7.3.70
Xa Phổ Cường một tháng tròn, cũng lạ lùng, mình nửa nhớ thương, nửa như
trách móc với cái quê hương thân thuộc đó. Ở đó có bao nhiêu gắn bó,
những con đường quen thuộc với những mương nước lầy lội, những bụi tre
pháo bắn xác xơ ngọn ngay bên đường đi. Nụ cười của những cậu du kích
trẻ, những câu chào hỏi thân thiết của mọi người với "chị Hai", và ở đó
cũng có những cái không vui, có những người làm mình không vừa lòng.
Nhưng… xét cho cùng tất cả cũng là do mình thôi. Hãy cố gắng sống sao
cho xứng đáng, hãy nâng niu bảo vệ danh dự của mình. Tất nhiên không thể làm sao sống cho vừa lòng tất cả mọi người nhưng có gì thiếu sót hãy
sửa chữa nghiêm khắc.
8.3.70
Mình không thừa nhận đã tha thứ cho em, nhưng… như vậy là sao đó hở Th.?
Vì gương mặt gầy hốc hác, kết quả của nỗi buồn và nhiều đêm không ngủ của
em làm mình thấy thương xót hay sao? Vì giọng nói buồn rầu hối hận của
em trong câu chuyện còn đang bỏ dở mà mình chỉ làm thinh không trả lởi
em hay sao? Vì cuộc sống quá mỏng manh, chiều nay một viên đạn vu vơ của bọn lính dưới cầu cũng làm thủng ruột một cô gái trước nhà.Cũng chiều
nay một chiếc áo phơi trong núi đã lọt vào mắt thằng tàu rọ và kết quả
của trận oanh tạc bằng đủ loại phi pháo đó là chín người chết, mười hai
người bị thương và bốn mất tích. Nếu không vì may áo và không có mình ở
nhà thì chắc em cũng đã đi trốn ở đó rồi… Chao ôi? Vì tất cả mọi lý do
trên mà mình đã tha thứ cho em sao? Không, không được đâu Th. ơi! Mình
đã hành động vì trách nhiệm của một người chị, mình đã bỏ qua tất cả để
vun xới cho tình yêu của em và Cúc lớn lên, trưởng thành, nhưng tha thứ
cho em những thiếu sót trong tình chị em thì không thể được. Mình đừng
đề cho tình thương làm mình dễ dãi, dễ dãi sẽ đưa đến kết quả là làm tan vỡ một tình cảm cao quý mà mình và em đều đã nói là sẽ bảo vệ nó trọn
đời. Đừng đề tình cảm chỉ đạo cuộc sống. Phải như Paven, như Ruồi Trâu,
hay như M. của mình đó. Nhất định phải như vậy nghe Th.!
26.3.70
Những giây phút đáng ghi nhớ trong cuộc đời của một người đi làm cách mạng.
Mình lặng yên nghe hơi thở của người đồng chí thân thương ấm trên mái
tóc của mình. Và nhưng ngón tay thon nhỏ lần trên những vết chai sạn
trong bàn tay mình, mình thấy những ngón tay ấy dừng lại trong bàn tay
mình và siết chặt bàn tay mình tha thiết mến thương. Mối tình “sâu đậm,
trong ngần, thiết tha” ngày càng xanh tươi trong tâm hồn mình. Mình trân trọng nâng niu bảo vệ nó, dù trong hoàn cảnh nào cũng quyết giữ gìn nó
trọn vẹn. Ơi người đồng chí thương yêu, có phải vì cuộc sống quanh mình
đang diễn ra sôi nổi và nóng bỏng căm thù nên tình thân của những người
chung đội ngũ chiến đấu đã gắn chặt chúng ta trong mối tình thiêng liêng ấy. Ta đến với nhau bằng con đường của những người chung lý tưởng, mối
tình hoàn toàn khác hẳn tình yêu của những người con trai với những
người con gái nhưng nó cũng có một sức mạnh diệu kỳ. Sức mạnh đó cho ta
niềm vui, hy vọng, giúp ta quên đi những đau xót đang diễn ra quanh mình va nó đã là ngọn lửa sưởi ấm trái tim mình, một trái tim sôi nổi cần
được nuôi dưỡng bằng những tình cảm trong sạch và chân chính.
