Văn Giai Hiên nghe không hiểu Võ Trạch Hạo đang nói cái gì, cậu chỉ nghe được năm chữ “Cậu phải chịu trách nhiệm“.
Người bình thường nghe đến năm chữ này đều choáng váng bỡ ngỡ, rồi đột nhiên sẽ thành người nhân phẩm bất chính, thậm chí không cần biết ngọn nguồn vấn đề đã vô thức muốn trốn tránh.
Văn Giai Hiên lại không phải vậy, cậu nhìn Võ Trạch Hạo với đôi mắt sáng như sao: “Được được được, tôi chịu trách nhiệm.”
Võ Trạch Hạo hỏi: “Nhóc, cậu biết đó là cái gì không?”
Văn Giai Hiên ngoan ngoãn lắc lắc đầu.
“Cậu phải đến cục thuế với tôi.”
Văn Giai Hiên lúc này mới hỏi: “Công ty anh khóa cái gì đó, liên quan gì tới tôi đâu?”
“Mã số thuế bị khóa.” Võ Trạch Hạo lặp lại, “Bây giờ không báo được thuế, cũng không thể mở hóa đơn giao dịch, rất phiền phức.”
Văn Giai Hiên hiểu như không hiểu gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vì sao lại bị khóa?”
“Vì cậu làm bể điện thoại tôi.”
Văn Giai Hiên có chút mơ hồ, không hiểu hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau. Võ Trạch Hạo xoay người nói: “Đi theo tôi, tôi giải thích cho cậu nghe.”
“Được.” Văn Giai Hiên gật đầu, đuổi theo sát Võ Trạch Hạo.
“Công ty tôi chỉ có hai cổ đông, một là tôi, một là Chương Trí Đào – người mà cậu từng thấy ở quán bar rồi, cậu ta là chủ quán bar.”
Văn Giai Hiên hồi tưởng lại người bạn tốt của Võ Trạch Hạo đã “giúp cậu nói chuyện”, thành thật mà nói thì mặt cũng không nhớ lắm.
“Muốn đăng ký công ty thì cần phải đăng ký pháp nhân và một người chịu trách nhiệm tài chính, pháp nhân của Trạch Ưu Travel là tôi, mà Chương Trí Đào lại có thu nhập xám, không phù hợp để trở thành người phụ trách tài chính trên danh nghĩa cho công ty, cho nên ban đầu cả hai vị trí đều đứng tên tôi.”
Pháp nhân: được quy định tại điều 74. Tuy không quy định cụ thể về khái niệm, nhưng qua các điều kiện thì có thể đưa ra một khái niệm cơ bản của pháp nhân.
Pháp nhân là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội... theo quy định của pháp luật. Đây là một khái niệm trong luật học dùng để phân biệt với thể nhân (cá nhân) và các tổ chức khác.
Nếu một tổ chức có “tư cách pháp nhân” thì tổ chức đó có đầy đủ quyền và nghĩa vụ của một pháp nhân mà luật đã quy định.
Thu nhập xám (灰色收入 – grey income): [Khi mình tra cứu thì không thấy có khái niệm này á TT, nhưng tìm một hồi thì được ít thông tin như này, nếu có sai lệch hãy góp ý cho mình nhé] Thu nhập xám là khoản tiền mà người lao động kiếm được ngoài thu nhập chính, thu nhập ngoài và các khoản phụ cấp, chẳng hạn như bồi thường bản thảo, thu nhập bán thời gian, phí chuyển nhượng bằng sáng chế, v.v., và đôi khi là thu nhập không minh bạch và không đúng quy định (khác với “thu nhập trắng, thu nhập đen”).
Thu nhập xám khác với thu nhập hợp pháp và thu nhập bất hợp pháp. Theo một nghĩa nào đó, thu nhập xám, giống như thu nhập ẩn, có một “không gian tồn tại hợp lý” nhất định trong một khoảng thời gian nhất định. (có lẽ vì vậy nên anh Chương không tiện làm các chuyện đại diện pháp luật)
Võ Trạch Hạo nói mãi, đến tận khi hai người đến bãi đậu xe, hắn ném mũ bảo hiểm qua cho Văn Giai Hiên.
“Nhưng trên mặt pháp lý, pháp nhân và người phụ trách tài chính không thể là cũng một người, nên cục thuế mới liên hệ tôi lên chỉnh sửa thông tin. Mấy ngày trước có số lạ gọi đến, mà số lạ thường tôi không nghe máy trừ khi gọi hai ba lần, cho nên lần đó tôi bỏ lỡ.”
“Sáng hôm nay, điện thoại hỏng nên tôi cũng không nhận điện. Vừa nãy kế toán viên cao cấp bên sở tài vụ thông báo cục thuế đã khóa số thuế công ty lại.”
