Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 7: Chương 7: Diễn biến tình yêu




Tôi đặt chăn ở ngay bên đường cái rồi ngồi lên đó, dáng vẻ giống hệt con khỉ ngồi xổm trên hòn đá đang ngước lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn cây chuối. Chỉ có điều hình ảnh tôi trông thấy lại là một anh chàng đang mặc trên người chiếc quần sịp gợi cảm, đứng đối diện với cửa sổ kính, vừa gọi điện thoại vừa lắc lắc hông tập luyện trong tòa nhà đối diện...

Có lẽ nhiệt độ sắp hạ rồi, tiếng gió thổi u u, tôi vặn tay giậm chân đứng lên. Vừa đi được vài bước thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ ngay phía đối diện. Một người từ trong xe bước ra, đứng đó, vẫy tay về phía tôi.

Xe lớn xe nhỏ lao qua lao lại khiến bóng dáng người đó lúc ẩn lúc hiện y hệt trong cảnh phim khiến tôi bỗng cảm thấy mình giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Câu chuyện tình yêu, hơn nữa còn là cô gái vô cùng văn vẻ, rất tiểu thư và cũng rất biết giả bộ.

Tôi vuốt mái tóc rối tung, vỗ vào đôi má bị lạnh cứng rồi nở nụ cười mà tôi tự cho là thuần khiết nhất, đáng yêu nhất, cuốn hút nhất, mắt nhìn người đàn ông đang sải bước đi về phía mình dưới ánh đèn giao thông báo hiệu đèn đỏ dừng, đèn xanh đi.

Chiều cao đó, vóc dáng đó, tư thế đó, vẻ đẹp thanh tú đó, khí chất dịu dàng và nụ cười hiền hòa đó, quả không hổ danh là niềm mơ ước bấy lâu của tôi...

Phù...

Đang suy nghĩ lung tung thì Trương Thần đã đứng trước mặt tôi, anh đẩy gọng kính theo thói quen rồi sau đó chau mày, nói:

- Anh đã bảo đợi anh ở bên trong mà, ngoài này lạnh thế!

Tôi giữ nguyên nụ cười trên mặt, dùng cái giọng nũng nịu đáp:

- Vì người ta muốn gặp anh sớm hơn mà.

Trương Thần ngây người, hỏi:

- Em ốm à?

Tôi cũng ngẩn người ra, đáp:

- Không ạ...

- Vậy tại sao không chỉ khuôn mặt trông như mất hồn mà đến giọng nói cũng không bình thường vậy?

-... Anh đúng là người chẳng hiểu gì.

Trương Thần cười, kéo tay tôi vào chỗ khuất gió, cử chỉ vô cùng tự nhiên.

Sau khi đã ổn định, anh lại nắm lấy tay kia của tôi, nhẹ nhàng nói:

- Em đã thấy ấm hơn chưa?

Không biết có phải là do bị gió lạnh táp hay không mà toàn bộ chỉ số nhạy cảm của tôi đều như bị hạ thấp, đến lúc này mới phản ứng lại. Tất nhiên chuyện mang ý nghĩa biến cố lịch sử trong quá trình phát triển tình cảm từ giai đoạn đầu quan hệ nam nữ là nắm tay đã trở thành quá khứ xa xăm rồi.

Có lẽ sự yên lặng của tôi khiến Trương Thần nghĩ là tôi vẫn chưa đủ ấm. Do đó anh buông tay tôi ra, cởi khuy áo khoác rồi ôm gọn cả người tôi vào trong đó, siết vào lòng mà nói:

- Giờ em đã ấm chưa?

Toàn thân tôi cứng đờ như cây gậy, cả khuôn mặt gần như vùi trong lồng ngực anh. Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc của áo len và cả mùi hương nhè nhẹ, chẳng phải là mùi sữa tắm, càng không phải là mùi nước hoa, lẽ nào đây chính là mùi đàn ông trong truyền thuyết? Mùi hương này thật khiến người ta say đắm...

