Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 96: Chương 96: Nhẫn gia truyền nhà họ Trịnh




Tương Vũ bất ngờ đến độ phải dùng tay che miệng lại. Thì ra hôm nay là sinh nhật của hắn.

Đã bao lâu rồi, một trăm năm hay hai trăm năm hắn không còn để ý đến ngày này nữa, cũng chẳng ai nhớ tới. Không ngờ hôm nay lại nhận được một bất ngờ thế này, trái tim rệu rã trong lồng ngực bắt đầu đập thình thịch, khoé mắt cay cay.

Trịnh Thành Huy, Phương Cảnh Hành và Phương Linh cũng từ chỗ nấp chạy ra ngoài hô lên: “Chúc mừng sinh nhật anh Tương Vũ. Chúc anh tuổi mới vui vẻ!”

Phương Cảnh Hành hô tiếp: “Hai anh mau vào ăn bánh kẹo thôi.”

Trịnh Thành Huy không cho hai người cơ hội phản ứng, mỗi tay lôi một người vào phòng khách, ở đây trang hoàng khá đẹp đẽ, trên bàn còn bày bánh kẹo hoa quả.

Tương Vũ cảm động, hắn bật cười. “Cảm ơn mọi người.”

Từ đầu tới cuối Tương Vũ vẫn không tin nổi, niềm vui quá lớn khiến hắn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.

Từ lúc nào Trịnh Thành Bắc đã chuẩn bị thứ này? Làm sao cậu ta biết được sinh nhật của mình? Bao nhiêu câu hỏi chẳng có lời giải đáp bị hắn nuốt xuống.

Vừa ngồi xuống bàn, Trịnh Thành Bắc trịnh trọng đặt bánh ngọt xuống trước mặt Tương Vũ, anh hắng giọng:

“Anh mau thổi nến đi.”

Phương Linh vội nói theo: “Nhớ phải ước nữa.”

Tương Vũ bật cười, hắn đâu phải là trẻ con mà ước này ước kia, nhưng dưới ánh mắt trông mong của mấy đứa trẻ, cũng nhắm mắt lại ước đại một câu rồi thổi nến.

“Ước cho cuộc sống về sau đều là những ngày vui vẻ như thế này.”

Ngày hôm nay Tương Vũ rất vui, cười nhiều vô cùng, thậm chí có thể đùa cợt với mấy nhóc con, ngay cả Trịnh Thành Bắc với khuôn mặt nghiêm nghị cũng tươi tỉnh hơn hẳn.

Xong xuôi hai người để mặc đám nhóc nô đùa trong nhà, trốn ra ngoài ghế đá hóng mát. Tương Vũ ngồi lên đùi Trịnh Thành Bắc hôn lên môi hắn, chủ động cực kỳ. Hôn xong mới khẽ thủ thỉ:

“Cảm ơn cậu.”

Kiếm được người yêu chu đáo và chiều chuộng như Trịnh Thành Bắc đúng là hắn lời to.

“Anh thích không?”

“Thích.” Hắn cọ cọ vào má Trịnh Thành Bắc, ngập ngừng nói tiếp. “Thật ra đã lâu lắm rồi tôi không đếm tuổi của mình, cũng chẳng năm nào nhớ đến sinh nhật.”

Ngày sinh chỉ là thứ để ghi trên giấy tờ, hắn chưa từng có khái niệm tổ chức sinh nhật, tại vì dù sao cũng chỉ có một mình.

Ánh mắt Trịnh Thành Bắc tràn đầy dịu dàng, hắn trịnh trọng hứa: “Sau này năm nào em cũng tổ chức sinh nhật cho anh.”

“Được.”

Trịnh Thành Bắc siết chặt người vào lòng một lúc rồi mới thả tay ra, sau đó trịnh trọng lấy một vật từ trong quang não đeo vào tay Tương Vũ.

Cảm giác đầu tiên của Tương Vũ là mát, hắn cúi đầu xuống, thấy rõ trên ngón áp út của mình là một cái nhẫn màu bạch kim, trên đó có nạm một viên đá, mà nhìn thấy nó xong đồng tử trong mắt hắn liền co lại, vội vàng giơ lên, gấp gáp hỏi.

“Trịnh Thành Bắc, cậu lấy nhẫn này ở đâu?”

Trịnh Thành Bắc:???

Anh đã hỏi mấy nơi, họ đều bảo nếu tặng nhẫn thì bạn trai nào cũng sẽ xúc động chủ động ôm ấp này kia, sao bây giờ phản ứng của Tương Vũ không giống bình thường chút nào.

Cách thức anh tặng quà không đúng sao?

Trịnh Thành Bắc không hiểu ra sao, thấy vẻ mặt Tương Vũ có vẻ nghiêm trọng liền đáp: “Thứ này mẹ em để lại.”

