Múi giờ của Croatia là GMT +1, chậm hơn bảy tiếng so với Bắc Kinh. Nói cách khác, Văn Giai Hiên bên này bảy giờ sáng, Võ Trạch Hạo bên kia mới mười hai giờ đêm.
Văn Giai Hiên cài mười cái báo thức, từ sáu giờ năm mươi đến bảy giờ, một phút một cái, sợ mình không dậy nổi. Bởi vì ông chủ Võ nói, bảy giờ hắn sẽ gọi Wechat đến kiểm tra, nếu như Văn Giai Hiên còn đang ngủ, vậy trừ lương 100 đồng. (~330k)
Không sai, ngủ nướng một lần sẽ trừ tiền một lần. Rõ ràng tiền lương bao nhiêu một tháng còn chưa bàn bạc xong, vậy mà trừ tiền thì đã an bài xong xuôi từ trước.
Không phải là người, quả thực không phải là người.
Văn Giai Hiên khó khăn bò dậy vào lúc 6:58, gọi video, hai mắt lơ mơ nhìn màn hình, chờ Võ Trạch Hạo nói chuyện.
Tới bảy giờ còn hai phút, Văn Giai Hiên chờ chờ, tâm tư không khỏi trôi dạt đến chiều hôm qua.
Ngày hôm qua hắn vừa phỏng vấn cậu xong, ngay buổi chiều đã xuất ngoại.
Trước khi đi, Võ Trạch Hạo nói Văn Giai Hiên add Wechat hắn, cậu không cần nghĩ nhiều, trực tiếp mở Wechat gõ gõ mấy chữ, sau đó gửi yêu cầu kết bạn đến.
“Sao cậu biết nick Wechat của tôi?” Võ Trạch Hạo kỳ quái hỏi.
“Thì lúc anh chứng minh mình không phải là lừa đảo đã đưa tôi xem mà? Tôi nhớ hình như là tên viết tắt và ngày sinh nhật.” Văn Giai Hiên đường hoàng nói, “Sau này nhặt được chứng minh thư của anh, xem ngày sinh nhật, vậy là biết.”
Văn Giai Hiên cười hì hì, cậu cảm thấy Võ Trạch Hạo nên khen cậu thông minh.
Kết quả Võ Trạch Hạo trầm mặt xuống, mặt không đổi sắc hỏi: “Vậy nên lúc nhặt được chứng minh thư cậu đã biết cách để liên lạc, nhưng cố ý chờ tới lúc xe hết tuyến chạy đến dựa cửa nhà tôi?”
Biểu tình bỗng chốc cứng đờ, Văn Giai Hiên quên mất có một câu ngạn ngữ gọi là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Võ Trạch Hạo bẹo lấy hai má trừng phạt Văn Giai Hiên, cũng không thật sự tức giận: “Quỷ nhỏ tâm cơ.”
“A, đau quá!” Văn Giai Hiên nghiêng đầu, né tránh tay Võ Trạch Hạo, che đi ai má bị véo đến hồng hồng, bất mãn trừng hắn.
“Nhắc cậu một lần nữa, không cho lên tầng hai.” Võ Trạch Hạo kéo vali đi ra ngoài, “Nếu lúc tôi về phát hiện ra đồ trên tầng hai bị di chuyển, không giải thích nữa...”
“Tự động rời đi.” Văn Giai Hiên chủ động nói tiếp.
Ông chủ này dông dài quá thể, cái gì cũng nói tận ba lần.
“Ở tầng hai không có gì mà anh không nhận ra hả?” Văn Giai Hiên cùng Võ Trạch Hạo đi ra ngoài, tò mò hỏi.
“Không.” Võ Trạch Hạo nhìn thẳng phía trước, cũng không quay đầu lại đáp.
“Vậy tại sao lại sợ tôi lên?”
“Không phải sợ.” Võ Trạch Hạo đi tới sân trước, “Đó là không gian riêng tư, không thích người khác đi vào thôi.”
