Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 10: Chương 10: Anh ta là ma quỷ sao?




Ở một đô thị lớn như thành phố H, trạm tàu điện ngầm lúc nào cũng đầy ắp những con người bận rộn cùng những bước chân vội vã. Chỉ riêng mình Văn Giai Hiên nặng nề vác balo trên vai, lê từng bước chân loanh quanh sân ga, lạc lõng giữa không khí bộn bề chộn rộn.

Nhìn thời gian, đã gần được một tiếng kể từ lúc Võ Trạch Hạo rời đi. Văn Giai Hiên không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Hiển nhiên, Võ Trạch Hạo sẽ không quay lại tìm cậu.

Cậu biết những người ghét bị phá vỡ kế hoạch như Võ Trạch Hạo thường có ý thức bản thân rất mạnh. Đó là kiểu người có sự độc lập mạnh mẽ, luôn làm theo ý mình, ghét bị người khác cản trở.

Văn Giai Hiên tỉ mỉ nghĩ lại, cậu cũng không đến mức làm con ghẻ trong nhà phải không? Lại nói đến cậu có khả năng ở nhà Võ Trạch Hạo tận hai tối, thế cũng tốt lắm rồi.

Xem ra, đã đến lúc trở về.

Văn Giai Hiên thở dài, lấy điện thoại ấn ra một dãy số quen thuộc.

“Anh, em không có tiền về nhà...”

Văn Dĩ Nhiên anh trai của Văn Giai Hiên, đã 30 tuổi, làm ngành tài chính ngân hàng, cũng đã thành gia lập thất.

Văn Dĩ Nhiên kế thừa tính cách trầm tĩnh của Văn Hoa, quản Văn Giai Hiên khá nghiêm khắc. Nhưng khác với kiểu cứng rắn của Văn Hoa, Văn Dĩ Nhiên yêu thương em trai mình đã ngấm trong xương tủy, cho nên dù Văn Giai Hiên có làm hỏng việc, anh nhiều nhất cũng chỉ giáo huấn vài câu, sẽ không thật sự tức giận.

Nhưng mà hình như lần này hơi khang khác, cuộc gọi đã kết nối được ba phút, Văn Dĩ Nhiên vẫn đang giáo huấn Văn Giai Hiên.

Văn Giai Hiên rũ đầu, nhàm chán cọ cọ mũi chân trên mặt đất, trong đầu âm thầm tính toán xem không biết anh sẽ còn mắng bao lâu.

Tùy hứng, mắng ba lần.

Không hiểu chuyện, mắng bốn lần.

Văn Dĩ Nhiên vẫn còn tiếp tục, Văn Giai Hiên biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để xin tiền về. Cậu yếu ớt nghĩ, lần này đi cũng có tí thu hoạch mà ha, cậu đi quán bar, đi đồn cảnh sát, thậm chí còn nhìn quen mắt cục thuế, cũng coi như là chuyến đi làm phong phú thêm trải nghiệm cuộc sống?

Đương nhiên, nếu Võ Trạch Hạo thu nhận cậu, cậu sẽ còn được thấy nhiều thứ hơn...

“... Nhanh về nhà!”

“Em biết rồi.” Văn Giai Hiên ủ rũ cất lời, “Anh hai, em sai rồi.”

Mỗi lần Văn Giai Hiên bày ra bộ mặt yếu thế, Văn Dĩ Nhiên hoàn toàn không còn cách nào mắng người. Anh thở dài: “Trở về nhận sai với cha, cha hẳn còn có thể an bài một vị trí cho em.”

Văn Giai Hiên bĩu môi, cậu vẫn không muốn đi làm ở chỗ cha cậu, nhưng vẫn biết điều không phản bác.

Văn Dĩ Nhiên chuyển cho Văn Giai Hiên 500, vừa đủ mua vé tàu, cậu biết chắc anh cậu lại sợ cậu lại làm ra thứ quỷ gì khác.

Văn Giai Hiên ngồi hơn một giờ tàu điện ngầm đến trạm xe, lần này cẩn thận hơn đem balo đeo lên trước ngực, chỉ lo lại bị kẻ gian nhìn trúng.

