Nằm trên giường một lúc lâu Tương Vũ mới thấy đói, định bật quang não nhìn thử, hắn mới nhớ ra vì mải ngủ quá mà quên mất đổi sang số hiển thị thân phận kia, vội vùng ra khỏi người Trịnh Thành Bắc rồi nói:
“Dậy thôi, đi ăn cái gì đó. Tôi đói quá rồi.”
Nói đến ăn, Trịnh Thành Bắc cũng đói, uể oải trả lời: “Để tôi đi nấu gì cho anh ăn, giờ này ra ngoài chắc không còn gì.”
“Ừm, vậy cậu đợi tôi chút tôi đi vệ sinh.”
Tương Vũ nói xong chạy vội vào nhà vệ sinh, việc đầu tiên làm là ấn nút chuyển đổi thân phận trên quang não sau đó mới nghĩ đến việc đi đánh răng rửa mặt.
Lúc liếc vào gương, hắn nhìn cái người đầu tóc bù xù, ăn mặc tuỳ tiện trong đó mà không tin nổi vào mắt mình. Lúc nãy hắn đã lấy bộ dạng này để đứng trước mặt Trịnh Thành Bắc sao? Dù không quá chú trọng hình tượng nhưng mà để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này cũng quá là bôi bác rồi.
Đúng lúc này tiếng khởi động lại máy vang lên, Tương Vũ ngậm bàn chải, tay bấm một cái bật quang não, tin nhắn từ trong đó ùn ùn bay ra làm hắn giật cả mình.
Cứ tưởng nhiều nhất phải là của Trịnh Thành Bắc, không ngờ Trịnh Thành Huy còn nhắn nhiều hơn, ngoài ra còn có tin của Triệu Lam và một vài thầy cô quen thuộc trong Học Viện Liên Minh.
Chưa vội đi đọc tin nhắn, Tương Vũ nhìn giờ, sau đó nhìn ngày, hắn giật mình ấn tắt đi bật lại, vẫn y nguyên như cũ.
Một giờ mười tám phút chiều ngày hai mươi ba tháng tám năm hai ngàn tám trăm năm mươi.
Hắn đã ngủ mấy ngày rồi vậy trời? Thế mà suýt nữa ngủ qua cả sinh nhật của Trịnh Thành Bắc.
Hôm trước hắn tự nhủ sẽ ngủ một ngày, còn một ngày dùng để làm một món quà thích hợp tặng sinh nhật, dù hắn không biết thưởng thức nhưng vẫn nhớ những bạn nhỏ thường thích quà.
Trịnh Thành Bắc mới bao lớn, chắc cũng không ngoại lệ đâu nhỉ?
Nhưng bây giờ đã đến ngày rồi, hắn biết lấy gì tặng cho người ta đây.
Điên tiết vò đầu một cái, hắn cầm bàn chải đánh nốt răng, rửa mặt chải chuốt xong xuôi, lúc đi ra không thấy Trịnh Thành Bắc đâu. Đi một vòng quanh nhà, phát hiện cậu ta đang lúi húi bên cạnh tủ lạnh, thấy hắn bước vào liền ngước lên nói:
“Tủ nhà anh không có gì ăn cả.”
Tương Vũ bình tĩnh đáp:
“Tôi bình thường đâu có nấu nướng gì, hay ra ngoài ăn cũng được.”
“Ra ngoài giờ này chẳng có gì ăn đâu, mới đầu giờ chiều.” Trịnh Thành Bắc suy nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi sang nhà xem có thứ gì nấu được thì mang sang, anh ngồi đây chờ tôi chút nhé.”
Tương Vũ mải mê suy nghĩ đến quà sinh nhật, có vẻ hơi thất thần, tuỳ tiện ừ một tiếng.
Đợi Trịnh Thành Bắc đi rồi hắn liền trốn vào phòng bới không gian quang não, tìm kiếm hết thảy mà chẳng có thứ gì tặng được.