Kế toán viên cao cấp: là công chức chuyên môn nghiệp vụ cao nhất trong bộ máy hành chính nhà nước thực hiện chức năng quản lý về công tác kế toán, giúp lãnh đạo Bộ (ngành), hoặc Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ đạo, điều hành và quản lý tổ chức thực hiện hệ thống nghiệp vụ kế toán.
“Vậy phải làm sao?” Văn Giai Hiên vừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi, đầu cậu nhỏ, đội lên cũng không tốn sức mấy.
Động tác Võ Trạch Hạo còn nhanh hơn Văn Giai Hiên, hắn ngồi lên motor, nhìn về phía trước nói: “Muốn giải quyết cần có pháp nhân và người phụ trách tài chính, cậu đi theo tôi.”
“Hả?” Văn Giai Hiên mới đội mũ bảo hiểm được một nửa, nghe thế tháo mũ ra, “Tôi? Người phụ trách tài chính?”
“Đúng, lên xe.”
Văn Giai Hiên lắp bắp: “Tôi, tôi làm thế nào lại đi phụ trách tài chính?”
“Chỉ là trên danh nghĩa, miễn là công ty không phạm pháp, không liên quan đến trách nhiệm của cậu.” Võ Trạch Hạo đáp, “Hơn nữa nếu như tôi không phải không nhận điện thoại, vốn đang có thể bỏ qua, bên cục thuế cũng sẽ nghĩ biện pháp chứ không đến mức khóa lại.”
Trong lòng Văn Giai Hiên có chút chống cự, mấy thứ này nửa chữ bẻ đôi cậu cũng không hiểu, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ bất an.
Cậu xoắn xuýt hỏi: “Anh không tìm được người khác sao?”
“Ngày hôm qua có nói với cậu, thành viên công ty phân tán khắp nơi trên toàn quốc, từ những nơi khác đến H thị quá xa, quá lãng phí thời gian và tiền bạc.”
Văn Giai Hiên cắn môi dưới không nói gì, bộ dáng cực không tình nguyện.
Võ Trạch Hạo tháo nón bảo hiểm xuống, lấy khuỷu tay đè lại, buồn cười hỏi: “Vừa nãy ai nói sẽ chịu trách nhiệm?”
“Tôi... tôi lúc đó không hiểu tình huống mà.” Văn Giai Hiên ủ rũ.
“Cho nên sẽ không làm?” Võ Trạch Hạo lại hỏi.
“Cũng không phải...”
Văn Giai Hiên tự nhận mình là loại người có đạo đức, cậu cũng biết bản thân đã mang đến một đống rắc rối. Võ Trạch Hạo không bắt cậu đền điện thoại đã là phúc lắm rồi, nếu giờ cậu mà còn từ chối nữa thì chẳng khác gì một thằng vô nhân tính.
“Vậy... anh dẫn tôi đi đi.” Văn Giai Hiên nhăn nhó nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ngoan.” Võ Trạch Hạo giơ tay xoa xoa đầu Văn Giai Hiên, đội lại mũ bảo hiểm, “Lên xe.”
Văn Giai Hiên sững sờ đứng đực tại chỗ, Võ Trạch Hạo vò đầu cậu không phải lần đầu tiên, cơ mà hắn vừa nói mình cái gì cơ?
Võ Trạch Hạo quay đầu, thúc giục: “Cậu luôn làm việc lề mề như vậy à?”
Văn Giai Hiên nhanh chóng đội nón bảo hiểm lên, che khuất khuôn mặt đỏ ửng mất tự nhiên. Cậu trèo lên motor, đỡ vai Võ Trạch Hạo hỏi: “Chúng ta bây giờ đi cục thuế luôn à?”
“Về nhà trước.” Võ Trạch Hạo đáp, “Cần chuẩn bị nhiều tài liệu, ngày hôm nay không còn kịp rồi, để ngày mai đi.”
Nghe như thế, tâm trạng Văn Giai Hiên đột nhiên tuôn ra một luồng cao hứng, quên luôn cả chuyện thuế vụ rắc rối khó chịu. Hình như cậu lại được ở nhà Võ Trạch Hạo thêm một ngày nữa đó nha.
Trở lại tiểu khu, Võ Trạch Hạo ném Văn Giai Hiên ở cửa đồn công an, bảo cậu lấy giấy chứng minh thân phận đàng hoàng rồi trở về.
Văn Giai Hiên xếp hàng chờ chụp ảnh với những người cùng đến làm chứng minh thư. Chờ lấy được tờ giấy mỏng tang có năng lực chứng minh thân phận hợp pháp kia, đã là chuyện của một giờ sau.
Cậu dựa vào trí nhớ mò đến cửa nhà Võ Trạch Hạo, nhón chân nhìn loanh quanh trong sân.
Lúc này Võ Trạch Hạo đang ngồi trên bàn làm việc, tay trái kẹp hờ điếu thuốc, tay phải nhanh chóng di chuyển con chuột, rồi lại xem lướt giấy tờ trên bàn.
