“Anh hai, anh Tương Vũ.” Trịnh Thành Huy trông thấy hai người vui mừng reo lên, lại bị cậu bé kia túm chặt tay không cho động. “Anh mau xem giúp Phương Cảnh Hành, cậu bé làm sao cứ run từ nãy tới giờ.”
Tương Vũ liếc qua, thản nhiên nói: “Không sao đâu, Trịnh Thành Huy, cậu mau dìu cậu bé kia vào phòng nghỉ ngơi đi, bao giờ tôi gọi hẵng ra.”
Trịnh Thành Huy vốn rất quý Tương Vũ, bình thường cũng nghe lời ấy thế mà giờ lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trịnh Thành Bắc, đến khi anh trai gật đầu mới nghe lời đỡ Phương Cảnh Hành vào trong nhà.
Tương Vũ không để bụng, chẳng cố kị nữa, mắt âm dương nhanh chóng lộ ra sau đó nhìn thẳng vào bên trong căn nhà. Quan sát một lượt từ trong ra ngoài không thấy gì lạ, hắn quỳ xuống nâng cằm ông Phương lên, xem xét kỹ lưỡi và tròng mắt.
Lúc nãy Tương Vũ đã ra hiệu cho Trịnh Thành Bắc là mắt của mình có thể xử lý việc này, cậu ta rất hiểu ý, không hề thắc mắc nhiều lời.
Sau khi kiểm tra cả bốn người kỹ càng, Tương Vũ cuối cùng cũng xác định rõ nguyên nhân, hắn giơ tay vuốt vuốt cằm, đứng lên lùi lại hai bước nói với Trịnh Thành Bắc.
“Nhà này đã bị một thứ dị thú hệ côn trùng ký sinh lên người, con ký sinh trùng này ăn não lại có thể gây ảo giác, biểu hiện của bọn họ đều trúng ảo giác. Trong bốn người chỉ có duy nhất cậu nhóc kia còn bình thường.”
Thật ra sự việc còn nghiêm trọng hơn thế, thứ mà Tương Vũ nói là dị thú hệ côn trùng thực ra là một âm linh, thứ này hút âm khí và não tuỷ để sống, nó có mặt ở đây chắc chắn có liên quan đến một vật dẫn nào đó.
Những vấn đề liên quan đến tâm linh Tương Vũ không muốn nói rõ ra, hắn bảo với Trịnh Thành Bắc:
“Cậu đi hỏi thăm nhóc trong nhà kia một chút xem tình trạng gia đình diễn ra lâu chưa, tôi thử đi một vòng xem sao.”
“Được.” Trịnh Thành Bắc gật đầu.
Tương Vũ nhanh chóng tiến vào trong nhà, xác định điểm đến, hắn mở cửa một căn phòng, thấy trên bàn để một chiếc bình cổ, lúc nãy quan sát hắn đã biết đây chính là vật chứa đựng âm khí, âm linh cũng từ nơi này mà ra.
Tranh thủ lúc Trịnh Thành Bắc không nhìn thấy, Tương Vũ dán một tấm bùa vào bên trong mép bình, lại đổ hết nước ở trong xuống đất, âm linh hình sâu ngay lập tức bị bùa đánh bay ra, tay giơ sẵn một cái lọ hút chúng vào đó. Làm xong mọi việc, hắn không tiếng động ném mọi thứ vào không gian, sau đó đi ra ngoài ném cái bình cho người đàn ông đứng bên ngoài.
“Chắc có lẽ cả nhà đã uống nước từ trong cái bình này nên mới bị nhiễm ký sinh trùng.”
Trịnh Thành Bắc cầm lấy cái bình lắc lắc vài cái, thắc mắc, “Vậy mấy con trùng hiện tại đang ở đâu?”
Mắt âm dương của Tương Vũ loé lên ánh sáng xanh, hắn chỉ tay vào đầu bà Phương, ông Phương và cô bé. “Đều ở trong đầu, giờ lấy ra cũng hơi khó khăn, nhưng có dụng cụ tôi đoán có thể dụ chúng ra được. Mấy thứ đó cần phải người có chuyên môn về ngành y hoặc ngành nghiên cứu.”
