Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 45: Chương 45: Theo đuổi




Tương Vũ thấy Trịnh Thành Bắc không nói gì thì khua tay vài cái trước mắt cậu ta, nhưng mà cổ tay nhanh chóng bị một bàn tay dày rộng bắt lấy, hơi ấm ở nơi da thịt tiếp nối khiến người kia giật mình, rụt mạnh tay về.

Hơi thuốc lá thoảng thoảng trong không khí khiến Tương Vũ ngạc nhiên, thì ra người này cũng hút thuốc, không ngoan như tưởng tượng.

“Cậu sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm như tôi đang nợ tiền cậu không bằng.”

Hiếm có khi tâm tình Tương Vũ tốt, liền trêu đùa một câu.

Trịnh Thành Bắc hơi cúi đầu, vẫn dùng nguyên bản mặt ngàn năm không đổi dò hỏi:

“Lễ hội trường anh sắp diễn ra à?”

Tương Vũ không ngờ Trịnh Thành Bắc lại hỏi tới vấn đề này, mấy ngày nay nhiều người nhắc đến nó thế không biết.

“Đúng rồi, cậu cũng biết lễ hội này à?”

Trịnh Thành Bắc mím môi: “Ai ở quốc gia Liệp Hoả này mà không biết, ngày hôm đó quân đội cũng được cử đi làm nhiệm vụ bảo vệ mà.”

“Tuyệt Sát các cậu?”

Trịnh Thành Bắc lắc đầu:

“Không, quân đội chính phủ thôi.” Anh liếc mắt nhìn Tương Vũ, cố giải thích: “Tuyệt Sát chúng tôi không phải là cảnh vệ bình thường, những nhiệm vụ nhẹ nhàng thế này sẽ có những đội khác đi.”

“Tôi biết rồi. Nhưng mà lễ hội thì sao? Ngày đó cậu có đi không?”

Trịnh Thành Bắc vốn định không đi, ngày hôm trước Học Viện Liên Minh đưa vé mời tới anh còn ném đâu không biết, nhưng mà hôm nay anh lại hơi do dự:

“Tôi thấy ai vừa mời anh làm bạn nhảy à?”

“Đúng rồi.” Tương Vũ gật đầu. “Một cậu nhóc mới quen ở trường.”

Nói xong hắn hoài nghi nhìn Trịnh Thành Bắc: “Sao vậy? Hôm nay có gì mà cậu cứ liên tục hỏi tôi về lễ hội, chẳng lẽ hôm đó có chuyện gì lớn sao?”

Khoé miệng Trịnh Thành Bắc giật giật: “Không có gì...”

“Sao lại không có gì chứ, mi phải mời người ta làm bạn nhảy.” Trong đầu Trịnh Thành Bắc lập tức phản đối. “Nhanh lên nếu không sau này đừng có mà hối hận.”

Khuôn mặt không biểu cảm của Trịnh Thành Bắc hiếm có khi thay đổi. Anh thấy trong lòng rối tung rối mù.

Thực ra anh có muốn mời người này đi không chính bản thân còn chẳng rõ nữa.

Cuối cùng đấu tranh mãi anh mới mở miệng:

“Hàn Phi kia... anh không nên lui tới quá nhiều, dù sao hoàng thất rất phức tạp, hắn lại là thân vương.” Càng nói Trịnh Thành Bắc càng cảm thấy đây là mấy lời dư thừa. Tương Vũ lớn thế kia cần anh đến dạy phải quen ai sao? Anh nói vòng vèo:

“Tôi... hôm đó tôi cũng được mời đến lễ hội, lại đi một mình chưa có bạn, hay là anh...”

Nói đến đây anh không thể tiếp tục được nữa, hai tai đã đỏ bừng lên, khuôn mặt nghiêm nghị như muốn nứt vỡ.

Tương Vũ nghe mà như lọt vào trong sương mù, không hiểu Trịnh Thành Bắc nói gì, hắn theo thói quen lấy tay dụi mũi.

“Ý cậu là sao? Hàn Phi kia tôi cũng vừa quen thôi. Mối quan hệ xã giao bình thường...” Tương Vũ giải thích qua loa rồi khựng lại, trợn mắt nhìn Trịnh Thành Bắc. “Mà khoan đã, ý của cậu có phải là tôi nên từ chối Hàn Phi kia rồi đi với cậu?”

Một câu đúng trọng tâm luôn, Trịnh Thành Bắc lúc này còn không tranh thủ thì lúc nào nữa, gật mạnh đầu:

“Đúng vậy, đằng nào thì tôi cũng chưa có bạn nhảy, anh cũng vậy, đi với tôi sẽ... được bảo đảm an toàn tuyệt đối.” Trịnh Thành Bắc rao bán mình một lèo, sợ Tương Vũ chưa xiêu lòng lại nhấn mạnh. “Hơn nữa tôi không quen thuộc Học Viện Liên Minh lắm, muốn có một người quen đi cùng.”

Anh hắng giọng: “Được không?”

Tương Vũ chớp chớp mắt. “Ai nói với cậu là tôi chưa có bạn nhảy?”