27.3.70
Vẫn cái cảnh đời của những người trên căn cứ. Mình tự nhiên cũng tham gia
vào đấy, bốn giờ sáng đã dậy ăn cơm để trời mới mờ sáng bắt đầu ba lô
ruột nghé lên đường. Đến nơi định ở, không thể ngờ nơi đây vừa qua một
trận bom dữ dội, cả khu nmg tan nát, cây lá đổ ngổn ngang, những căn nhà xiêu vẹo tranh lá bay gần hết. Để ba lô xuống mình lặng yên nhìn mọi
người. Ai cũng cười mặc dù mình đọc thấy trong từng đôi mắt nỗi lo âu
suy nghĩ… công tác khởi nghĩa đã dồn dập ào đến, với tình hình này sẽ ra sao?
Đêm nay trời mưa, những giọt mưa rơi lộp độp trên
những chiếc ba lô và những chiếc xoong nồi còn để giữa trời tạo thành
một nốt nhạc buồn buồn. Mình nhìn anh thấy tràn ngập xót thương. Anh
xanh và gầy, đó là kết quả của những đêm dài không ngủ vì công việc và
lo âu. Anh trai của em ơi, dù có thương anh đến bao nhiêu mình cũng
không có cách nào để bảo vệ sức khoẻ cho anh được cả. Điều kiện của em
không thể để em làm gì được. Đành vậy nghe anh. Tuy vậy chắc anh hiểu
em.
29.3.70
Địch uy hiếp khu vực
bệnh xá một cách nghiêm trọng. Những chiếc HU-1A và rọ quần sát trên
ngọn cây phóng lựu đạn, hoả tiễn tầm ngắn và xổ từng tràng đại liên nghe đến điếc tai. Pháo từ núi Chóp bắn vào nổ sát bên hầm, một mảnh pháo to chẻ nát một thân cây lát hầm ngay giữa phòng mổ: nếu địch ập vào đây
làm sao di chuyển được thương binh cho kịp Thành và anh Xuất đi cảnh
giới không thấy về, súng nhỏ nổ hướng đó, tàu bay hạ hướng đó, có ai sao không?
Lo âu đè nặng trong lòng. Bất giác mình nhớ đến
lời anh, trong một buổi tâm tình anh đã thân thiết hỏi mình: “Ai bảo vào Nam chi cho khổ, ở ngoài đó thì không ở?” Anh trách em sao? Mình biết
anh không trách mà chỉ thương mình nên hỏi vậy thôi. Anh là người thứ ba đã hỏi mình câu hỏi đó. Không đâu, chính từ trong gian khổ này ta mới
cùng hiểu cái giá trị của những con người cách mạng. Ai đứng vững trong
lửa đỏ và nước sôi người đó sẽ là người chiếnthắng. Như N. ôxtơrốpxki đã nói "Thép đã tôi trong lửa đỏ và nước lạnh sẽ càng thêm rắn chắc, sẽ đủ sức vượt qua mọi thử thách…”.
Đêm nay rừng cây im lặng, cái im lặng mà sôi sục lạ thường ở đây mình lắng nghe từng động tlnh và theo dôi bước đi của địch, còn ở đó chắc anh cũng đang dõi theo từng
bước đi của mình.
* * *
Lần đầu tiên
đào huyệt chôn một người đồng đội, những nhát cuốc của mình bổ xuống đá
làm toé lửa lên như nỗi căm thù đang bốc cháy trong lòng mình. Hôm qua
trong lúc đi cảnh giới về gặp địch, Thành đã bị chúng bắn chết ngã ngay
tại suối trước ngô vào nhà mình, và anh Xuất bị chúng bắn bị thương rồi
hạ tàu bay chở đi. Chiếc quần của anh chúng rọc nát còn vứt lại một bên… Chưa đầy ba tháng cơ quan mất ba người?