Trước trạm tàu điện ngầm có máy bán vé tự động, nhưng Văn Giai Hiên không có chứng minh thư, cũng chỉ còn cách theo bảng hướng dẫn đến quầy bán vé trực tiếp.

Chỗ đại sảnh bán vé không quá đông, Văn Giai Hiên tùy tiện tìm hàng nào ngắn ngắn, vừa mở balo lấy chứng minh thân phận tạm thời, vừa nhích dần lên. Đúng lúc này, bên trong chứng minh thân phận lại rơi xuống một thứ.

Văn Giai Hiên nhìn lại, hóa ra là một cái chứng minh thư.

Chứng minh thân phận tạm thời của Văn Giai Hiên là một tờ giấy A4, sau khi lấy được cậu liền gấp làm hai, thả vào balo.

Vừa nãy đến cục thuế, cậu đem tờ giấy này cho người xử lý, cùng lúc đó, Võ Trạch Hạo cũng đưa chứng minh thư của mình.

—— Không sai, thứ trên đất chính là chứng minh thư của Võ Trạch Hạo.

Văn Giai Hiên nhặt lên, tỉ mỉ nhớ lại, lúc làm giấy tờ Võ Trạch Hạo đang ở phòng bên photo giấy bất động sản, giải quyết xong chứng minh cũng được đưa cho Văn Giai Hiên.

Văn Giai Hiên khi đó đang thất thần toàn tập, bận suy nghĩ rốt cuộc xã hội phức tạp bao nhiêu, không chú ý kẹp luôn chứng minh của người ta vào tờ giấy.

Giờ làm sao đây ta?

Quầy bán vé ở trước mặt, phía sau còn có người xếp hàng chờ. Văn Giai Hiên thấy vậy đành rời đi.

Chứng minh thư mười năm đổi một lần, Võ Trạch Hạo năm nay hai mươi tám, chứng minh mới vừa đổi qua, ảnh cùng người thật đều đẹp trai dễ sợ.

Văn Giai Hiên đột nhiên có chút ảo não, tại sao lại quên hỏi phương thức liên lạc của Võ Trạch Hạo chứ, không thì bây giờ đã có thể gọi điện hỏi rồi.

Từ từ.

Văn Giai Hiên chú ý tới dãy số nọ trên chứng minh thư, nếu như cậu không lầm, ID Wechat của Võ Trạch Hạo là tên viết tắt cùng với ngày sinh nhật.

Ở chuyện lần trước, Võ Trạch Hạo từng nói qua số chứng minh nhân dân của hắn, mà lúc đó cậu cũng không nhớ làm gì, dù sao hai người cũng không quen không biết, tự nhiên đi nhớ sinh nhật người ta thì có chút kỳ cục.

Không nghĩ tới bây giờ số chứng minh lại có đất dụng võ.

Văn Giai Hiên nhìn kỹ sinh nhật Võ Trạch Hạo, ngày 17 tháng 11, thật khéo, trùng ngay ngày thi công chức.

Cậu mở Wechat, ở thanh tìm kiếm cẩn thận gõ: wzh1117.

Một giây sau, ảnh đại diện quảng trường phố cổ Prague hiện lên, là Võ Trạch Hạo!

Văn Giai Hiên vui vẻ, thiếu chút vung tay la to. Cậu vội ấn xuống dòng “Gửi yêu cầu kết bạn”, ở phần chào hỏi nhập vài chữ “Tôi là Văn Giai Hiên nè.”

Tiếp đó, chỉ cần nhấn “Send” là được rồi.

Văn Giai Hiên lại bất chợt do dự, cậu nhận ra, tấm chứng minh thư này hình như vẫn còn tác dụng khác, tỷ như...

Nếu cậu chủ động trả lại thứ này, liệu hắn có thiện ý cho cậu ở lại không?

Nghĩ đến đây, Văn Giai Hiên nhanh chóng thoát khỏi trang thêm bạn bè, sợ mình ấn nhầm gửi tin nhắn cho hắn.