Vì đôi khi Lâm Lỗi cũng hút thuốc nên cơ thể anh ta lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc lá. Mỗi lần anh ta bọc tôi lại như thế này, tôi đều hít thật sâu rồi sau đó đẩy anh ta ra mà nói:

- Hôi quá! Hôi chết đi được! Đúng là đồ hôi hám!

Thực ra, mùi đó rất dễ chịu, tôi rất thích...

Tôi ngẩng đầu, hít hơi lấy giọng rồi nhân tiện nén những ý nghĩ quái quỷ xuất hiện trong đầu xuống, sau đó nhìn gương mặt đang tươi cười trước mặt, nói:

- Vừa cầm tay, vừa ôm, tiếp theo anh muốn làm gì đây?

Trương Thần khẽ nghiêng đầu, hình như là nghĩ ngợi, rồi sau đó dùng hành động trả lời tôi.

Tôi hơi choáng, có lẽ là do thấy hơi khó thở, chỉ có điều, lần này không thể dùng miệng để thở nữa vì nó đã bị bịt kín.

Môi Trương Thần rất mềm mại, hơi khô, khi chạm vào, nó truyền thứ xúc cảm vô cùng nhẹ nhàng, rung động đến tận trái tim. Nụ hôn của anh và con người anh đều giống nhau, dịu dàng nhưng sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng bên ngoài chứ không đi sâu vào trong, sau đó dùng tốc độ chậm hơn "chuồn chuồn chạm nước" một chút, tuyên bố kết thúc thắng lợi của nụ hôn này.

Điều đó khiến tôi không có cơ hội từ chối, đương nhiên vấn đề mấu chốt là tôi cũng chẳng muốn từ chối...

Dù trong thời gian rất ngắn như thế nhưng tôi vẫn tranh thủ suy nghĩ một vấn đề, tất cả những điều này xảy ra như thế nào?

Có lẽ vì tôi gọi điện thoại hỏi anh:

- Có phải là anh thích em...

Anh nói:

- Đúng vậy.

Tôi nói:

- Không phải vậy chứ?

Anh nói:

- Đợi anh trong khu nhà, anh sẽ đến ngay.

- Giờ em đã tin là anh thực sự thích em rồi chứ?

Vì đang ở cùng trong một chiếc áo nên lúc này khoảng cách giữa tôi và Trương Thần rất gần, có lẽ chỉ có thể trông thấy làn hơi trắng mà cả hai thở ra. Giọng nói pha lẫn niềm vui khiến tôi có thể tưởng tượng ra khóe mắt cong cong sau mắt kính của anh.

Người đàn ông tôi ao ước bấy lâu cuối cùng cũng thuộc về tôi, đời người thật viên mãn, hạnh phúc.

Nhưng hãy đợi một lát...

Tôi ngả người về phía sau, hai tay tỳ vào ngực anh, cuối cùng cũng trông thấy rõ dáng vẻ cúi đầu khẽ cười của anh:

- Anh thích em nhưng không đồng nghĩa với việc em chắc chắn cũng thích anh. Anh làm thế này tức là ép nắm tay, cưỡng ôm, cưỡng hôn, phải ngồi tù đấy!

Anh liền phối hợp một cách ăn ý, vẻ như vừa tỉnh ngộ, ngại ngùng nói:

- Xin lỗi em. Ban nãy căng thẳng quá nên quên mất. Giờ anh bổ sung, xin hỏi cô Tiểu Đậu, tôi có thể nắm tay, có thể ôm hôn cô không?

Tôi hào phóng gật đầu:

- Xét thấy anh vì căng thẳng mà phạm sai lầm nên em đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho anh lần này. Em chính thức trao cho anh quyền tiến hành ba việc trên nhưng không được lạm dụng nhiều đâu đấy. - Tôi kiễng chân, ghé sát vào tai anh thì thầm: - Vì em cũng thích anh.

Ý cười trên khuôn mặt anh càng rõ hơn:

- Anh biết mà.

- Sao anh biết?

- Lúc nào anh cũng biết.