Trịnh Thành Bắc dương khí thịnh bùa chú không có tác dụng, nhưng mà vẫn có thể hấp thu linh khí. Lại nghĩ đến nghề nghiệp hay đâm đầu vào chỗ nguy hiểm, tốt nhất nên chế cho cậu ta một vật để phòng thân.
Tương Vũ bới lung tung, tìm mòn mắt không thấy gì, chợt nhớ ra khi xưa lúc sư phụ dạy luyện chế pháp bảo, hắn có luyện chế ra một chiếc vòng tay, thế nhưng khi đó gà mờ, vòng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là một món linh bảo cấp thấp để đeo cho đẹp.
Tương Vũ nhớ lúc đó thất vọng nên đã ném vào một cái túi chuyên đựng mấy đồ vớ vẩn, về sau Liên Minh sản xuất ra quang não, hắn đem cả đống đồ không dùng được đó ấn vào góc trong cùng của không gian, sau khi đổi quang não một lần vẫn không sờ đến.
Tìm mãi mới thấy, đây là một cái vòng tay kết bằng tơ một con Cửu Chi Chu ngàn năm tuổi. Dù không có tác dụng nhưng mà đặc biệt bền chắc, nhớ lại hồi đó luyện chẳng ra cái gì, sư phụ đã mắng hắn mấy ngày mấy đêm.
Lại nhớ sư phụ rồi, hồi đó người yêu thương hắn biết bao, còn hắn lười biếng chẳng chăm chỉ tu luyện gì chỉ một lòng ham thích của ngon vật lạ, còn suốt ngày than thở khi bị ép học tập. Nghĩ đến thật uổng công người dạy dỗ.
Sau này hắn mới biết, sư phụ đã làm bao nhiêu việc vì mình. Lúc hối hận người đã chẳng còn bên cạnh.
Tương Vũ sờ chiếc vòng, bao nhiêu ký ức ùa về. Lúc làm ra hắn mới có mười tám tuổi, lúc đó thích nổi bật nên dứt khoát làm màu đỏ, nhìn sơ qua hình thức khá giống một chiếc vòng được bện bằng dây chỉ bình thường, đơn giản mà đẹp, đoạn đuôi còn chưa có kết buộc. Sẵn tiện hắn có một viên đá Tụ Linh. Đá này có thể hấp thu và lưu giữ linh khí. Vừa hay nó cũng có màu đỏ, luồn vào rồi thắt kết là vừa đẹp.
Nếu mà mạo hiểm hơn nữa, đưa thêm một tia thần hồn của hắn vào bên trong đá thì còn có thể phát hiện ra khi Trịnh Thành Bắc gặp nguy hiểm, hơn nữa sợi thần hồn nuôi dưỡng linh khí, có thể giúp cho người bình thường khoẻ mạnh kéo dài tuổi thọ.
Nhưng ai mà lại nỡ chia thần hồn ra chứ, đây là một việc rất nguy hiểm, nhẹ thì đại thương nguyên khí, nặng thì trở nên ngớ ngẩn cả đời.
Tất nhiên ai này không bao gồm Tương Vũ, hắn suy nghĩ rất đơn giản, chỉ vài phút đã quyết định xong, lục tìm đá Tụ Linh rồi cầm trên tay.
Đá này có kích thước khá vừa vặn, chỉ to bằng đầu ngón trỏ, nhưng hình dáng méo mó cho vào làm vòng tay vẫn hơi thô, cần dùng linh lực mài nhỏ và tròn hơn.
Nghĩ lại cũng có thể tranh thủ làm nhanh chóng trong vòng một hai tiếng.
Lúc này Trịnh Thành Bắc cũng lấy đồ ăn trở lại, hắn nhìn xuống mấy cái hộp trên tay cậu ta, liền nghĩ ra cách để kéo dài thời gian.
“Trịnh Thành Bắc, tôi muốn ăn ngon, cậu nấu thêm nhiều nhiều thức ăn được không.”