“Sao anh hiểu biết về mấy thứ này thế?” Trịnh Thành Bắc ngay lập tức nghi ngờ, anh sống bằng này năm rồi, giết chết bao nhiêu dị thú, sao còn chưa bao giờ gặp cái thể loại này? Tương Vũ này là ai sao lại biết. “Thứ này có gây hại cho cơ thể không?”
Tương Vũ nhún vai, “Tôi đã từng gặp qua con ký sinh trùng này một lần, hơn nữa cậu đừng quên tôi có dị năng về mắt, có thể nhìn thấy những vật thể lạ ở nơi người khác không thấy được. Còn về chúng có nguy hiểm không thì cậu nhìn xem, ba người đứng đây có người nào còn bình thường không? Tôi sợ chỉ cần chậm trễ điều trị, chưa chắc bọn họ đã trở lại như cũ.”
Trịnh Thành Bắc chưa tin tưởng lắm, thế nhưng trong hoàn cảnh này thì cũng đành phải gật đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tương Vũ làm hắn tưởng chừng như mình là một vật thí nghiệm cần phải mổ xẻ để xem xét.
“Dị năng này khá lạ, Tương Vũ, anh có cân nhắc về đội của tôi không?” Trịnh Thành Bắc đột nhiên chào hàng. Anh rất trọng nhân tài, nếu dị năng của Tương Vũ là thật, Tuyệt Sát mà có được hắn sẽ lại càng mạnh hơn. Quan trọng là anh còn chưa nhìn thấy bất kỳ ai có dị năng độc đáo thế này.
Chỉ tiếc là Tương Vũ không có hứng thú, anh còn chẳng có mấy cảm tình với Trịnh Thành Bắc, chỉ lạnh nhạt lắc đầu: “Khỏi đi, tôi đã có công ăn việc làm ổn định rồi, làm mấy nghề như cậu nguy hiểm lắm.”
“Anh cứ cân nhắc đi,“ Trịnh Thành Bắc nói xong, mặt lạnh hơi ngẩn ra, “Khoan đã, sao anh biết tôi làm việc nguy hiểm.”
“Cái đó thì phải hỏi em trai cậu, ngày nào nó cũng lải nhải về chiến công của anh trai, tôi nghe riết nên cũng nắm bắt được một hai.”
“Nguy hiểm nhưng kiếm được khá nhiều đấy, anh không còn trẻ nữa, nên ổn định thì hơn.”
Trịnh Thành Bắc nói. Anh cũng ngạc nhiên khi có người ngang nhiên cự tuyệt ngành nghề đang nổi này.
Nói dối một lần còn ngượng miệng, nói dối đến lần thứ hai thì đến Tương Vũ cũng tưởng mình mới hai sáu tuổi thật, hắn cố ý giới thiệu. “Tôi là Tương Vũ, hai mươi sáu tuổi, là thủ thư học viện Liên Minh, nghề này cực kỳ ổn định, lương cũng khá cao.”
Trịnh Thành Bắc: “...”
Anh dùng khuôn mặt không biểu tình gật đầu:
“Được rồi, tôi vẫn mong anh suy nghĩ lại, đừng hoài phí tài năng.”
Tương Vũ không để ý đến anh, hắn nhanh chóng tiến đến vỗ lên đầu ông Phương, nhíu mày. “Thôi không nói nữa, giờ phải tính làm sao để xử lý đám ký sinh trùng này, chắc vẫn cần một nơi để phẫu thuật.”
Trịnh Thành Bắc gật đầu. Cái này thì đơn giản, với việc này còn liên quan đến một loại dị thú mới, bên trên chắc chắn rất quan tâm. Anh nhanh chóng bấm quang não, một giọng nói nữ tính lạnh băng từ bên trong vang lên:
“Xin chào số hiệu 15345, tổng bộ xin nghe.”
