Ôn Dương làm ổ ở nhà chừng hai tháng. Bộ phim <Lao tù> bắt đầu tiến vào giai đoạn quảng bá bận rộn, Ôn Dương cũng đi theo đoàn phim bay mải miết khắp các thành phố lớn. Sau khi số mới của tạp chí S.R phát hành, khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Ôn Dương trên trang bìa khiến tất cả các độc giả của S.R lẫn đông đảo những cư dân mạng xem qua từ nhiều kênh khác nhau đều ngỡ ngàng. Bởi vậy độ nổi tiếng của Ôn Dương vẫn liên tục tăng lên không ngừng.
Qua bốn tháng nữa là đã đến cuối năm. Vai chính của Ôn Dương trong <Lao tù> như dự kiến được đề cử cho nhiều giải thưởng tại Lễ trao giải Kim Mã Quốc tế. Nhắc tới <Lao tù> thì bởi chủ đề của phim và các nhân tố khác dẫn tới doanh thu phòng vé kém ở các rạp chiếu phim trên toàn quốc. Song điều đó cũng không hề ảnh hướng tới đoàn phim, vì ngay từ đầu, với kĩ thuật quay phim độc đáo, và cốt truyện nghiêm túc giàu ý nghĩa sâu sắc đã hướng tới để giành giải Kim Mã. Vì đã chuẩn bị sẵn, nên đương nhiên giải thưởng cũng như tất cả vinh quang đêm hôm đó đều chui vào túi của đoàn phim <Lao tù>.
“Người giành giải Kim Mã dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần này là...”
Điện thoại di động liên tục phát đoạn quay cảnh trao giải Kim Mã trong đêm hôm đó. Ngay cả khi đã biết kết quả cuối cùng, chủ nhân của chiếc điện thoại vẫn không khỏi nhíu mày, hồi hộp chờ khách mời trao giải gọi lên cái tên mà mình quen thuộc.
“...Ôn Dương!”
Tại lễ trao giải, những tràng pháo tay như sấm rền liên tục vang lên, ánh đèn rực rỡ rọi vào đâu đó trong khán phòng. Trong màn hình, một người đàn ông mặc bộ tây trang giản dị tao nhã đứng dậy khỏi chỗ ngồi và mỉm cười khiêm tốn với xung quanh, rồi khoan thai bước lên trên bục nhận giải. Bấy giờ, người đàn ông cầm chiếc cúp đang phát biểu cảm nghĩ, mặt mang một nụ cười ấm áp. Đôi mắt đen nhánh và điềm tĩnh của anh toát lên ánh sáng chói mắt rực rỡ, khiến hắn hận không thể lấy chúng xuống cẩn thận mà nâng niu trong lòng bàn tay mà hôn hít, bảo vệ...
Thấy người trong điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía đông đảo người hâm mộ chen nhau chật ních đang giơ lên điện thoại chụp ảnh, khóe môi Trình Doãn Triết khẽ cong lên, nở một nụ cười sâu xa khó hiểu.
...
“Ôn Dương, em không sao chứ? Nếu mệt quá, chúng ta xuống máy bay từ lối khác đi ra ngoài là được.” Du Hồng Phi lo lắng nhìn Ôn Dương có vẻ đang khó chịu ở bên cạnh. Dạo này anh ta tạm thời giao cậu nghệ sĩ còn lại kia cho trợ lý, còn mình thì đích thân theo trông nom Ôn Dương.
Lý do đầu tiên là từ hồi Ôn Dương thành ảnh đế thì bận rộn hơn trước, còn một nguyên nhân khác là từ Từ Yến anh ta biết gần đây trạng thái của Ôn Dương rất không ổn, anh thường hay uống thuốc ngủ. Du Hồng Phi nghĩ có lẽ sau khi thành ảnh đế Ôn Dương nhận quá nhiều hợp đồng nên áp lực cũng tăng thêm, nên không khỏi sầu lo.
“Không cần đâu, cứ như bình thường là được ạ.” Ôn Dương từ chối lời đề nghị của Du Hồng Phi, bực bội xoa xoa cái trán đau nhức, tiếp tục cúi đầu lật xem kịch bản vừa nhận được.
Nhìn thấy Ôn Dương lại bắt đầu đọc kịch bản, Du Hồng Phi nhíu mày, cầm lấy kịch bản mà Ôn Dương đang xem, nghiêm mặt hỏi: “Ôn Dương, nói cho anh biết, bao lâu rồi em chưa ngủ ngon?”
Ôn Dương thấy kịch bản bị lấy đi, bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế nói: “Chỉ là gần đây em mất ngủ thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Thế mà gọi là không có gì nghiêm trọng à?” Du Hồng Phi trừng mắt, tức giận quở trách: “Ngày nào em cũng uống mấy loại thuốc kia, gần đây lại còn tự ý tăng liều. Ôn Dương, cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại thân thể!”
“Em biết rồi, anh Du, em tự có chừng mực mà.” Ôn Dương cười dịu dàng nói, nhưng đáy mắt không giấu được sự mệt mỏi lo nghĩ, Du Hồng Phi nhìn thấy điều này rất rõ ràng.
Đối với câu nói “Em tự có chừng mực” bất biến của Ôn Dương, Du Hồng Phi rất bó tay. Biết rõ chỉ là qua loa lấy lệ, nhưng anh ta lại không có cách nào khuyên được Ôn Dương, chỉ đành nói thật: “Anh tìm cho em một bác sĩ tâm lý uy tín rồi, em xem xét thời gian đi gặp đi!”
