Anh ấy rất thương mình,
Anh ấy rất dịu dàng,
Anh ấy là chốn an toàn.
Anh ấy bạo lực vì mình làm sai,
Là mình không nghe lời,
Anh ấy phạt mình là đúng,
Anh ấy rất tốt,
Mình hẳn phải ỷ lại anh ấy…
“Sai, sai hết!!”
Ôn Dương mặt mũi lạnh lùng gạt tung sách vở bút cốc trên bàn xuống. Đôi mắt ôn hòa ngày thường lộ vẻ điên cuồng. Sắc mặt anh trắng bệch đáng sợ, bờ môi khô nứt, âm u nhìn chằm chằm chén trà vỡ nát dưới mặt đất.
Lúc Du Hồng Phi đẩy cửa đi vào thì thấy một Ôn Dương kỳ quái như vậy. Đáy lòng anh kinh sợ không thôi. Từ khi anh biết Ôn Dương đến nay, đối phương luôn mang dáng vẻ khiêm tốn ưu nhã lịch lãm, chưa từng như bây giờ, một cảm giác khiến người thấy kỳ dị quái lạ.
“Ôn Dương?” Du Hồng Phi lo âu gọi một tiếng.
Ôn Dương cứng người, ngồi vào ghế sô pha bên cạnh. Anh khom lưng cúi đầu, hai tay chống đầu, khuất dưới mái tóc là khuôn mặt tràn ngập mệt mỏi.
“Lát nữa là bắt đầu chụp rồi đấy, em có sao không?” Du Hồng Phi nhìn dáng vẻ bây giờ của Ôn Dương, nghĩ bụng sẽ từ chối buổi chụp hình bìa tạp chí. Tuy sát giờ làm thế sẽ để lại ấn tượng xấu với bên họ, nhưng…
Ôn Dương cúi đầu dồn dập thở hổn hển, chờ cho hơi thở dần dần ổn định lại. Tay anh xoa ấn trán, giọng nói khàn khàn: “Không sao đâu anh, đi thôi!”
Du Hồng Phi vẫn không yên lòng nhíu mày: “Nhưng em bây giờ…”
“Không có việc gì.” Ôn Dương ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Du Hồng Phi. Thấy vẻ sững sờ trên mặt anh ta, Ôn Dương mới nhận thấy mình mất bình tĩnh. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, mở ra lần nữa trong mắt đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo ôn hòa. Ôn Dương nở nụ cười nói: “Em xin lỗi, dạo này tâm trạng không được tốt lắm, có lẽ là do làm việc mệt mỏi quá, không có gì đáng ngại đâu anh.”
Du Hồng Phi nén xuống nỗi sầu lo, chau mày nói: “Nếu không thì sau đợt quảng cáo này em nghỉ ngơi một thời gian đi. Chứ thấy em bây giờ, anh có hơi hối hận vì đồng ý cho em nhận kịch bản của đạo diễn Lương lần trước.”
Kịch bản mà Du Hồng Phi nhắc tới là bộ phim Ôn Dương mới vừa đóng máy – <Lao tù>, do cậu thanh niên trẻ tuổi thiên tài Lương Vĩnh Thiến đạo diễn. Bộ phim mang phong cách u ám buồn thảm, kể về sinh hoạt ngoài xã hội của một tên tội phạm mắc bệnh tâm lý sau khi thụ án xong. Toàn bộ quá trình quay chụp nội dung bộ phim rất áp lực. Mà Ôn Dương thân là diễn viên chính, vì để diễn nhân vật này được tốt nhất đã từng đến tận bệnh viện tâm thần ở mấy ngày, có lẽ ít nhiều cũng ảnh hưởng tới Ôn Dương…Điều này khiến Du Hồng Phi không tài nào yên tâm nổi.
“Vâng, vậy coi như là em được nghỉ phép ha.” Ôn Dương dừng mấy giây, giả vờ ra vẻ thoải mái, nói đùa.
Du Hồng Phi định nói gì nữa thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Là nhân viên chụp ảnh tới gọi.
Từ lần đóng vai nhân vật Tống Triều trong phim <Mặt trời đỏ> năm ngoái mà bỗng nổi tiếng. Nên trong năm nay Ôn Dương nhận được kha khá quảng cáo, trừ lúc quay bộ <Lao tù> vừa mới đóng máy xong thì hầu như thời gian còn lại Ôn Dương đều tham gia các hoạt động tuyên truyền hoặc vài hợp đồng quảng cáo.