- Anh biết từ khi nào?

Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng. Nếu đúng như anh nói thì niềm kiêu hãnh, sự kiên cường mà tôi dốc sức duy trì bấy lâu sao có thể chấp nhận được đây?

Do đó tôi tiếp tục làm rõ:

- Là từ khi nào?

- Từ khi em tặng anh cái lọ đựng đồ ăn vặt.

- Biết từ lâu rồi.

-... Sao anh phát hiện ra được?

- Trùng hợp là anh cũng từng xem Diệu thủ nhân tâm và có ấn tượng sâu sắc với cách bày tỏ tình cảm của vị nữ bác sĩ.

Trời đất! Sao mức độ ảnh hưởng của phim truyền hình trên TVB lại lớn đến thế? Những nhà biên kịch ơi, mọi người có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay rồi...

Tôi cố kìm nước mắt:

- Đã biết dã tâm của em từ lâu, sao anh còn giả vờ như không biết?

- Vì anh cảm thấy rất vui mỗi lúc trêu em.

Trêu cái quỷ gì chứ? Vui lắm đấy à?!

Tôi đang vừa tức vừa ngượng thì nghe thấy giọng Trương Thần nhẹ nhàng:

- Vì chúng ta cần thời gian.

Đúng rồi. Thời gian.

Tôi cần thời gian để quên Lâm Lỗi, anh cũng cần thời gian bước ra khỏi nỗi đau bị người yêu cũ bỏ rơi ngay trước hôn lễ.

Giờ đây, cơn ác mộng đeo bám tôi rốt cuộc đã không còn, vậy anh thì sao? Có khi nào bỗng nhiên nghe thấy bản nhạc chuông từ điện thoại của ai đó vang lên, anh chợt thấy mình như kẻ mất hồn không?

Tuy nhiên tôi không hỏi anh câu này.

Mặc dù lọ kẹo là do tôi tặng nhưng phép thuật khiến nó duy trì không bao giờ hết là do anh làm. Có lẽ mỗi khi nhét đầy lọ chính là lúc anh dần dần tạm biệt quá khứ.

Có những chuyện đã là dĩ vãng rồi thì không nên nhắc lại. Trong mỗi người đều có một không gian nhỏ dành riêng cho mình. Dù ký ức trong đó vui hay buồn thì cũng không thích hợp để chia sẻ với người khác, bất kể người đó là ai.

Tôi thả lỏng cơ thể đang cứng đờ của mình, ôm chặt eo anh rồi vùi mặt vào ngực anh:

- Từ xác lập quan hệ yêu đương đến việc nắm tay, ôm, hôn, chúng ta chỉ mất có ba phút, tiếp theo nên làm gì đây?

Anh dựa người vào tường, ôm chặt tôi, vùi đầu vào trong tóc tôi, cười nói:

- Em thử nói xem?

- Một cô gái ngây thơ, trong trắng như em sao có thể nói ra chuyện này chứ?

- Không sao. Dù gì từ trước đến giờ em vẫn nói ít làm nhiều mà.

- Việc bình bầu cuối năm của năm tói, anh nhất định phải nhớ viết câu vừa rồi vào đấy, lương của em chắc chắn sẽ tăng thêm năm mươi phần trăm.

- Phải xem biểu hiện của em đã!

- Mong sếp yên tâm. Em nhất định sẽ vắt kiệt mình đến chết, chăm chỉ làm việc tới hơi thở cuối cùng. À mà không, phải khiến anh kiệt sức đến chết chứ!

Trương Thần gõ cằm vào đầu tôi, cười:

- Đừng đùa nữa. Mai còn phải đi làm đấy.

Tôi dồn hết vẻ hấp dẫn không giống ai của mình vào ánh mắt:

- Thôi được. Anh về phải cố gắng rèn luyện thể lực và tinh thần để còn tái xuất giang hồ đấy!

Anh cười, rồi nắm lấy hai vai tôi quay một trăm tám mươi độ, sau đó khẽ đẩy:

- Em ôm chăn đi. Anh tiễn em về.