Trịnh Thành Bắc đúng là thanh niên đang yêu, chẳng hề nghi ngờ gì bèn dịu dàng gật đầu: “Được, vậy anh cứ ngồi đó xem phim chờ tôi, không cần làm gì hết, nấu xong tôi sẽ gọi.”
“Vậy được, tôi có việc trong phòng, xong sẽ ra, cậu cứ tự tiện dùng phòng bếp đi nhé. Gia vị tôi để hết ở trên cái tủ nhỏ bên trên, gạo thì ở cái thùng bên dưới, nồi niêu xoong chảo thì cất ở trong tủ dưới bếp.” Tương Vũ ngừng một chút rồi dặn: “Gạo không biết còn ăn được nữa không? Hồi xưa bé Huy mua để đó tôi cũng chưa kiểm tra lại.”
“Tôi biết rồi, anh làm gì cứ làm đi.”
Tương Vũ gật đầu, bước vào phòng đóng chặt cửa lại, để chắc ăn còn chốt lại rồi dán vài tờ bùa cách âm vào cửa phòng để đảm bảo không có âm thanh nào lọt vào. Việc chia nhỏ thần hồn này tuy nhanh nhưng phải chính xác, lại không được phân tâm. Hắn còn chưa muốn biến thành ngớ ngẩn đâu.
Lôi hết công cụ và đồ đạc ra, đầu tiên là dùng linh khí mài cho viên đá Tụ Linh trở nên tròn trịa và trơn bóng. Thời gian làm việc này là lâu nhất, Tương Vũ dùng linh khí bao quanh lòng bàn tay rồi điều khiển viên đá xoay tròn trong đó, mài gần một tiếng đồng hồ, cảm thấy tạm được rồi bắt đầu đục lỗ xuyên qua, cuối cùng dùng dầu bóng lau đi lau lại.
Viên đá vẫn chưa được tròn cho lắm nhưng thời gian có hạn, thôi thì méo mó có hơn không, ngẫm lại thời gian không còn nhiều, hắn liền dùng thủ pháp truyền linh khí vào đá.
Trước tiên là nuốt một viên “đan dược” xuống bụng, vừa cẩn thận truyền linh khí vừa luyện hoá viên thuốc, tầm ba mươi phút sau, viên đá Tụ Linh bỗng loé sáng lên, linh lực trong cơ thể Tương Vũ cũng cạn kiệt, hắn lại nuốt thêm một viên “đan dược” nữa.
Chia cắt thần hồn rất có hại, đây là một bí pháp mà Tương Vũ được học từ lâu rồi mà chưa thực hành bao giờ. Hắn cẩn thận nhớ lại từng bước một sau đó ngồi khoanh chân. Viên đá Tụ Linh giờ đây bay lơ lửng trước mặt, toả ra ánh sáng vô cùng yêu dị.
Chia cắt thần hồn thật ra chỉ là rút một tia linh hồn ra rồi phong ấn lại. Tương Vũ tập trung tinh thần bắt đầu niệm chú, tay ngọc giơ lên kết thành những thủ ấn phức tạp, tiếng rì rầm vang vọng quanh quẩn trong không gian, những linh văn màu vàng bắt mắt từ miệng hắn bay ra sau đó xoay vòng quanh người, đến lúc linh văn dày đặc xoay cực nhanh, bàn tay dừng lại rồi đột nhiên vỗ lên đầu.
Từ trong đại não truyền ra một cơn đau thấu xương, linh hồn bị xé rách đầm đìa máu tươi, trên đỉnh đầu, nơi huyệt Bách Hội có một sợi tơ trắng mờ chui ra. Tương Vũ nuốt ngụm máu tươi đang dâng trào trong cổ họng, miệng vẫn liên tục niệm chú điều khiển sợi tơ trắng chui vào trong đá tụ linh.
Sau khi nó đã nằm im trong đó, hai ngón trỏ của hắn chụm lại, tiếp tục truyền linh khí vào để ôn dưỡng và xoa dịu sợi thần hồn, đến lúc nó biến thành màu trắng toát hắn mới thở ra một hơi, niệm khẩu quyết kết thúc.