“Điều một xe Huyền Phù đến nhà tôi ngay lập tức, có dị thú.” Trịnh Thành Bắc phân phó ngắn gọn xong quay sang bảo với Tương Vũ.
“Anh cũng phải đi cùng chúng tôi, dù sao anh cũng là người phát hiện ra thứ này, hơn nữa nếu thiết bị y tế không kiểm tra ra chúng thì anh phải phối hợp giúp đỡ.”
Nói trắng ra là vẫn chưa tin tưởng hắn, muốn túm hắn đi theo để tiện chứng minh thật giả. Tương Vũ chẳng lạ gì, thản nhiên gật đầu:
“Được, tôi đi.”
Tranh thủ lúc chờ xe, Trịnh Thành Bắc mới kể lại chuyện lúc nãy khi vào trong phòng: “Lúc nãy tôi vừa thử hỏi, Phương Cảnh Hành nói sự việc bất thường của nhà họ đã xảy ra hơn một tháng nay, cha thì lúc đầu vẫn không có biểu hiện gì lạ, chỉ là càng lúc càng ít nói, chỉ thích ngơ ngẩn nhìn về một chỗ. Mẹ và em gái vẫn bình thường cho đến ngày hôm nay đột nhiên nổi điên.”
“Cái này chắc cần phải chờ một nhà ba người kia tỉnh lại.” Tương Vũ nói.
“Có thể.”
Không đến ba mươi phút sau xe huyền phù đã tới nơi, tổng bộ có rất nhiều cứ điểm nên xe lúc nào cũng sẵn sàng, có hai người bên trong bước ra cẩn thận cúi đầu chào Trịnh Thành Bắc.
Trịnh Thành Bắc ra lệnh cho hai người kia đem ông bà Phương và cô bé con lên trước, mình thì vào bên trong phân phó Trịnh Thành Huy một câu, mang theo cả cậu bé tên Phương cảnh Hành cùng leo lên xe huyền phù.
“Anh, cho em đi cùng với.” Trịnh Thành Huy nghe thấy Tương Vũ cũng phải đi, cậu thực sự không muốn ở nhà một mình, bèn đùng đôi mắt trông mong cầu xin Trịnh Thành Bắc. “Đến đấy nếu không có việc gì em có thể dẫn Tương Vũ đi dạo loanh quanh.”
Trịnh Thành Bắc cân nhắc một chút, không đành lòng từ chối, mặt không biểu tình gật đầu:
“Vậy thì đi.”
“Vâng em cảm ơn anh.” Trịnh Thành Huy vui vẻ quên luôn cậu nhóc Phương Cảnh Hành, chạy vội ra chỗ Tương Vũ.
“Anh Tương Vũ, chúng ta đi thôi.”
Trên xe huyền phù. Bà Phương bị trói lại bằng một sợi dây vải, ông Phương ngồi thẫn thờ một chỗ cùng hai người con ở một góc, Tương Vũ lúc này đã thu mắt âm dương lại bị Trịnh Thành Huy kéo sang góc khác, còn Trịnh Thành Bắc đưa Phương Cảnh Hành lên rồi khoanh tay đứng dựa ngay cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một nhà bốn người họ Phương.
Chuyện ngày hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chỉ là vừa mới làm nhiệm vụ về nên Trịnh Thành Bắc có chút uể oải, đã mấy ngày căng thẳng không được nghỉ ngơi rồi.
Anh lấy tay xoa chân mày căng chặt, ánh mắt như có như không đánh giá Tương Vũ.
Người này nhìn qua khá đơn thuần nhưng đôi mắt kia không lừa được người, Trịnh Thành Bắc cứ có cảm giác rất quen thuộc. Nhất là anh còn chưa rõ nguyên nhân tại sao hắn ta lại có mặt ở trận yểm ngoại thành Thiên Phong. Rõ ràng đó là nơi mà người bình thường không nên tới.
Chút tâm tư của Trịnh Thành Bắc không qua được Tương Vũ, hắn đang trò chuyện với Trịnh Thành Huy chợt quay lại, hai ánh mắt chạm nhau, hắn nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói.
