạy như bay đạp cửa ra, nhìn thấy đúng là Trịnh Thành Bắc đứng bên ngoài. Bộ quần áo trên người vô cùng bẩn thỉu, thậm chí có chỗ máu đã khô đen lại, bộ dáng cực kỳ nhếch nhác. Mắt cậu đỏ lên, run run gọi:

“Anh ơi, đúng là anh thật rồi!”

Trịnh Thành Bắc khẽ cười, “Làm gì mà khóc như trẻ con vậy? Anh mày đi làm nhiệm vụ đâu phải ngày một ngày hai.”

Trịnh Thành Huy biết vậy, nhưng mà mọi lần Trịnh Thành Bắc chỉ đi vài ngày là về. Nếu có đi xa một vài tháng thì quang não lúc nào cũng trong tình trạng hoạt động, không như lần này...

Tự dưng Trịnh Thành Huy nhớ đến lá bùa treo trước cửa, đại sư Tả Linh bảo ba ngày đúng thật ba ngày anh cậu đã trở về. Đúng là tám triệu của cậu không uổng phí.

“Anh ơi anh đi đâu mà em không gọi được cho anh, may có đại sư Tả Linh, nếu không chắc là em chẳng còn được gặp anh nữa.”

“Đại sư Tả Linh?” Trịnh Thành Bắc nhanh chóng bắt được trọng điểm, thu lại nụ cười. “Tả Linh nào nữa?”

Trịnh Thành Huy không hề biết giấu giếm, kéo Trịnh Thành Bắc vào nhà, vừa rót nước cho anh uống vừa kể cho anh trai mình nghe về việc gặp đại sư Tả Linh ở giữa chợ trung tâm sau đó mua bùa của người ta ra sao.

Trịnh Thành Bắc nghe một lúc lại cảm thấy Tả Linh gì đó sao giống cái vị đại sư Vô Tranh kia vậy?

Cũng là áo chùm kín đầu, cũng giọng nói khàn khàn, cũng có mấy cái bùa mê thuốc lú đem đi lừa người. Trịnh Thành Bắc nhìn xuống tờ giấy đang nắm trong tay, mày nhíu chặt lại.

“Em nói tờ bùa này có giá tám triệu?”

“Vâng anh.” Trịnh Thành Huy hớn hở khoe. “Hơn tám triệu một tí, nhưng em thấy đáng giá lắm. Dù sao em chỉ cần anh về là đủ.”

Trịnh Thành Bắc: “...”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của em trai mà không nỡ trách mắng, anh thở dài sau đó nhét luôn lá bùa vào túi, sau đó xoa đầu cậu.

“Thôi vào nhà đã, nhóc đi làm gì ăn đi, anh đói quá.”

“Dạ.” Trịnh Thành Huy do dự, sau đó nói khẽ, “Anh ơi... tại vì lá bùa nên em không còn đồng nào, anh cho em ít tiền để mua thức ăn.”

Trịnh Thành Bắc: “...”

Anh hoài nghi em trai ngốc mấy hôm nay nhịn đói để mua bùa. Thở dài là thế anh vẫn không đành lòng, bèn mở quang não bắn cho Trịnh Thành Huy mấy triệu.

Trịnh Thành Huy vui mừng reo lên: “Trịnh Thành Bắc, yêu anh quá! Tí nữa xong cơm em sẽ gọi, anh đi nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.” Khuôn mặt quanh năm không cảm xúc của Trịnh Thành Bắc hiện lên một tia dịu dàng, gật đầu. “Đi đi.”

Đợi Trịnh Thành Huy đi rồi, Trịnh Thành Bắc mới đi vào phòng riêng, trước tiên anh cởi hết bộ quần áo bụi bặm trên người ra đi tắm, sau đó tìm một hòm thuốc cổ xưa chuẩn bị chữa trị vết thương.

Thân hình cởi trần cực kỳ cao lớn tráng kiện ngồi nghiêng trên ghế gỗ, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, từng thớ thịt đều toát lên vẻ mạnh mẽ đầy sức sống. Nước ở trên người còn chưa được lau khô đang nhỏ giọt trên sàn nhà, đi xuống là chiếc quần tam giác che lấp thứ hung khí khổng lồ, tiếp tục nữa là đôi chân đầy nội lực.

Thế nhưng cơ thể Trịnh Thành Bắc có một chỗ không hài hoà, ở ngay trên cơ bụng tám múi là một vết thương đã khô máu bị đốt cháy nham nhở.

Thì ra lúc nãy khi vội vàng anh đã dùng dị năng để cầm máu, giờ đây chỉ cần thả lỏng là chỗ đó lại vỡ ra.

Trịnh Thành Bắc không chút bối rối, dường như lỗ máu kia chỉ là vết xước thông thường. Anh phóng chút dị năng hoả hơ nóng con dao quân đội sau đó nghiến răng cắt hết vết da bị cháy xém. Tiếp đó anh lục lọi hòm thuốc ông nội để lại, tìm một ít thuốc bột rắc vào vết thương. Thuốc này tác dụng nhanh nhưng cực kỳ đau đớn, sắc mặt anh bắt đầu tái nhợt.

Nghe thấy tiếng mở cổng, Trịnh Thành Bắc chộp lấy cuộn băng quấn vài vòng tạm bợ vào đó rồi nhanh chóng mặc quần áo.

Trịnh Thành Huy đã mua thức ăn trở lại, cậu hát khe khẽ một bài hát cổ, nghe ra được tâm trạng đang vui sướng cực kỳ, chân mày Trịnh Thành Bắc giãn ra, lúc này mới đứng dậy định đem quần áo đi ném.

Bỗng nhớ đến tờ bùa được nhét vào túi áo, anh hơi hiếu kỳ, lại thò tay móc ra.

Không ngờ còn móc được hẳn hai lá.

Một lá vừa xong nhét vào, một lá từ lúc nãy chắc lúc móc ra còn sót, Trịnh Thành Bắc cầm cả hai, quay lại bàn gỗ sau đó mở ra xem thử.

Vừa nhìn nét chữ trên đó đồng tử của anh đã co lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.