Thì ra là như vậy, Văn Giai Hiên nghĩ thầm.
Tuy rằng cũng coi như cậu đã tiến vào nhà của Võ Trạch Hạo, nhưng chỉ dừng lại ở tầng một, tầng một lại là nơi làm việc cho nên càng giống như cậu đi vào công ty hơn.
Phòng ngủ của Võ Trạch Hạo ở tầng hai. Tầng hai là không gian mở, không có vách ngăn, nhưng vẫn tồn tại một ranh giới vô hình phân tách không gian công và tư.
Kỳ thực ở vị trí của hắn, Văn Giai Hiên cũng không thích người khác ở trong phòng ngủ của mình.
“Lúc tôi không ở đây ngoan ngoãn viết, mười ngày sau tôi về.” Võ Trạch Hạo đi ra sân, Văn Giai Hiên không đuổi theo nữa.
“Xác nhận lại chút, là văn bản ba ngàn chữ đúng không?” Văn Giai Hiên nắm lấy cửa lớn, thò nửa người ra ngoài.
“Đúng.” Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Viết hết khả năng của bản thân là được, không cần phải mang gánh nặng.”
Văn Giai Hiên gật gật đầu: “Chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió.”
Truyền thông du lịch phải theo kịp xu hướng du lịch đa quốc gia để kịp thời cập nhật thông tin cho những ai có kế hoạch đi xa.
Khác với những phương tiện truyền thông chỉ đăng tải tin tức, Trạch Ưu Travel còn phân tích sâu sắc nguyên căn, cho độc giả biết và hiểu cặn kẽ.
Lần này Võ Trạch Hạo yêu cầu Văn Giai Hiên phân tích vì sao không nên dừng chân du lịch tại Israel và Thổ Nhĩ Kỳ. Cậu ngồi cả tối chuẩn bị tư liệu, xem ra cũng đầy đủ thông tin rồi, chỉ cần bắt tay vào viết nữa là được.
Nhìn thời gian, 7:01, Võ Trạch Hạo vẫn chưa phát video.
Đầu Văn Giai Hiên gật gù lên xuống, dường như có thể gục xuống ngủ bất kỳ lúc nào.
Nhìn lại, quá trình Văn Giai Hiên được thu nhận không hề dễ dàng. Trải qua cửa ải gian khổ công phá được Võ đại ma vương chưa nói, tối hôm qua còn bị anh trai đổ ập xuống mắng một trận.
Cuối cùng vẫn là Văn Giai Hiên giả bộ đáng thương, nói mình thật vất vả mới tìm một công việc bằng thực lực, muốn tự rèn luyện bản thân, lúc này Văn Dĩ Nhiên mới miễn cưỡng đồng ý.
Đương nhiên, trong đầu Văn Giai Hiên rất rõ ràng, Văn Dĩ Nhiên sở dĩ đồng ý, nguyên nhân trọng yếu là vì công ty cậu làm là một tòa soạn.
“Em đi làm tạp chí tại sao không đến chỗ cha?” Văn Dĩ Nhiên thực sự khó hiểu, “Trong giới xuất bản còn có công ty nào lớn hơn nơi của cha nữa sao?”
“Cái đó không giống nhau.” Văn Giai Hiên bướng bỉnh, “Em đến nơi đó là do cha an bài, còn em ở đây là do mình tự nỗ lực đạt lấy.”
Có câu nói dưa hái xanh không ngọt, cho không cũng giống vậy.
Văn Dĩ Nhiên rất rõ đạo lý này, cũng không nói gì thêm nữa.
Mặt khác, Văn Giai Hiên cũng không quên nhờ vả anh cậu đi làm chứng minh thư, sau đó gửi lại đây. Theo lý mà nói, muốn làm chứng minh thư phải tự mình đi, nhưng Văn gia có người ở sở cảnh sát, hơn nữa chỉ là làm chứng minh thư tạm thời, cũng không phải vấn đề lớn.