Huyệt đào chưa
xong mọi người đã khiêng Thành về. Qua một ngày rồi mà máu vẫn còn chảy
ướt đỏ tấm drap quấn quanh Thành. Mình nhìn không rõ mặt Thành lắm, chỉ
thấy đôi mắt đã nhắm và nước da nhợt nhạt Lúc sống Thành có nhiều nhược
điểm làm mình không ưa, nhưng bây giờ khi khoả đất lấp lên thân hình
người đồng đội ấy mình không cầm được nước mắt Vậy đó, hãy ráng mà đùm
bọc thương yêu nhau khi còn sống chớ khi đã chết rồi có khóc thương cũng chỉ là những giọt nước mắt nhỏ trên nấm đất vô tri vô giác mà thôi.
30.3.70
Buồn và buồn da diết. ơi những người thân thiết của tôi ơi! Tôi biết nói sao để mọi người hiểu lòng tôi như tôi đã hiểu. Những bước đường tôi đi
gian nan biết mấy, bước đường của một cô gái học sinh bước lên làm công
tác lãnh đạo, cái gì làm mình khác mọi người? Nếp sống hay sao? Nếp sống tình cảm, nếp sống giàu suy nghĩ giàu nội tâm, nếp sống hơi cầu kỳ của
một đứa tiểu tư sản… Tất cả cái đó là gì? Chính là cái khác với mọi
người. Mình cảm thấy đau xót khi thấy rằng những người quanh mình ghen
tuông kèn cựa nhưng lại cố cho rằng họ là tốt, họ là khiêm tốn... Thùy
ơi, hãy bình tĩnh vững vàng, hãy nhận lấy khuyết điềm để sửa chữa cho
tận gốc.
Đừng buồn, Th. đã hiểu cuộc đời rồi kia mà,
hãy dành những giọt nước mắt ấy để khi gục đau trong cánh tay những
người thân yêu, họ sẽ hiểu lòng Th. như chính Th. đã hiểu và họ sẽ xoa
dịu nỗi đau buồn cho Th. bằng tình thương đằm thắm thiết tha. Hãy cười
lên đi Th. nhé.
Ơ cô gái học sinh, ba năm trên chiến
trường lửa khói, trong gai góc cuộc đời, bàn chân cô dày dạn lên nhiều
rồi, hãy mạnh dạn mà đi, vững bước mà đi nghe.
9.4.70
Một giấc mơ kỳ lạ, đó là hình ảnh tổng hợp của những ngày sống trên cả miền Bắc và miền Nam mà mình đã trải qua. Đó là hình ảnh lớp chuyên khoa mắt của mình với những người đồng nghiệp trong chiếc áo blouse trắng và
những chiếckính hiền vi đề trước mặt Đó là hình ảnh một toà nhà tráng lệ dành cho cơ quan huyện uỷ làm việc, mình đã đến đó, bình thường tự do
như những nếp nhà giản dị xưa nay mình vẫn đến, và cũng ở đó mình gặp
anh trong bộ quần áo với những đường ly thẳng tắp. Vẫn là anh thân thiết chăm sóc mình tùng cử chỉ nhỏ và cũng có cả chị nữa, chị vẫn hiện lên
với gương mặt buồn và áo quần giản dị… Ôi, đó có phải là viễn cảnh của
ngày mai không Ngày mai khi Hoà bình lập lại mình lại trở lại mái trường xưa và những người đã cùng mình gắn bó trong cuộc chiến đấu này sẽ cùng mình sung sướng trong không khí Hoà bình đó.
10.4.70
Giấc mơ đã thành sự thực nhưng chỉ là một phần của giấc mơ thôi! Hình như
mình không cảm thấy cái sung sướng khi cái điều mình mong muốn trở thành thực tế. Vì sao vậy nhỉ? Mình xét lại chăng?
22.4.70
Rất lâu rồi mới đọc lại những dòng chữ thân yêu của em. Lá thư em đượm vẻ
đau buồn vì em cho rằng mình không thương em nữa. Thực ra mình bao giờ
cũng giữ trọn trong lòng mình hình ảnh thân yêu của em, nhưng như mình
đã nói với em đó: Tình thương có thể biểu hiện chói loà rực rỡ nhưng
cũng có lúc âm thầm lặng lê vì không nên và không thể biểu hiện.
Hiểu vậy không hở em của riêng tôi?