Thấy sắc mặt Tương Vũ vẫn bình thường thì không do dự nữa, ho nhẹ rồi nói tiếp: “Khụ, mẹ dặn dò em giữ để trao cho con dâu tương lai của bà, em thấy nó rất hợp với khí chất của anh nên lấy ra. Hình như nó có từ rất lâu rồi, là đời này truyền sang đời khác.”

Tương Vũ rung động không thôi, sau ngày hôm nay hắn phải nhìn lại gia tộc Trịnh Thành Bắc bằng một con mắt khác, đây đâu phải là nhẫn bình thường, nó là một cái giới chỉ để chứa đồ, bên trong có không gian.

Tuy thế giới hiện tại có không gian quang não nhưng mà giới chỉ này có diện tích rộng hơn gấp mấy lần, hơn nữa thực vật để vào đó sẽ khó bị hỏng hơn hẳn. Là thứ cầu mà không được.

Ngay cả sư phụ của Tương Vũ ngày xưa cũng không thể kiếm được thứ này. Trịnh gia chắc chắn cũng có liên quan đến giới tu tiên cổ xưa.

Như vậy có thể chứng thực được tại sao trong nhà Trịnh Thành Bắc có một thanh kiếm cắm trên bàn thờ. Có khả năng thanh kiếm đó cũng là một pháp khí lợi hại.

Trịnh gia lợi hại vậy tại sao hắn chưa bao giờ nghe nói?

Tương Vũ ngay lập tức giải thích cho Trịnh Thành Bắc, thấy ánh mắt đối phương càng lúc càng mờ mịt thì bất đắc dĩ vươn tay ra, từ đầu ngón trỏ truyền vào mặt đá trên nhẫn một tia linh lực, ý thức lập tức chui vào bên trong.

Trong này khá rộng, tầm hai mươi mét vuông, khoảng trống còn rất nhiều, toàn bộ đều là sách xếp chồng chất vào một góc, không có một thứ gì khác. Tương Vũ liền thuận tay lấy ra một quyển ra ngoài để chứng minh.

Dòng linh lực có ánh sáng xanh rõ ràng từ tay Tương Vũ bay ra chui vào trong viên đá, sau đó một quyển sách có thể gọi là cổ xưa xuất hiện trên tay hắn. Trịnh Thành Bắc cũng hơi tin rồi. Anh thử cầm lấy mở ra, phát hiện mình chẳng đọc nổi chữ nào trong đó, chữ viết hiện nay đã thống nhất, trải qua vô số thay đổi khác hoàn toàn với lúc xưa.

Sách có hình vẽ cây cối, cái này Trịnh Thành Bắc cũng mù tịt, vẽ bằng mực đen trắng thế này, nếu loại thực vật đó có bày trước mắt khéo anh cũng không nhận ra.

“Đây là sách gì không biết?”

“Đưa tôi xem thử.”

Trịnh Thành Bắc đưa sang, Tương Vũ cầm lấy, ánh mắt hơi sáng lên, là chữ viết cổ xưa.

Hồi hắn sinh ra thì chữ viết đã được thay đổi, nhưng mà sư phụ vẫn dạy cho hắn cổ ngữ, bởi vì công pháp tu luyện đa phần đều được viết bằng loại chữ này.

Đây là một cuốn sách giới thiệu về thực vật đơn giản, có minh hoạ bằng hình vẽ, Tương Vũ đọc qua vốn tưởng nó bình thường, nhưng lật thử sang trang sau, mắt hắn sáng lên, bởi vì đa phần trong này đều là những loại thảo dược có thể làm thuốc.

“Đây là tên các vị thuốc, là một cuốn sách về y học.”

“Y học.” Trịnh Thành Bắc ngược lại không giật mình. “Thế thì đúng rồi, tổ tiên nhà em làm nghề y mà, nghề này truyền xuống tận thời ông nội em, nhưng đã mai một gần hết, đến đời cha em thì không còn chút gì.”

Tương Vũ rung động cực kỳ, Trịnh Thành Bắc lại nói tiếp: “Thật ra em cũng có giữ một số sách ông nội để lại, chính là mấy loại sách dùng để chế thuốc trị thương ấy, nhưng mà ông nội để lại quá nhiều thuốc, giờ em vẫn chưa dùng hết cho nên còn chưa sờ vào xem thử.

Tương Vũ nghe thấy vậy thì cạn lời, tiếc hận không thôi, trời ạ trong nhà có một nghề quý giá như vậy mà cả hai anh em nhà này chẳng ai thèm để ý, thật đáng tiếc.

“Cậu... cậu không biết thuốc này mà chế ra là cả đống tiền đấy. Thật phí phạm.”

Tương Vũ đã được thử dùng thuốc kia, thậm chí còn nhanh khỏi hơn cả thuốc của sư phụ dạy cho hắn, mà thuốc của sư phụ nguyên liệu cực kỳ đắt, lần nào hắn dùng cũng phải dè sẻn sợ hết.

“Em biết đâu.” Trịnh Thành Bắc gãi đầu, “Bảo em một người đàn ông thô kệch thế này có kiên nhẫn để học y thuật mới là lạ ấy, thà cho em đánh nhau với dị thú còn hơn.”