- Không cần đâu. Có mấy bước ấy mà, hay em tiễn anh lên xe nhé! - Tôi vừa nói vừa giơ tay ra gọi một chiếc taxi: - Em thích nhìn theo dáng anh rời khỏi đây.

Anh đành nghe theo:

- Sở thích của em đúng là chẳng giống ai.

- Chắc chắn rồi. Nếu không sao lại thích một người thâm trầm xấu bụng như anh chứ?

Anh không nói được gì, chỉ dùng cằm gõ tôi một cái, ý là phản kích.

Chiếc taxi cuốn bụi lướt đi, tôi đứng trên đường, gãi đầu cười không ngớt. Quay người lại, đúng lúc nhìn thấy anh chàng mặc quần lót ở tòa nhà đối diện đã gọi xong điện thoại, đang như Ninja Rùa dựa vào cửa sổ, nhe răng làm mặt quỷ với mình. Tôi lễ phép vẫy tay, hài lòng vì nhìn thấy khuôn mặt co giật như bị sét đánh của anh ta.

Hắn tưởng đang được xem kịch hay của người khác mà đâu biết rằng chính mình mới là diễn viên. Tiếc là chỉ lộ ra có hai chỗ...

Tôi vừa than vãn vừa tung tẩy như lướt trên mây về đến nhà. Trong phòng yên tĩnh đến nỗi người đã bắt đầu dần quen với sự có mặt của con hổ lúc biến lớn lúc hóa nhỏ, rảnh rỗi thì tức giận là tôi, bỗng cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.

Trên bàn không còn chiếc bánh bao nào. Tôi vốn hơi lo lắng rằng sau khi Thương Ngô ho ra máu, không biết có giống như sau lần tới chốn tiên cảnh lấy giọt sương mai về thì ngủ li bì không? Giờ xem ra, sức ăn của hắn cũng không tồi.

Do đó tâm trạng tôi lại tiếp tục trạng thái trên mây. Tôi lẩm nhẩm một khúc nhạc, đi tắm rồi lên giường ngủ.

Trong mơ, tôi thấy mình ở trong một vòng tay ấm áp, rất dễ chịu, khiến tôi yên lòng.

Nhưng khi ngước mắt lên, tôi lại nhìn thấy hai gương mặt đan xen xuất hiện. Lúc thì là Lâm Lỗi, lúc thì là Trương Thần, đôi khi cả hai cùng xuất hiện một lúc tạo thành một dị hình có bốn mắt, hai mũi, hai miệng. Hình ảnh đó thật đáng sợ, tôi liền dựng tóc gáy, vắt chân lên chạy. Chưa chạy được bao xa thì thấy một viên ngọc sáng rực rỡ đang xoay tròn lơ lửng trước mặt. Tôi vội đưa tay ra đỡ, vừa chạm vào, nó đã vỡ vụn ra.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói lành lạnh của Thương Ngô:

- Nếu vấn vương hơi ấm của trần thế thì ắt phải cảm nhận sự lạnh lẽo này, em thực không ân hận chứ?

Rõ ràng tôi không mở miệng nhưng lại nghe thấy giọng mình rõ mồn một:

- Không ân hận.

Những mảnh vỡ rải rác tứ phía tập hợp lại biến thành Thương Ngô, hắn nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, không buồn cũng chẳng vui:

- Được rồi. Thuận theo ý em. - Tiếp đó, máu tươi ở khóe miệng hắn trào ra không ngớt, nhuộm đỏ toàn bộ xung quanh, đồng thời hơi lạnh thấu xương ôm trọn lấy tôi...

Sau đó, tôi tỉnh giấc.

Chả trách gặp phải cơn ác mộng này, thì ra cái chăn đã bị tôi đá phăng xuống đất tự khi nào.

Tôi run rẩy cuộn mình như con tằm rồi bỗng nhiên sực nhớ một vấn đề rất nghiêm trọng - cái chăn mua cho Thương Ngô để ở bên đường quên không mang về.