Cũng khi đó, anh nhờ vào vai diễn Tống Triều mà nhận giải thưởng nam phụ xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Ưng. Giải thưởng này khiến anh từ sao hạng B lên thẳng thành sao hạng A, cũng trực tiếp giải trừ vụ tai tiếng anh mắc bệnh “ngôi sao”, kênh kiệu nên bị đoàn phim thay người.
Mà fan trên weibo của anh cũng tăng lên hơn mười nghìn người trong một đêm, song những điều này không ngăn được Ôn Dương thôi bận rộn.
Buổi chụp trang bìa tạp chí S.R hôm nay cũng bởi vì đoàn phim Ôn Dương vừa đóng máy xong mới được nhận lời.
S.R là tạp chí thời trang hàng đầu trong ngành. Tạp chí này dẫn đầu xu hướng xã hội trong nước với phong cách độc đáo, phá cách và mới lạ. Hơn nữa nhân vật trang bìa tạp chí luôn luôn là những nghệ sĩ nổi tiếng có phẩm chất đạo đức xuất sắc và ngoại hình đẹp nên càng được nhiều người trong nước, đặc biệt là phái nữ ưa chuộng.
Lần này nhà thiết kế của S.R lựa chọn chủ đề cho Ôn Dương là âm dương. Dưới ánh đèn huỳnh quang, ống kính của nhiếp ảnh gia tới gần, sườn mặt kiên nghị của Ôn Dương xuất hiện rõ ràng trên màn ảnh. Đôi mắt liếc chéo về phía ống kính sâu hút mê hoặc, chăm chú đắm say như thể đang nhìn người yêu, khuấy động con tim người khác. Mà bộ âu phục màu bạc trên người càng khiến mỗi một cử động của anh tràn đầy cảm giác lịch lãm tao nhã.
Nhưng ở động tác tiếp theo, Ôn Dương quay mặt lại đối mặt với nhiếp ảnh gia, vốn đã nhìn một lần rồi nhưng anh ta vẫn bị giật mình trước vẻ đẹp của Ôn Dương mà hít hà một hơi. Khuôn mặt của Ôn Dương, là một khuôn mặt âm dương.
Hoặc giả nói vậy cũng không được thỏa đáng. Ở nửa bên kia, lấy mũi làm trung tâm, đôi môi đỏ mọng diễm lệ như máu trên gương mặt trắng nhợt. Đôi mắt của Ôn Dương được đánh một lớp phấn mắt đen dày, kéo dài đến đuôi thì hất cong lên. Mắt anh nheo lại, thoạt nhìn toát lên vẻ xinh đẹp khêu gợi quyến rũ, tương phản với nửa mặt còn lại đĩnh đạc nam tính, hiện ra loại mỹ cảm quái lạ khác thường.
Ôn Dương chỉnh lại động tác dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia. Anh cầm điếu xì gà đặt cạnh khóe môi một cách tao nhã như một quý ông quý tộc. Hành động này làm lộ ra móng tay sơn đỏ dưới ống kính, diễm lệ như đôi môi đỏ mọng đang cong lên nụ cười quyến rũ ở nửa mặt bên kia, khiến thiết kế giữa quý ông Yuppie* kết hợp với cô nàng nóng bỏng nhiệt liệt toát lên vẻ phong tư lười biếng.
(*) Chú thích: “Yuppie” (là từ viết tắt của “young urban professional” hoặc “young upwardly-mobile professional”) là một thuật ngữ được sử dụng vào đầu những năm 1980 cho những người trẻ có chuyên môn làm việc ở thành thị. Đại loại là trẻ trung, thời thượng, giỏi giang.
Du Hồng Phi nhìn Ôn Dương trong ống kính, lông mày nhíu chặt vẻ sầu lo. Từ sau lần Ôn Dương mất tích, anh ta vẫn luôn đi theo Ôn Dương mỗi lần chụp quảng cáo, mà cũng từ khi đó, Ôn Dương bắt đầu hơi kỳ lạ, không còn khiến người khác thấy gần gũi như trước nữa mà trái lại tính cách trở nên thất thường như bây giờ. Mặc dù Ôn Dương có cố gắng giả vờ hòa nhã thân thiện, song ở cạnh nhau lâu dài nên Du Hồng Phi vẫn nhận ra anh đang bực bội nóng nảy.