Bảy giờ lẻ ba phút, Võ Trạch Hạo vẫn chưa gọi tới.
Văn Giai Hiên lộ ra nụ cười vui mừng, chắc là ông chủ của cậu đã quên mất chuyện này rồi. Thật sự là...
Quá tốt rồi.
Văn Giai Hiên đem điện thoại ném lên khay trà, tiếp đem chăn quấn lên cười, chuẩn bị lần thứ hai tiến vào mộng đẹp. Nhưng mà cậu còn chưa kịp tìm tư thế thoải mái, chuỗi âm thanh “Đang đang đang, đang đang đang” đột nhiên xuất hiện làm cậu kinh sợ.
Là ông chủ.
Văn Giai Hiên nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, trận địa sẵn sàng đón quân địch nhấn nút nhận cuộc gọi.
Hình ảnh truyền đến một mảng trắng xóa.
Văn Giai Hiên nghiêng đầu, đang suy nghĩ xem thứ màu trắng kia là gì, liền nghe giọng nói Võ Trạch Hạo vang lên: “Sâu lười, rời giường chưa?”
Tiếng nói rất trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi.
“Dậy rồi dậy rồi.” Văn Giai Hiên không dám nói mình mới vừa mới bò lên.
“Thật?” mặt Võ Trạch Hạo xuất hiện trong khung hình, Văn Giai Hiên lúc này mới phát hiện, ra thứ vừa nãy là áo sơ mi của hắn.
“Dậy rồi sao người còn quấn chăn?” Võ Trạch Hạo vừa hỏi vừa mở nút áo sơ mi ra, khi hắn mở tới nút thứ ba, Văn Giai Hiên tinh tường thấy đường nét rõ ràng trong lồng ngực hắn.
Trong đầu Văn Giai Hiên tự động hiện ra bộ dáng không mặc quần áo của Võ Trạch Hạo, cậu biết thân hình hắn rất đẹp, quanh năm tập thể hình mới có thể giữ được như vậy.
“Cái này.” Văn Giai Hiên cúi đầu nhìn chăn, vừa nãy lúc ngồi nghiêm chỉnh, cậu theo thói quen quấn chăn vào người, “Bởi vì ngày hôm qua tôi tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng giặt, không có đồ mặc.”
Văn Giai Hiên nói tới chỗ này, tay nắm chăn thả lỏng tay ra một chút, vì vậy phía bên phải chăn từ trên đầu vai tuột xuống, lộ ra bả vai trần, xương quai xanh đẹp đẽ cùng một mảng lớn da thịt.
Võ Trạch Hạo cởi nút áo sơ mi, ánh mắt dừng lại ở điểm hồng nho nhỏ như ẩn như hiện. Hắn khẽ nhíu mày: “Cậu bây giờ... phía dưới chăn trần như nhộng?”
“Đúng á.” Văn Giai Hiên buông nốt tay trái, chăn mền trên người tất cả đều rơi xuống, lộ ra nửa người trên trắng nõn.
Yết hầu Võ Trạch Hạo trượt một chút, hắn dời ánh mắt: “Có viết bài đàng hoàng không?”
“Có, tối hôm qua tìm rất nhiều tư liệu.” Văn Giai Hiên không chú ý tớ hành động dị thường của Võ Trạch Hạo, “Ngày hôm nay bắt đầu viết.”
“Được.” Võ Trạch Hạo ngồi xuống ghế sofa, “Không có chạy loạn lên tầng hai chứ?”
“Không có.” Văn Giai Hiên ngồi thẳng lưng, đem nửa người trên đang trần trụi lọt vào ống kính, “Nếu tôi lên tầng hai thì đã không có trần truồng rồi?”
Tủ quần áo của Võ Trạch Hạo ở tầng hai, nếu Văn Giai Hiên lên đó thì đã lấy quần áo mặc vào, không cần vất vả bọc chăn ra ngoài sân phơi quần áo.
Võ Trạch Hạo nghe vậy nhìn lướt qua màn hình, nhanh chóng thu tầm mắt lại, nhìn nơi khác nói: “Muốn xem cảnh đêm không?”