Trời đất! Quả nhiên không thất tình thì mất tiền.

Việc tự dưng mất không mấy trăm tệ khiến toàn thân tôi đau đớn, tôi tức giận bò dậy uống chút nước quả nhằm bình ổn lại tâm trạng.

Trên chiếc sofa ở phòng khách không có gì ngoài cái chăn cũ kỹ được gấp gọn gàng.

Ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, đúng bốn giờ bốn mươi phút, giờ này ngày hôm qua Thương Ngô vừa luyện xong viên đơn dược có thể khiến tôi không còn sợ lạnh.

Dù miệng hắn nói là không thích thân thể loài người của tôi hiện nay nhưng lại dùng cách của riêng hắn giúp tôi chống rét. Chỉ có điều, so với cách của thần tiên thì tôi thích được ôm trong áo khoác, cùng nhau hưởng thụ sự ấm áp chỉ thuộc về hai người hơn.

Vì tôi là một con người, một người bình thường, điều tôi muốn chính là tình cảm loài người bình thường nhất mà thôi.

Vậy nên Thương Ngô, xin lỗi anh nhé.

Mấy ngày tiếp theo của tôi vừa dễ chịu lại vừa ngọt ngào.

Sáng nào Trương Thần cũng bắt xe đến trạm gần nhà tôi, sau đó mua đồ ăn sáng rồi gửi tin nhắn. Tiếp đó, tôi sẽ vui vẻ đi xuống, hai chúng tôi cùng ăn bánh bao và uống sữa đậu nành đợi xe buýt đến.

Mấy ngày gần đây, trời trở gió, nhiệt độ giảm, đồ đang nóng hôi hổi thoắt cái đã trở nên lạnh ngắt, thế nên Trương Thần liền đổ đậu nành vào trong chiếc bình giữ nhiệt mang theo người rồi lại để chiếc bình trong áo khoác, ôm trước ngực.

Trông thấy tôi mặt mày tím tái hổn hển chạy tới, bao giờ anh cũng mỉm cười với tôi trước, nói vài câu, đợi tôi thở đều rồi mới làm phép, lôi bình sữa đậu nành mang nhiệt độ cơ thể anh ra, đưa tôi uống.

Là một thanh niên đọc truyện Khổng Dung nhượng lê1 trưởng thành như tôi, tất nhiên sẽ không có chuyện xấu xa là ăn một mình mà phải là anh một miếng em một miếng, trong chốc lát sẽ kiss gián tiếp mấy chục lần nhằm tỏ rõ "bản sắc anh hùng".

Nhằm thể hiện cái gọi là ý nghĩa thực sự của "bản sắc anh hùng", tôi nghiêm túc đưa ra yêu cầu mạnh hơn, nhanh hơn, cao hơn với chính mình và cả đối phương.

Chẳng hạn như sau khi Trương Thần uống xong một ngụm, trên khóe miệng khó tránh khỏi việc lưu lại vết trăng trắng, tôi sẽ nhanh như chớp kiễng chân lên, dùng lưỡi thay giấy ăn dọn dẹp sạch bong. Sau đó, tôi sẽ chống nạnh cười lớn nhìn hai tai anh đỏ tía lên. Giữa ánh mắt của những người xung quanh, anh sẽ kéo tôi đứng trước mình, bảo vệ tôi chen lên chiếc xe buýt nhét đầy người đang chầm chậm đến.

1 Khổng Dung nhượng lê: Đây là câu chuyện cổ Trung Hoa, nói về đức tính khiêm tốn, nhường nhịn.

Vào giờ cao điểm, chiếc xe buýt là nơi tốt nhất để thể hiện quan hệ thân mật giữa người với người. Sự chật chội, này chỉ có thể dùng hình ảnh đội quân tinh trùng tiến vào noãn tử mới có thể miễn cưỡng so sánh nổi...