Trịnh Thành Bắc liền quay đi.
Tương Vũ cũng chưa bao giờ đến Tổng căn cứ dị năng của quốc gia Liệp Hoả, trong lòng cũng hơi hồi hộp, hắn kéo tay Trịnh Thành Huy.
“Cậu đến chỗ đó bao giờ chưa?”
“Tổng bộ á? Em đến mấy lần rồi.” Trịnh Thành Huy không coi ra gì trả lời, “Anh Tương Vũ yên tâm, người ở đó thân thiện lắm. Tiếc là em không có dị năng, nếu không cũng đến đấy làm việc, đỡ phải đi học.”
“Không có dị năng á?” Tương Vũ ngạc nhiên. “Cậu chắc chưa?”
“Chắc chắn.” Trịnh Thành Huy giơ tay lên, “Em đã đo lường mấy lần rồi, trong cơ thể không hề có gì.”
Tương Vũ im lặng không nói, hắn có thể nhìn thấy ở trong khoang bụng Trịnh Thành Huy một luồng sức mạnh màu xanh yếu ớt, đó chắc chắn là dị năng, chỉ là không rõ dị năng gì thôi.
Nhưng mà việc này cần phải kiểm chứng, hắn cũng không nên lắm lời.
Xe huyền phù đi ba tiếng mới tới nơi. Nơi này thuộc thành phố Thiên Tinh, Tương Vũ cũng từng sống ở đây một thập kỷ, nhưng mà cái thời đó hắn còn chưa hành nghề, vẫn là một thanh niên ất ơ thích gì làm nấy.
Thành phố Thiên Tinh sau một trăm năm thay đổi cực kỳ lớn. nhà cao tầng mọc lên chi chít, xe huyền phù bay khắp nơi, vô số ánh đèn nê ông được trang trí ở khắp nơi khiến cho không gian sặc mùi hoa lệ. So sánh thì thành phố Thiên Phong kém hơn rất nhiều.
Tương Vũ có một thắc mắc nghẹn trong lòng đã lâu, hôm nay tiện thể bèn hỏi Trịnh Thành Huy luôn.
“Tại sao anh trai cậu công tác ở thành phố Thiên Tinh mà nhà hai người lại ở thành phố Thiên Phong?” Tất nhiên bây giờ ai cũng có xe huyền phù, đi lại mấy ngàn cây số cũng không thành vấn đề nhưng việc gì phải tội vậy, kiếm một chỗ gần Tổng bộ dị năng mà sống có phải nhàn không?
Trịnh Thành Huy lắc đầu, cậu nhăn mặt:
“Em không rõ, nhưng nghe nói do tổ tiên nhà em có di ngôn, bọn em không được phép rời khỏi ngôi nhà tổ tiên để lại hay sao ấy, anh Bắc cũng đăng ký cho em học bên Thiên Phong.”
“Khu tứ hợp viện kia á?” Tương Vũ bất chợt nổi lên tính tò mò, ở trong nhà đó có một nguồn dương khí cực lớn, đó cũng là nguyên nhân hai anh em nhà này bị nhiễm theo. Dương khí là thứ để trừ tà trừ ma tốt nhất. Nhưng người bình thường thì cần gì trừ tà trừ ma?
“Đúng vậy, tuy chưa rõ nguyên nhân nhưng mà anh trai em rất thương ông nội khi còn sống, ảnh đã quyết tâm thực hiện di ngôn đó rồi, nghe đồn sau này cưới chị dâu, ảnh cũng mang người về đó sống.”
“À.” Tương Vũ cũng không đến nỗi quan tâm cả đến chuyện lập gia đình của người ta, đang định mở miệng thì xe huyền phù dừng lại, cả người chao đảo phải bám vào cột mới có thể ổn định lại. Trịnh Thành Huy đứng cạnh vui vẻ đứng lên, hắn hỏi. “Hình như đến rồi đúng không?”