Anh ta lại nghĩ, rốt cuộc một tuần đó Ôn Dương đi đâu?
“Hi vọng rằng lần sau chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác…” Khi buổi chụp hình kết thúc đã khoảng tầm bốn giờ chiều. Lúc định về thì nhiếp ảnh gia Dave đi tới, vỗ vai Ôn Dương cười nói: “Nhưng tôi càng hi vọng anh có thể trở thành người mẫu hơn. Thần thái và dáng người của anh thật sự rất đẹp.”
“Xin lỗi anh Dave, nhưng so với sàn catwalk thì tôi càng thích màn ảnh lớn hơn. Đương nhiên chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.” Ôn Dương nở nụ cười ôn hòa, lịch sự từ chối.
“Cảm ơn anh, nhưng tôi không nghĩ sẽ có ngày đổi ý.” Ôn Dương và Dave bắt tay, mỉm cười chào tạm biệt, sau đó anh cùng Du Hồng Phi vào thang máy, rời khỏi phòng chụp ảnh.
Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa nãy, Du Hồng Phi chau mày chần chừ nói với Ôn Dương: “Chúng ta vẫn nên hạn chế hợp tác với Dave, dù sao thì em cũng tập trung vào phim ảnh…”
“Anh Du, anh không phải lo đâu,” Khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt bất đắc dĩ, Ôn Dương nói rằng: “Em biết mục tiêu của mình, mà em cũng đâu phải mấy tay mơ mới bước vào ngành giải trí dễ mất phương hướng. Nên anh không cần cứ đi theo em mãi đâu, anh cũng phải trông nom Tề Lương mà đúng không?”
“Thì cũng do việc em đột nhiên mất tích làm anh hết cả hồn còn gì!” Du Hồng Phi nhìn vào đôi mắt sâu hút ôn hòa của Ôn Dương, không biết tại sao lại cảm thấy áp lực mà nhìn sang chỗ khác, thở dài nói: “Thôi lúc em nghỉ anh không theo nữa, để đi xem xem cái thằng nhóc kia lại gây rắc rối gì cho anh?!”
“Vâng, mấy tháng nay gây phiền phức cho anh rồi ạ.” Ôn Dương áy náy. Đương nhiên anh biết Du Hồng Phi lo lắng, nhưng có một số chuyện thật sự không thể để đối phương biết…
Thang máy đã đến tầng 1. Đi ra thang máy, Ôn Dương tùy ý liếc mắt nhìn xung quanh thì chợt sững sờ, rồi lấy kính râm trong túi đeo lên.
Thấy hành động của Ôn Dương, Du Hồng Phi nhìn theo hướng mắt của anh thì thấy một người đàn ông mặc âu phục, trên mắt có vết sẹo dữ tợn đang đi về phía bọn họ, bên cạnh hắn còn đi theo tổng biên tập của tạp chí S.R.
“Ta đi thôi!”
Bên tai truyền đến tiếng hô của Ôn Dương, Du Hồng Phi thu tầm mắt rồi đuổi theo Ôn Dương đã đi về phía cửa. Lúc đi ngang qua người đàn ông kia, anh thấy Ôn Dương lịch sự gật đầu với người nọ rồi lướt qua ngay.
“Giám đốc Trình.” Du Hồng Phi cũng vội chào hỏi, song không dám nhìn thẳng vào đôi mắt âm u hơi có vẻ đáng sợ của hắn ta.
Đến khi ngồi lên xe, Du Hồng Phi đóng cửa xe lại, thuận miệng buôn chuyện với Ôn Dương ngồi phía sau: “Vết sẹo của giám đốc Trình là sao vậy nhỉ, cũng chả thấy báo chí đưa tin gì? Anh nghĩ nếu sâu thêm chút nữa có khi mù rồi ấy…Mà có mù thật đi nữa thì với anh ta chắc cũng chả ảnh hưởng gì mấy, lúc nào chẳng có một đống người nguyện hiến thân cho…Ôn Dương, em nhớ kỹ với mấy vị tai to mặt lớn như thế thì sau này chúng ta nên tránh xa thì hơn…”
“Vâng.” Ôn Dương bỏ kính râm xuống, nhắm mắt lại ngủ bù, lơ đãng trả lời.
Du Hồng Phi định nói thêm gì nữa nhưng khi nhìn lên gương chiếu hậu thấy Ôn Dương có vẻ không muốn tiếp chuyện nên không lải nhải buôn dưa lê tiếp nữa.