Tuy nhiên, có Trương Thần đứng ở phía sau dùng hai cánh tay và thân thể tạo nên một không gian nhỏ tương đối độc lập nên tôi không phải lo xảy ra thảm cảnh bị người khác chen đến mang thai nữa. Nhưng, lại nhưng, nếu người khác là anh thì thảm kịch có khi lại trở thành vở kịch có hậu...

Người con gái đang yêu đúng là "dâm đãng vô cùng". Tôi phải che mặt lại, xấu hổ quá!

Đến công ty, theo thói quen, Trương Thần rót cho mình một ly nước trắng rồi nhân tiện pha cho tôi ly trà sữa, sau đó bắt đầu làm việc. Đến giờ ăn trưa, hai chúng tôi đi riêng hoặc đi cùng vài người đồng nghiệp. Trong giờ làm việc, hoặc là anh đi ra ngoài nói với tôi vài câu, hoặc là tôi đi vào trong tìm anh lấy đồ ăn, hoặc tất cả mọi người cùng nhau nói cười một lúc. Sau khi tan làm, tôi và anh sẽ đồng hành đi về một hướng.

Tóm lại, trong công ty, tất cả vẫn như trước đây, không có ai biết ngọn lửa "gian tình" của tôi và anh đã hừng hực cháy từ lâu. Đến ngay con mắt lợi hại hơn cả chủ nhiệm khoa giảng dậy trong trường của cô nàng Tiểu Điểu cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Nhắc đến điều này mới thực sự thấy khâm phục cách thêu dệt trước đây của Trương Thần, khiến cho đám đồng nghiệp dù nhìn thấy chúng tôi làm gì cũng đều tự động, tự phát chuyển hóa thành tình hữu nghị cách mạng đồng chí đơn thuần nhất, trong sáng nhất... Đương nhiên, trên thực tế chúng tôi cũng thực sự chẳng làm gì.

Có một câu nói nghe rất hay là: Người đàn ông nghiêm túc lại là người hấp dẫn nhất.

Tôi nghĩ, tinh thần của tôi căn bản đã bị anh chàng Trương Thần luôn nghiêm túc làm phân tán rồi. Chỉ cần anh mở máy tính, trải bản vẽ ra xem, là tinh thần cần mẫn, nhiệt huyết như trâu vàng của anh lập tức tập trung cao độ. Cho dù có người đẹp sở hữu bộ ngực cỡ 36E đi qua, anh cũng không liếc mắt. Thế nên, người chỉ có vòng một cỡ 36C là tôi dẫu có bị anh hoàn toàn phớt lờ cũng không phải là điều đáng xấu hổ...

Tôi vừa tự an ủi mình vừa ngắm nhìn Trương Thần đang chuyên tâm đánh dấu lên bản vẽ. Hai hàng mi thẳng, dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sống mũi rất đẹp, cặp môi thực sự rất cuốn hút...

Cơn thèm khát đang cồn cào, tôi bỗng nghe thấy giọng Trương Thần nói nhưng đầu anh thì không hề ngước lên:

- Tiểu Đậu, em vào đây một lát.

Í? Chẳng lẽ anh chàng đeo kính nghe thấy được cơn thèm khát của tôi? Đây chính là sự đồng điệu về tâm hồn như trong truyền thuyết vẫn nói.

Tôi lau nước miếng rồi lẩn vào, tiện tay đóng luôn cửa lại.

Trương Thần vẫn đang vùi đầu vào công việc:

- Đã làm xong chưa?

- Hả?

- Sáng sớm mai nộp rồi, hôm nay nhất định phải làm xong.

- À!

Cuối cùng, Trương Thần cũng hạ bút xuống nhìn tôi:

- À cái gì? Em mất tập trung như thế, sẽ khó nhận được tiền thưởng tháng này đấy.

Động chạm đến lợi ích kinh tế, trái tim cồn cào của tôi bỗng biến thành ao tù nước đọng, người đàn ông trước mặt không còn là anh chàng người yêu có thể tùy tiện mọi lúc mọi nơi thân mật nữa, mà là Boss có quyền biến cái ví nhỏ đáng thương của tôi trở nên căng phồng hay lép kẹp.