Giờ cậu mà đi nhắn tin cho Võ Trạch Hạo, chắc chỉ có thể xảy ra hai trường hợp sau:

“Chờ ở trạm xe, tôi đến lấy.”

“Về nhà rồi gửi cho tôi cũng không vấn đề gì, phí ship tôi trả.”

Không được không được, nếu vậy thì chuyện này trở nên vô nghĩa mất tiêu rồi?

Vốn dĩ Văn Giai Hiên đã tuyệt vọng, may sao chứng minh thư của Võ Trạch Hạo hiện đến trước mặt cậu, giống như một đống củi vừa tắt lửa liền đón lấy một trận gió to, từ đám tro tàn lại bập bùng lên ngọn lửa cháy sáng.

Lúc này Văn Giai Hiên lại lo nghĩ một chuyện khác, đó là thái độ của Võ Trạch Hạo, cậu cứ tìm hắn liên tục như vậy chắc hắn sẽ ghét cậu lắm phải không?

... Cậu hơi hơi cảm thấy chắc là không, dù gì cũng không phải vô duyên vô cớ tìm đến cửa, cậu có lòng tốt đến trả chứng minh mà.

Mặc dù khi ấy Võ Trạch Hạo muốn đuổi cậu đi nữa, ít nhiều cậu cũng không ngại đường xa trả lại chứng minh cho hắn, cậu chắc vẫn được ở lại thêm đêm nữa?

Văn Giai Hiên nhìn đồng hồ, vừa mới đến buổi trưa. Rời trạm xe, cậu đến một quán ăn rồi nhắn tin cho anh mình.

[++: Anh, chắc mai em mới trở lại ]

[++: Shiba vẫy đuôi. gif]

Tên Wechat của Văn Giai Hiên là hai cái dấu cộng.

[ Văn Dĩ Nhiên: Em muốn làm cái gì? ]

[++: Em còn nơi muốn đi một chút ]

[++: Làm ơn làm ơn. gif]

[ Văn Dĩ Nhiên: Chú ý an toàn, ngày mai phải về nhà ]

Nếu như Võ Trạch Hạo vẫn không chứa chấp cậu, không cần nhắc ngày mai cậu sẽ về.

Đương nhiên, Văn Giai Hiên nào dám nói thế với anh trai, chỉ ba phải bày tỏ cảm xúc.

Ăn trưa xong, Văn Giai Hiên không lập tức tìm Võ Trạch Hạo.

Cậu sợ sau khi đưa chứng minh, Võ Trạch Hạo sẽ đuổi cậu về nhà, nên cậu cố ý dạo quanh thành phố đến sáu giờ, lúc này mới chậm rãi đi tới nhà Võ Trạch Hạo.

Giờ này đã không còn xe từ H thị về P thị, dù cho bây giờ Võ Trạch Hạo bắt cậu về, cậu cũng không cách nào rời khỏi.

Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên tự động tuyên dương bản thân vì sự cơ trí của mình.

Chỉ là tình huống bất ngờ vẫn xuất hiện, Võ Trạch Hạo không có ở nhà.

Lúc chia tay, Võ Trạch Hạo có nói buổi chiều hắn bận việc, xem chừng bây giờ vẫn chưa được rảnh rỗi.

Văn Giai Hiên không dám add Wechat Võ Trạch Hạo, sợ quấy rối hắn làm việc, vì vậy đành phải ngồi xổm trước sân, nhàm chán nhìn người đi đường.

Bảy giờ...

Tám giờ...

Võ Trạch Hạo vẫn chưa trở về.

Văn Giai Hiên ban đầu ngồi xổm, từ từ biến thành ngồi bệt dưới đất, cuối cùng khi bầu trời đêm bắt đầu lấp lóe ánh sao, cậu đã dựa hẳn vào hàng rào mà ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng motor vang rền, Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện có luồng sáng chói mắt chiếu tới.

Là Võ Trạch Hạo trở lại.

Văn Giai Hiên dụi dụi mắt, lồm cồm bò lên, Võ Trạch cũng vừa lái xe đến trước mặt cậu.

Võ Trạch Hạo tháo nón bảo hiểm xuống, một mặt bất đắc dĩ hỏi: “Tại sao lại là cậu?”