Thành công.
Lúc này từ ngoài nhìn vào có thể thấy đá Tụ Linh đỏ phát ra ánh sáng mờ mờ, bên trong chứa một sợi tơ trắng toát cuốn quanh cái lỗ ở giữa, nhìn qua giống một món đồ trang trí đẹp đẽ. Tương Vũ hài lòng xỏ hai sợi dây cuối chiếc vòng vào đá rồi buộc cố định thành kết.
Linh lực trong cơ thể tổn hao không còn chút gì, cảm giác mệt mỏi ập đến, Tương Vũ biết lần này hắn phải nghỉ ngơi ít nhất là một tháng mới trở lại bình thường. Tất nhiên việc này rất đáng giá.
Cầm chiếc vòng trên tay, Tương Vũ lại nuốt thêm một viên “đan dược” nữa, đợi cho cơ thể khôi phục chút ít mới giải trừ bùa chú, mở cửa phòng.
Bên ngoài Trịnh Thành Bắc lo lắng đứng đó, thấy sắc mặt Tương Vũ tái nhợt vội vàng tiến tới:
“Anh gặp chuyện gì thế này? Sao sắc mặt xấu thế?” Nói xong liền giơ tay lên sờ thử trán, không nóng mà lạnh toát, anh sợ run người vội ôm lấy hắn vào lòng.
Lúc nãy nấu cơm xong, đến gọi mãi vẫn không được, Trịnh Thành Bắc lúc đầu chỉ tưởng là hắn đang ngủ, về sau gọi lâu quá chẳng có động tĩnh, anh đứng bên ngoài nôn nóng đến suýt phá cửa.
Tương Vũ được vòng tay nóng bỏng ôm lấy, cảm thấy món quà này càng đáng giá. Hắn không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng nếu nhận định một người, hắn sẽ dành tất thảy những điều tốt đẹp nhất cho người ấy.
“Tôi không sao, chắc là bị tụt huyết áp vì đói quá.” Tương Vũ để mặc Trịnh Thành Bắc ôm lấy, đến lúc cơ thể bị nhiệt độ của cậu ta sưởi ấm trở lại mới rì rầm. “Có cơm chưa? Tôi muốn ăn.”
Trịnh Thành Bắc tưởng thật, cảm thấy vì mình làm cơm chậm chạp nên người ta mới ngất xỉu, đau lòng nói:
“Tôi xin lỗi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trịnh Thành Bắc làm một bàn cơm cực kỳ chất lượng toàn mấy món Tương Vũ thích: súp ghẹ nấm đông cô, thịt gà xé nhỏ xào nấm, tôm cuốn khoai tây thái sợi, canh xương gà hầm thuốc, tôm nướng muối ớt, bò sốt tiêu đen. Mấy thứ này làm trong hai tiếng là nhanh. Tương Vũ lập tức có sức trở lại, hào hứng đi rửa tay rồi ngồi vào mâm.
Vừa mới tổn thương nguyên khí, giờ cần bù đắp thật nhiều.
Tương Vũ vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngon. Trịnh Thành Bắc nấu còn đúng ý hắn hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp, chiều cho cái dạ dày của hắn thoả mãn không thôi.
Trịnh Thành Bắc được khen thì vui vẻ trong lòng, không uổng công ngày xưa mất bao nhiêu lâu để học nấu. Anh tranh thủ lúc người kia cao hứng liền thăm dò:
“Nếu anh thích ngày nào tôi cũng nấu cho anh ăn nhé.”
“Ngày nào cũng nấu?” Tương Vũ bĩu môi. “Cậu còn phải đi làm mà, nói lời nào thực tế chút đi.”
“Ít nhất nửa tháng tới tôi không phải đi làm, có thể thoải mái nấu cơm cho anh, sau đó thì trừ những ngày tôi không đi làm nhiệm vụ, buổi tối đều có thể về nhà.”