Sau khi nhận định rõ vị trí hiện tại, tôi thành thật đáp:

- Em biết rồi. Trước giờ tan tầm hôm nay, nhất định sẽ hoàn thành.

Anh hài lòng gật đầu:

- Mau đi làm đi!

Đang định quay người đi thì lại nghe thấy anh nói:

- Khoan đã. Em thử nếm cái này xem có ngon không?

Trương Thần lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, bên trong đựng vài miếng bánh bơ hình bươm bướm.

Tôi ngạc nhiên.

Anh đẩy đẩy gọng kính, nói vẻ tự nhiên:

- Sau khi tiễn em về, anh thấy vẫn còn sớm nên đi ra tiệm bánh xem sao. May quá vẫn còn một suất.

Là vì tối qua tôi buột miệng nói là thèm ăn nên anh đã không kể đêm đông, đi khắp thành phố mất mấy tiếng đổng hồ mua về cho tôi.

Trong phim ảnh và tiểu thuyết luôn lặp đi lặp lại chi tiết nhàm chán này nhưng tôi lại rất thích.

Tôi tiến về phía anh cầm lấy một miếng rồi cho vào miệng, Trương Thần lùi lại, tựa người vào lưng ghế, ngước đầu nhìn tôi.

Bầu trời bên ngoài ô cửa sổ xanh ngắt, mây trắng tinh, ánh mặt trời rạng rỡ.

Tôi ăn trong niềm phần khích, anh khẽ cười rồi rút ra một tờ giấy ăn đưa tôi:

- Ăn vụng trong lúc làm, phải nhớ chùi mép đấy.

- Ăn vụng á? - Tôi chớp chớp mắt đầy tà ý rồi ngạo mạn nhấc ly trà của anh lên uống hai hớp: - Bị anh nói như thế đúng là em thấy đói thật...

Trương Thần đành phải nhìn ra bên ngoài:

- Tiểu Đậu...

Trong lòng tôi bỗng có chút không thoải mái:

- Có phải anh rất không muốn mọi người biết quan hệ của hai chúng ta không?

- Không phải vậy. Chỉ là anh không muốn cố ý công khai thôi. Cứ để tự nhiên chẳng tốt hơn sao? - Trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của tôi, anh lặng yên một lát, sau đó đứng dậy, nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi: - Anh nhớ là trước đây từng nghe ai đó nói, người con gái nào khi yêu cũng đều muốn cho cả thế giới này biết để được mọi người cùng chia sẻ niềm vui và hạnh phúc với mình. Vậy nên lần này là do anh sơ ý. Giờ chúng ta đi ra tuyên bố chính thức hay để ngày mai anh đặt một mâm mời tất cả mọi người trong công ty làm chứng?

Thấy anh vui vẻ như vậy tôi bỗng hơi khó hiểu nên nói:

- Sao anh nói cứ như là làm tiệc cưới thế...

- Tiệc cưới mà chỉ có một mâm sao?

Tôi liền tỏ vẻ bàn bạc nghiêm túc, nói:

- Vậy thì bao nhiêu mâm?

Anh vô cùng phôi hợp, ngẫm nghĩ rồi mới nói:

- Việc tổ chức ở quê của mỗi người thì không tính. Còn nếu riêng ở đây, bạn học, đồng nghiệp, bạn bè của hai đứa mình gộp lại chắc khoảng mười mâm.

Tôi cố tình tỏ ra khiêm tốn nói:

- Ồ!... Đúng là em không rành lắm về mấy thứ này.

Anh vừa cười vừa nhẹ nhàng nói:

- Không sao. Anh rành là được.

Tôi thật sự muốn kéo cái lưỡi của mình ra, quấn ba vòng vào cổ, sau đó ra sức siết chặt lại...

Sao lại nói ra những điều không nên nói như thế chứ? Đang yên đang lành lại nói đến những chuyện này.