Văn Giai Hiên đưa chứng minh thư của Võ Trạch Hạo tới: “Thẻ căn cước anh ở chỗ tôi.”

Võ Trạch Hạo nhìn tấm giấy trong tay Văn Giai Hiên, qua một lúc lâu mới giơ tay nhận. Hắn không nói gì, Văn Giai Hiên cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Không khí trầm mặc bao phủ hai người, cuối cùng vẫn là Võ Trạch Hạo mở miệng trước: “Đêm nay cậu muốn ở nhà tôi?”

Văn Giai Hiên cắn môi một cái, dè dặt hỏi: “Được à?”

“Ngày mai thì sao?” Võ Trạch Hạo hỏi ngược lại.

“Cái gì?”

“Ngày mai cậu định lấy cớ gì nữa?”

Văn Giai Hiên suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Tôi còn chưa nghĩ ra đây...”

Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, dường như là bất đắc dĩ, cũng dường như là tự giễu. Hắn nhìn con đường vắng tanh, lẩm bẩm: “Cậu thật ỷ lại vào tôi.”

Văn Giai Hiên không tiếp lời, cậu không biết lời này có phải là Võ Trạch Hạo đang tức giận không.

“Tại sao là tôi?” Võ Trạch Hạo thở dài, xoay đầu lại hỏi, “Cậu thiếu bạn trai nên để ý tôi?”

“Hở?” Văn Giai Hiên nháy mắt sửng sốt, trợn to mắt nhìn Võ Trạch Hạo nói: “Anh, anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Bạn trai gì chứ?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Võ Trạch Hạo nhíu mày.

“Dĩ nhiên không phải.” Văn Giai Hiên nghiêm túc lắc lắc đầu, vội vã giải thích, “Tôi chỉ đơn giản thấy anh có thể dạy tôi rất nhiều thứ mới, cho nên mới muốn theo anh.”

“Dạy cậu thứ mới?” Võ Trạch Hạo liền cười khẽ một tiếng, “Dạy gì đây? Dạy cậu tư thế có độ khó cao?”

“Ơ?” Văn Giai Hiên liền sửng sốt, cậu hoàn toàn nghe không hiểu Võ Trạch Hạo muốn nói gì.

Lần này Võ Trạch Hạo không trả lời thêm, thu hồi nụ cười, quan sát phản ứng của Văn Giai Hiên.

Văn Giai Hiên không nói dối, cậu thật sự không có ý gì khác.

Xác định được ý này, Võ Trạch Hạo mới không biểu tình than thở: “Được thôi.”

“Được cái gì?” Văn Giai Hiên theo bản năng hỏi.

“Cậu không phải muốn ở lại?” Võ Trạch Hạo đáp, “Tôi nói được.”

Nghe nói thế, Văn Giai Hiên lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn Võ Trạch Hạo xuống xe mở cửa, đem xe đỗ vào trong sân.

“Thất thần làm gì, không đi vào?”

Văn Giai Hiên chầm chậm theo Võ Trạch Hạo, vội vàng hỏi: “Anh nói ở lại là ở lại tối hôm nay thôi hả?”

“Cậu nghĩ ở lại đến khi nào thì ở lại đến khi ấy.” Võ Trạch Hạo không nhanh không chậm trả lời.

Niềm vui sướng siêu to khổng lồ nháy mắt vọt tới trong lòng Văn Giai Hiên, nhưng cậu còn chưa kịp cao hứng đủ một giây, Võ Trạch Hạo liền nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Chút nữa đem CV của cậu cho tôi.”

Văn Giai Hiên khựng lại tại chỗ.

Võ Trạch Hạo tiếp tục nói: “Ngày mai phỏng vấn cậu.”

Phỏng vấn?

Còn muốn phỏng vấn??

Anh ta là ma quỷ sao???

Tác giả có lời:

Cái gì phỏng vấn? Đó gọi là kết thân.

ps. Muốn thông báo rõ ràng, tác giả thấp kém, tại tuyến cầu hải tinh _(“ ཀ “” ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.