Tương Vũ: “...”

Hắn mặc kệ Trịnh Thành Bắc, ngồi trên đùi hắn lướt qua quyển sách, xong lại lấy thêm vài quyển nữa xem thử, hầu như toàn là nói về thuốc, có một số quyển dạy y thuật cơ bản nữa.

Nếu có thời gian hắn cũng muốn thử học một ít y thuật, nếu có thể cải thiện đan dược thì càng tốt. Cứ như bây giờ hắn toàn nấu bậy nấu bạ, hiệu lực chắc chắn kém hơn hẳn bình thường.

Nhưng đợi sau này đi, giờ hắn cần phải đi làm nhiệm vụ đã.

Quay sang nhìn Trịnh Thành Bắc, ngập ngừng mãi cũng chưa mở miệng ra nói được, căn bản là sợ bị phản đối.

Cũng may không để hắn phải xoắn xuýt lâu, Trịnh Thành Bắc có nhiệm vụ cần phải đi hai tuần. Tương Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiễn người đi xong cũng chuẩn bị lên đường luôn. Đầu tiên là xin nghỉ với hiệu trưởng, sau nữa là sang nhà báo với Trịnh Thành Huy và đám nhóc con.

Hôm bữa vẽ tổng cộng bảy trăm lá bùa thì thành công được hơn năm mươi cái, nếu chỉ có một trận yểm chắc tạm đủ dùng. Lần này hắn đi một mình, tuy nhiên cũng có một chút khác biệt với lần trước, ví dụ như quang não không đổi sang số đại sư Vô Tranh, hay là đã biết đường nhắn tin thông báo một câu với Trịnh Thành Bắc.

Lúc nhận được tin nhắn thì Trịnh Thành Bắc đang ở trên xe huyền phù, đã cách Liệp Hoả rất xa. Anh nhìn từng chữ từng chữ trên màn hình 3D, hận không thể bay về để can ngăn Tương Vũ.

Dù biết đó là công việc anh không thể ngăn cản, nhưng bữa nay sức khoẻ hắn đang kém, sao không chọn lúc nào mà lại đúng lúc này để đi?

Cho dù hai người đã rất quen thuộc, có vài bí mật hắn sẵn sàng chia sẻ, thế nhưng Trịnh Thành Bắc biết rõ anh còn chưa đạt được toàn bộ tín nhiệm của Tương Vũ. Nhiều chuyện hắn còn chưa nói với anh, tỉ như chuyện làm sao thay đổi hai thân phận.

Trịnh Thành Bắc thở dài, mày nhăn lại làm toàn bộ đội viên Tuyệt Sát nơm lớp lo sợ. Trương Hàng thấy Tiến Phương chọc tay mình liên tục, bất đắc dĩ đứng dậy đi qua đó.

“Sao vậy? Anh còn để bụng chuyện bên chính phủ à?”

“Không phải.” Trịnh Thành Bắc hơi dừng lại một chút, tuy anh khá bất mãn nhưng cũng chẳng vì việc này mà để bụng, anh biết thừa bên chính phủ chèn ép Tuyệt Sát là để dằn mặt mình, nhưng bọn họ nghĩ hơi nông cạn. Nếu không vì trách nhiệm với đồng đội thì anh đã đi từ lâu rồi, dị năng giả ở đâu mà chẳng tìm được việc.

Tất nhiên anh cũng không thể nói đang phiền lòng về bạn trai mình được, đành phải xuôi theo lời Trương Hàng:

“Cậu đừng lo, bọn họ chỉ doạ nạt chứ không làm gì được tôi đâu.”

Trương Hàng biết rõ mọi việc nên càng lo lắng, hôm nay chính phủ cực kỳ quá phận, thế mà lại dám sai Tuyệt Sát sang bên quốc qia Thanh Long để lấy đồ cho một viên quan chức. Việc này rõ ràng là chuyện riêng tư của người kia, bọn họ đem Tuyệt Sát bọn họ sai bảo như cảnh vệ tư nhân có khác gì tát thẳng vào mặt Trịnh Thành Bắc.

Gần đây Trịnh Thành Bắc rất được lòng dân, nhiệm vụ cũng xử lý cực kỳ xuất sắc, lại thân thiết với Phong Thần bên Hùng Ưng. Một số bộ phận bên trên bắt đầu bất mãn.

Một dị năng giả cấp bảy đã đem lại uy hiếp cho bọn họ, Trương Hàng nghĩ mình cũng đã đạt đỉnh cấp sáu, chẳng mấy nữa mà thăng cấp, chắc chắn cũng sẽ là đích ngắm của chính phủ. Nghỉ việc cũng được, hắn còn gia đình để dựa vào, Trịnh Thành Bắc chỉ có một thân một mình.

Hắn chần chừ một chút rồi dò hỏi:

“Anh Bắc, anh có bao giờ nghĩ đến việc tách ra khỏi Tuyệt Sát chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.