“Anh...”

Nhìn thấy khuôn mặt ngàn năm không đổi của Trịnh Thành Bắc đang từ từ biến sắc, đôi tai cũng đỏ bừng lên, Tương Vũ không nhịn nổi phì cười, hắn cố tình nói:

“Với lại Trịnh Thành Huy cũng phải tham dự mà, sao cậu không đi cùng nó.”

Trịnh Thành Bắc không nói gì nữa, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, môi mím lại. Dáng vẻ như đang thất vọng tràn trề.

Tự dưng Tương Vũ thấy hơi buồn cười, không trêu đùa cậu ta nữa, hắn sảng khoái đáp lại.

“Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại đi với cậu cũng được, cũng có nhiều cái lợi lắm.”

Nếu mà nhờ vả được Trịnh Thành Bắc thì hắn việc quái gì phải thuê người chứ, thôi thì lên đó huỷ lệnh là xong, cùng lắm không lấy tiền về.

Biết thế nhờ ngay từ đầu đỡ phải lo lắng linh tinh.

Còn về Hàn Phi kia, ngay từ nãy hắn đã định từ chối, chẳng bởi vì sao cả, đơn giản hắn không thích đi cùng một cậu nhóc choai choai mà thôi.

Tương Vũ cũng chẳng thèm thắc mắc vì sao Trịnh Thành Bắc lại được mà Hàn Phi lại không được, hắn cũng không tính toán đến việc hai người xuất hiện cùng nhau sẽ gây ra bạo động ra sao, chỉ biết tâm tình lúc này khá vui vẻ.

Trịnh Thành Bắc từ lúc Tương Vũ đồng ý đã đơ ra rồi, anh đứng đực ở đó còn chưa tin nổi những gì mình nghe thấy.

Đến lúc nhận ra không phải đang mơ, khoé miệng anh đã không kiềm chế được mà cong lên.

Anh ấy không thèm suy nghĩ đã đáp ứng, có phải trong lòng cũng đã nghiêng về phía mình? Ánh mắt nhìn Tương Vũ nhu hoà hơn trước rất nhiều, Trịnh Thành Bắc dè dặt hỏi:

“Vậy hôm đó có cần chú ý gì không? Lễ hội diễn ra hai ngày nhỉ? Tôi có thể sắp xếp được một, à không hai ngày nghỉ.” Trịnh Thành Bắc hào hứng thấy rõ, nói một lèo sau đó lại bổ sung. “Quần áo này kia thì sao? Ăn mặc cũng cần trang trọng, ngày mai... à gần đến hôm đấy tôi đưa anh đi may quần áo nhé.”

Tương Vũ ngây người, hàng này hôm nay sao lại nhiệt tình đến thế, hay lại chuẩn bị nhờ vả hắn cái gì.

Hắn nghi ngờ là có căn cứ, lần nào Trịnh Thành Bắc tỏ ra niềm nở y như rằng sau đó lại có chuyện.

Nhưng nhìn ánh mắt trông mong kia, hắn nuốt hết mấy điều nghi ngờ vào trong bụng, cuối cùng chỉ nói:

“Mấy cái này cậu phải để tôi tìm hiểu đã, dù sao tôi cũng là lần đầu tham gia. Còn về lễ hội thì... chắc là phải mặc đồ trang trọng thật, đến hôm đó mới may có khi muộn, thôi để cuối tuần này đi.”

Trịnh Thành Bắc gật đầu: “Được, vậy anh tìm hiểu rồi nhắn cho tôi, hai hôm nữa tôi có nhiệm vụ không về được, anh cứ nhắn tin thoải mái.”

Sau đó anh mặt dày giơ quang não ra, “Số liên lạc hôm trước là đúng chứ? Sao nãy tôi nhắn cho anh không được?”

“Nãy tôi tắt máy.” Tương Vũ nhướng mày. “Để tôi tìm hiểu đã rồi nhắn.”

“Ừm. Thật ra tìm hiểu thì không cần, tôi có biết một nơi may lễ phục khá chất lượng.”

“Thế thì tiện quá.” Tương Vũ không để bụng. “Vậy cuối tuần sau chúng ta cùng đi.”

“Được.”

Trịnh Thành Bắc thở phào một hơi, nói thật anh có hơi ghen tị với Hàn Phi kia, dù sao cậu ta cũng được Tương Vũ cho số liên lạc. Giờ cần phải theo dõi gắt gao, cắt đứt mục đích của cậu ta.

Cậu ta là ai mà dám để ý đến Tương Vũ chứ.

Anh dường như đã quên mất vừa nãy mình còn nổi khùng kêu không thích này kia. Giờ đây lại cao hứng tới mức khoé miệng đầy ý cười không thể nào hạ xuống, nếu nhóc Huy nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo một phen.

Anh liếc sang bắt gặp Tương Vũ đang khẽ cười, trái tim hẫng một nhịp. Gương mặt hắn càng lúc càng đẹp, thực muốn sờ thử làn da mịn màng kia xem cảm xúc ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.