“Vâng.” Lải nhải của mẹ già Du Hồng Phi khiến Ôn Dương lựa chọn thỏa hiệp. Anh biết gần đây trạng thái của mình quả thực càng ngày càng tệ, lúc trước bận quay phim không có thời gian, bây giờ đã thành ảnh đế nên không phải ép bản thân mình đi nhận các loại kịch bản nữa. Có thời gian rảnh, anh cũng nên giải quyết vấn đề này.
Máy bay chả mấy đã hạ cánh. Ôn Dương vừa xuống máy bay, tiếng hoan hô cuồng nhiệt ầm ĩ của người hâm mộ khiến anh khó thở, cơ thể hơi lảo đảo, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ và Du Hồng Phi tiến vào đám đông chen lấn.
Ôn Dương cố gắng giữ nụ cười dịu dàng trên mặt để chào hỏi người hâm mộ, nhưng thân thể khó chịu khiến sắc mặt anh tái nhợt. Có lẽ là nhìn thấy sự kỳ lạ của Ôn Dương, những người hâm mộ không còn chen lấn xô đẩy xung quanh nữa, mà chỉ giữa một khoảng cách không xa không gần ở phía sau, như một cái đuôi nhỏ đi theo ngắm nhìn bóng lưng của nam thần phía trước, vẫn duy trì trật tự và yên lặng.
Lúc sắp sửa ra khỏi sân bay, bước chân của Ôn Dương đột nhiên dừng lại. Anh mím chặt môi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa. Hiếm khi hắn ta mặc tây trang giày da nghiêm chỉnh, tóc vuốt lại gọn gàng ra sau được cố định bằng keo xịt tóc, một cái kính viền bạc đầy vẻ trí thức che bớt đi vết sẹo dữ tợn trên mắt, và cả cặp mắt cười như không cười kia nữa.
Nụ cười trên mặt Ôn Dương dần tắt, anh cau mày bình tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, lịch sự mà xa cách nói: “Trình tiên sinh, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
“Không trùng hợp đâu.” Trình Doãn Triết đi về phía Ôn Dương, mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt giả dối của anh, cười khẽ. “...Tôi đặc biệt tới để đón em mà!”
Lông mày Ôn Dương nhíu chặt lại.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Doãn Triết khiến người hâm mộ và cánh truyền thông phía sau không khỏi xôn xao bàn tán, đèn flash máy ảnh liên tục nhấp nháy khiến Du Hồng Phi lo lắng. Tuy anh khó hiểu sao Trình Doãn Triết và Ôn Dương lại quen biết, nhưng tại thời điểm này quan trọng nhất vẫn là không gây náo động.
“Trình tiên sinh, chào anh, tôi là người đại diện của Ôn Dương, Du Hồng Phi. Nếu có chuyện gì, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.” Du Hồng Phi ám chỉ về đám báo chí phía sau, lịch sự nhắc nhở.
“Ừ.” Trình Doãn Triết tỏ ý đã hiểu gật đầu, khi Du Hồng Phi đang định thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Trình Doãn Triết bước tới, nắm lấy cổ tay của Ôn Dương, kéo người đi về hướng khác.
Du Hồng Phi:...
Trình Doãn Triết quẹo mấy vòng, sau khi cắt đuôi được những người hâm mộ và truyền thông đi theo, hắn ta kéo Ôn Dương vào phía sau một tấm biển quảng cáo lớn hẻo lánh ở sân bay để che khuất thân mình hai người, chỉ lộ hai đôi chân. Người tới lui trong sân bay nhưng không ai chú ý tới chỗ này.
“Anh làm gì cái gì vậy? Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Ôn Dương hất tay Trình Doãn Triết ra, gằn giọng lạnh lùng nói. Ánh mắt nhìn Trình Doãn Triết không hề che giấu vẻ chán ghét và chống cự.
“Ư!”
Gã đàn ông vẫn ngang ngược như trong ký ức của Ôn Dương. Ngay sau khi anh vừa dứt lời, Trình Doãn Triết lập tức áp Ôn Dương vào tường giam giữa hai cánh tay. Hắn tháo kính xuống, cúi đầu hôn lên môi Ôn Dương một cách thô bạo, cái lưỡi cạy hàm răng đang đóng chặt ra, hung hăng liếm láp khoang miệng của Ôn Dương, hút lấy hơi thở quen thuộc đã lâu không được chạm vào.
Lưỡi bị gã đàn ông quấn lấy tê dại, môi khẽ mở, tiếng nước mập mờ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, nước bọt từ khóe miệng không tự chủ chảy xuống cằm, thấm ướt cổ áo mà không hề biết.
Cánh tay của Ôn Dương dần dần quấn lên cổ của gã đàn ông. Khi anh gần như chết lặng cả người đến nghẹt thở vì nụ hôn, Trình Doãn Triết cuối cùng cũng hôn đủ mà rời khỏi miệng Ôn Dương. Một tay hắn ôm chặt eo Ôn Dương, một tay thì vuốt ve đôi môi ẩm ướt nước bọt của anh, giọng hắn khàn khàn nhỏ nhẹ nói: “Có nhớ tôi không?”
Không...
Ôn Dương ngẩn ra, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, thân mình bất giác trở lại cái ôm của gã đàn ông, vùi mặt vào lòng hắn, đờ đẫn đáp: “Có...”
- -Kết thúc--
Thụ: Yêu anh hơm? / Công: Kó (ಥ﹏ಥ)
Bùn không các bạn, như tag mind-break ấy nhỉ ( ̄▽ ̄)
Toàn làm truyện ngược, đang nghĩ bộ sau có nên đổi gió sang ngọt sủng không („• ֊ •„)