Trước đây, Trương Thần có yêu một cô gái trong nhiều năm nhưng sau đó hai người lại chia tay ngay trước ngày cưới. Việc này xảy ra sau khi tôi bị Lâm Lỗi đá không lâu. Thời gian đó, tôi sống vất vơ, bất cần, không mục đích. Tôi nhớ loáng thoáng hôm đi làm nào đó, tôi nhận được một email mà Trương Thần gửi cho toàn bộ công ty, những người đang chuẩn bị đi uống rượu mừng của anh, nội dung đại ý là vì xảy ra chuyện nên hoãn tiệc cưới như đã định sẵn và xin lỗi vì đem đến sự phiền phức cho mọi người.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trương Thần tuyệt đối không nhắc đến, do vậy tất cả mọi người đều thống nhất ngầm với nhau là không hỏi.

Nhìn vẻ ngoài, Trương Thần không khác gì lúc thường, vẫn từ tốn, nội tâm và nghiêm túc. Tuy nhiên, có thể vì lúc đó tôi đang trong giai đoạn đau buồn nên vô cùng nhạy cảm với tâm trạng của người khác.

Tôi có thể thấy nỗi đau khổ và những áp lực của anh rõ ràng như nhìn những đường chỉ trong lòng bàn tay mình vậy.

Tôi lúng túng nói:

- Xin lỗi anh. Không phải em cố ý muốn...

Trương Thần vẫn cười, nói:

- Sao phải xin lỗi anh? Em nói như thế khiến anh cảm thấy như mình cầu hôn mà bị khước từ vậy.

- ... Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Được em đào tạo nên anh ngày càng hài hước hơn.

- Nếu đó không phải là chuyện đùa thì sao?

- Vậy... thì là gì?

Ngón tay anh khẽ bấm vào mặt bàn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nếu có ai đó đi ngang qua bên ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng anh và tôi đang bàn luận một vấn đề công việc quan trọng.

Nhưng từ miệng anh lại thốt lên câu:

- Tiểu Đậu, anh thấy chúng mình nên tranh thủ thời gian...

Tranh thủ thời gian làm gì?

Lẽ nào là kết hôn? Nên anh mới cầu hôn ở đây sao? Nếu vậy thì tốc độ tiến triển đúng là "như chớp" rồi.

Đầu óc tôi rối bời, há miệng mãi mà không bật ra được âm tiết nào.

Trương Thần ngước mắt lên nhìn tôi, nắm tay lại che miệng khẽ ho, sau đó dùng thái độ Bí thư Đảng ủy truyền đạt chỉ thị quan trọng của Tổ chức Đảng, nói:

- Hoàn thành bản vẽ đó.

- …

Anh nghiện chơi trò nhả chữ rồi. Anh chàng kính cận ơi, tôi cho anh một trận bây giờ.

Nước mắt tôi giàn giụa, chỉ muốn tát vào mặt, trừng phạt mình vì đã không tiếp thu giáo huấn, không tích lũy kinh nghiệm để mắc lừa anh hết lần này đến lần khác.

Trương Thần bật cười, lông mày và mắt đều cong cong, tiếng cười sang sảng.

Tôi lại một lần nữa bị vẻ đẹp của anh cuốn hút, chỉ muốn vứt bỏ hết mọi thứ để đầu hàng.

Tôi loạng choạng rời khỏi phòng, Trương Thần giúp tôi mở cửa. Lúc đó, mọi thứ lảo đảo, tôi nghe thấy giọng anh khẽ vang lên bên tai:

- Chúng ta phải tranh thủ thời gian, cùng nhau trân trọng.

Có câu nói này của anh, tôi làm việc với khí thế hăng say ngút trời, cuối cùng cũng hoàn thành một cách thắng lợi trước giờ tan làm.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi và Trương Thần sánh vai đi đến cổng công ty thì nhìn thấy một thằng nhóc đáng yêu đứng đó, thằng nhóc ấy nói rành mạch với tôi:

- Bố nói là sau này không cần gọi mẹ là mẹ nuôi nữa mà gọi thẳng là mẹ vì mẹ đẻ của con không cần con và bố nữa.

- …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.