“Muốn!” tâm trí Văn Giai Hiên phút chốc tỉnh táo, “Hôm nay anh đi King”s Landing sao?”
“Bây giờ đang ở đó đây.”
King”s Landing thật ra là một cái tên hư cấu của một địa danh trong “Trò chơi Vương quyền” Game of Thrones, lấy cảnh ở thành phố Dubrovnik thuộc Croatia, nằm trên bờ biển Adriatic - một phần của Địa Trung Hải
Võ Trạch Hạo mở cửa sổ ra, thay đổi tầm xa của điện thoại, hỏi: “Nhìn thấy không?”
Bên ngoài sắc trời đã tối, Văn Giai Hiên chỉ có thể nóc nhà màu đỏ đặc trưng thông qua vài ánh đèn lay lắt. Thế nhưng dù chỉ như vậy cũng đã đủ khiến cậu hưng phấn đến không để kìm chế được, dù gì làm một tên fan cuồng, cậu vẫn luôn muốn đến Thánh địa “hành hương“.
“Thật sự là King”s Landing!” Văn Giai Hiên hận không thể từ màn hình chui vào chỗ của Võ Trạch Hạo, “Tuyệt vời quá đi!”
“Ừ, sau này cậu sẽ tự mình đến.” Võ Trạch Hạo nhàn nhạt nói.
Trước khi Võ Trạch Hạo lên đường, Văn Giai Hiên cũng có nói qua lời tương tự, nếu có thể cùng Võ Trạch Hạo cùng đi thì thật tốt.
Đương nhiên, đó chỉ là ý nghĩ bất chợt xuất hiện của Văn Giai Hiên, đơn thuần là thuận miệng nói, cũng không thật sự có ý theo đuôi Võ Trạch Hạo.
Đầu tiên làm thị thực cần nhiều thời gian không nói, Văn Giai Hiên cũng không có tiền đi du lịch. Nhưng nghe đến lời này, Võ Trạch Hạo vẫn rất nghiêm túc trả lời một câu: “Tôi thích đi du lịch một mình.”
Nghĩ tới đây, Văn Giai Hiên đột nhiên cảm thấy kỳ quái: “Anh đi du lịch sao lại mặc tây trang thế này?”
Cậu nhớ ngày hôm qua Võ Trạch Hạo rõ ràng chỉ mặc thường phục lúc xuất phát.
“Ngày hôm nay đi gặp mấy người làm ăn bản địa, nói chuyện hợp tác, mới vừa mới trở về.” Võ Trạch Hạo nói.
“Ra vậy.” Văn Giai Hiên chớp mắt mấy cái, “Hèn chi anh đến muộn.”
“Làm sao, tôi đến muộn cậu còn muốn phạt tiền tôi?” Võ Trạch Hạo hỏi.
“Không dám không dám, anh là ông chủ mà.” Văn Giai Hiên vội vàng nói.
Võ Trạch Hạo cười cười, thu điện thoại về, nhìn màn ảnh nói: “Mau dậy làm việc, tôi nghỉ ngơi trước.”
“Tuân lệnh ông chủ.” Văn Giai Hiên ưỡn ngực, nghịch ngợm nói, “Ông chủ cực khổ rồi, ông chủ sớm trở về nhé.”
Võ Trạch Hạo nhìn hai viên anh đào mê người trong hình, cũng không bắt chuyện nữa mà tắt video đi.
Hừng đông, Croatia, phòng tắm khách sạn.
Võ Trạch Hạo đứng dưới vòi hoa sen, một bên đau đầu nhìn thứ nóng hầm hập trên tay, nghĩ thầm tiểu gieo vạ kia thực sự lợi hại, cách xa ngàn dặm cũng có thể gieo vạ đến hắn.
Tác giả có lời:
Tiểu Giai Hiên gõ bàn phím hắt hơi một cái: Ai nói xấu tui sau lưng đó?