Tương Vũ ngước lên nhìn, lúc này mới đánh trống lảng:
“Để tôi xem xét đã, thôi mau ăn nhanh, ăn xong tôi có chuyện muốn nói.”
Chuyện muốn nói? Trịnh Thành Bắc lập tức ngồi thẳng lưng trở lại.
Tương Vũ muốn nói chuyện gì? Đồng ý làm người yêu? Đâu thể nhanh thế được. Từ chối lời tỏ tình? Trịnh Thành Bắc run lên, không dám nghĩ lung tung nữa, vội vàng ăn cơm. Thế nhưng trong lòng bắt đầu rầu rĩ không vui.
Ăn xong hắn no không thở được, ngồi ì trên ghế mặc Trịnh Thành Bắc dọn dẹp rửa bát, về sau cảm thấy mình giống như bắt nạt người ta quá, bèn đứng lên phụ cậu ta úp bát vào tủ rồi lau bàn lau ghế.
Dọn dẹp xong xuôi hai người ra phòng khách, Tương Vũ bật chiếc ti vi trên tường, tuỳ tiện mở một bộ phim sau đó kéo Trịnh Thành Bắc ngồi xuống.
Suốt từ lúc nãy tới giờ Trịnh Thành Bắc vẫn luôn nghĩ xem Tương Vũ định nói gì với mình, cả người cực kỳ căng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào ti vi nhưng chẳng xem được bất cứ thứ gì.
Bỗng nhiên Tương Vũ ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng:
“Trịnh Thành Bắc.”
Trịnh Thành Bắc hoàn hồn trở lại, một vật lành lạnh đã áp lên má, anh giật mình quay sang thấy Tương Vũ đang giơ lên một chiếc vòng màu đỏ, cười toe toét:
“Chúc mừng sinh nhật, ừm thì... đây là quà của tôi.”
Chiếc vòng được bện bằng chỉ đỏ khéo léo, ở cuối có một viên đá cũng màu đỏ xen lẫn những sợi tơ trắng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết đây là đồ tự làm.
Trong lòng rung động không thôi, anh không kịp suy nghĩ gì nữa, một tay đặt lên ghế, một tay kéo Tương Vũ vào lòng, lúc nâng cằm hắn lên, anh vẫn còn duy trì một tia lí trí, hỏi thật khẽ:
“Tương Vũ, em có thể hôn anh không?”
Thấy Trịnh Thành Bắc đổi xưng hô, Tương Vũ ngạc nhiên đến quên cả việc cậu ta muốn đòi hôn, hắn còn chưa kịp phản ứng môi đã bị lấp kín.
Trịnh Thành Bắc không hề có kinh nghiệm, cứ thế mà hôn hắn, tham lam hít mùi hương cỏ cây quen thuộc, đầu lưỡi luồn vào chiếm đóng bên trong, chẳng cho hắn một cơ hội nào để phản kháng.
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu nụ hôn mới kết thúc, Trịnh Thành Bắc buông ra, hô hấp của hắn đã hỗn loạn, hơi thở dốc, sắc mặt mờ mịt nhìn lên.
“Cậu... cậu đã hứa gì rồi, tại sao lại tự ý hôn?”
Hai bàn tay của Trịnh Thành Bắc giữ lấy đầu rồi dùng chóp mũi thân mật cọ vào chóp mũi hắn, vô tội nói: “Em đã xin phép rồi mà, anh không nói gì tức là đồng ý.”
“Đồng ý cái gì mà đồng ý.” Tương Vũ chợt nhận ra mình bị lừa, gắt lên. “Cậu vừa hỏi xong đã hôn, tôi còn chưa kịp trả lời.”
“Được rồi.” Trịnh Thành Bắc dỗ. “Lần sau em sẽ chờ anh trả lời.”
“Lần này thôi đấy.” Tương Vũ kêu hừ hừ, sau đó mới nhớ ra món quà, liền giục.
“Tôi tự tay làm đấy, mau đeo vào, sau này tôi mà biết cậu cởi ra thì chết với tôi.”