“Vâng đúng là đã đến, chúng ta xuống thôi.” Trịnh Thành Huy lanh chanh kéo hắn đi, lướt qua Trịnh Thành Bắc đang đứng như thần giữ cửa. “Anh Bắc em đưa anh Vũ đi trước nhé.”
Trịnh Thành Bắc lườm cậu nhóc, phụ giúp hai nhân viên đưa người xuống sau đó nhàn nhạt trả lời.
“Không được, Tương Vũ phải cùng anh đến khu nghiên cứu.”
“Vâng.” Trịnh Thành Huy ỉu xìu.
Vì đã thông báo trước với tổng bộ cho nên vừa xuống đến xe ở bên trong đã cho người lên cáng rồi đưa vào, thái độ hết sức chuyên nghiệp.
Các thành viên Tuyệt Sát bị thương ở trận yểm lần trước đã khỏi bệnh về nhà, tiếp đón Trịnh Thành Bắc hôm nay lại là một bác sĩ mới toanh, anh liếc qua bảng tên, Lý Lâm Đình. Hình như người này là viện trưởng viện y học mới từ bên trên điều xuống.
Thương Thạch cũng có ở đó, nhưng anh ta không dám có thái độ gì, chỉ đứng bên cạnh Lý Lâm Đình làm đúng chức trách.
Tương Vũ không để ý, hắn đang ngẩn người đứng quan sát quần thể kiến trúc hình con bọ cánh cứng. Trịnh Thành Huy đứng bên cạnh lập tức làm hướng dẫn viên giới thiệu:
“Anh thấy hoành tráng lắm đúng không? Em lần đầu tiên đến đây cũng thấy y như vậy?” Cậu ta chỉ lên đầu con bọ cánh cứng, trên đó có hai cái râu rất lớn. “Anh nhìn kìa, em nghe đồn ở đó chính là bộ chỉ huy, hình như khi xây dựng, người ta đã cố tình thiết kế toà nhà này thành một chiếc xe huyền phù cỡ lớn, có thể bay lên di chuyển được.”
“Đấy chỉ là nghe nói, chưa có cơ quan nào xác thực.” Trịnh Thành Bắc vỗ bốp cái vào đầu em trai. “Đừng luyên thuyên nữa, đi vào trong thôi.”
“Vâng.” Trịnh Thành Huy rầu rĩ đáp.
Trịnh Thành Bắc đi đầu, Tương Vũ và Trịnh Thành Huy đi theo sau, cả ba người đi đến cửa viện nghiên cứu, Trịnh Thành Bắc đoạt người trong tay em trai sau đó đuổi:
“Nhóc Huy, em đi sang bên anh Trương Hàng đang huấn luyện ở toà nhà B2 chơi đi.”
Trịnh Thành Huy còn tưởng được vào tham quan phòng nghiên cứu, nghe thấy vậy xụ mặt xuống, không tình nguyện vâng một tiếng rồi lủi thủi ra ngoài.
Trịnh Thành Bắc hơi cúi đầu nói với Tương Vũ. “Chúng ta vào trong thôi.”
“Người lạ cũng có thể vào hả?” Tương Vũ hỏi lại cho chắc. Trên đời này hắn sợ nhất là bị xác minh thân phận. “Có cần phải check thẻ thân phận không?”
“Anh có liên quan trực tiếp đến vụ này mà, yên tâm, đây chỉ là viện nghiên cứu bình thường thôi, không có gì cơ mật cả.”
Tương Vũ yên tâm bước theo. Trịnh Thành Bắc đi đến trước cửa giơ tay quẹt quang não lên, cửa kêu lên hai tiếng tít tít, anh thản nhiên đi vào rồi vẫy hắn.
“Đi thôi.”
Tương Vũ hít sâu một hơi, gật đầu.
Thân phận hắn dù sao cũng là làm giả, vào mấy nơi như cơ quan chính phủ này thấy cứ rén rén.
Vừa bước tới cửa, một luồng ánh sáng xanh liền ngăn cơ thể hắn lại, Tương Vũ hoang mang nhìn Trịnh Thành Bắc.
“Sao cậu nói là vào bình thường?”