Văn Giai Hiên đứng gần hướng cửa sổ, la lớn: “Võ Trạch Hạo!”
Không thấy Võ Trạch Hạo phản ứng gì, cậu lại tiến thêm một bước nhỏ, thế là cửa sắt phía trước bật mở.
Thì ra Võ Trạch Hạo để cửa cho cậu.
Thật kỳ lạ, rõ là đang ở đất khách quê người, cớ gì lại có cảm giác đang trở về nhà như bao ngày bình thường.
Văn Giai Hiên vất ý nghĩ kỳ quái kia ra sau, cậu vào sân đóng kỹ cửa sắt rồi đi từ cửa sổ kiểu Pháp vào thẳng trong nhà. Võ Trạch Hạo nhìn thấy cậu vội dập thuốc, thuận miệng chào hỏi: “Làm xong rồi?”
“Ừm.” Văn Giai Hiên tới bên bàn làm việc, “Có việc gì cần tôi làm không?”
Nói đến đây, Văn Giai Hiên mới phát hiện ba cái camera nọ đều bị Võ Trạch Hạo cất ra sau tủ, có vẻ như sợ cậu lại táy máy phá phách cái gì.
Văn Giai Hiên có chút mất mát, cậu bỗng ý thức được mình không gây thêm phiền nhiễu đã là quý hóa lắm rồi, căn bản không giúp được Võ Trạch Hạo chuyện gì. Quả nhiên, Võ Trạch Hạo nghe cậu nói cũng không phản ứng, chỉ ngửa mặt lên nói: “Không cần, ra sofa ngồi đi.”
“Ồ...”
Văn Giai Hiên không giấu được tâm trạng, nỗi lòng phiền muộn tình cảnh âu sầu cái gì cũng đều in hết lên mặt. Cậu cúi đầu xoay người ra sofa, lúc này Võ Trạch Hạo đột nhiên gọi cậu lại.
“Cậu viết được đúng không?” Võ Trạch Hạo hỏi.
Văn Giai Hiên phút chốc xoay người lại, vội vội vàng vàng gật đầu: “Được.”
“Tôi mô tả cậu sẽ viết được chứ?” Võ Trạch Hạo lại hỏi, “Mở khóa cần phải trình lên giấy tờ thuê địa chỉ kinh doanh thực tế, tôi lấy nhà làm văn phòng, không có cách nào trình hóa đơn, cần viết một văn bản giải thích rõ.”
“Vậy để tôi viết đi.” Văn Giai Hiên nói, “Tôi giỏi viết mấy thứ công văn tài liệu lắm đó.”
Kỳ thực Văn Giai Hiên cũng chỉ có thể viết. Nếu nói giỏi giang am hiểu thì bài luận hồi thi công chức cũng không nát rồi.
Cơ mà trước mặt Võ Trạch Hạo vẫn nên tỏ ra hữu ích một chút.
“Có thể dùng máy tính ở đây, cậu lấy ghế ngồi xuống.” Võ Trạch Hạo nói.
“Không cần,“ Văn Giai Hiên hẩy hẩy một bên vai, ra hiệu trên người mình còn đeo balo, “Tôi mang theo laptop.”
Võ Trạch Hạo thấy kỳ lạ: “Cậu đến đòi nợ mang máy làm gì?”
“Đây là thứ quý giá nhất trên người tôi.” Văn Giai Hiên đáp, “Đương nhiên luôn muốn mang theo bên người.”
“Được rồi, vậy cậu ngồi bên sofa viết, viết xong thì gọi tôi.”
Tình huống Võ Trạch Hạo yêu cầu cũng không khó, thế nhưng cậu vẫn vô cùng xem trọng, thiếu chút nữa liền nghiêm túc bằng lúc cậu viết đơn xin vào Đảng.
Cậu đi đến sofa làm nóng người rồi mở máy tính ra, nhanh chóng gõ mấy chữ tiêu đề đơn vào.
“Số chứng minh của anh là gì?” Văn Giai Hiên quay đầu lại hỏi.
Võ Trạch Hạo báo ra một chuỗi chữ số.
Văn Giai Hiên một bên gõ bàn phím, một bên nghĩ ngợi, mấy số trong ID Wechat ra là sinh nhật hắn.
“Gian phòng này kiến trúc diện tích ra sao?” Văn Giai Hiên lại hỏi.
Võ Trạch Hạo liền báo ra một con số, nói tiếp: “Nơi này địa chỉ là..”
“Tôi biết.” Văn Giai Hiên đánh gãy lời Võ Trạch Hạo, “H thị đường 11, số 1-1.”
Nói xong, Văn Giai Hiên nhìn nhìn Võ Trạch Hạo, nghịch ngợm nói: “Địa chỉ tên lừa đảo tôi nhớ rất rõ ràng á.”
Võ Trạch Hạo bật cười.
Không tới mười phút, Văn Giai Hiên viết xong văn bản giải thích tình huống nọ. Cậu ôm laptop đưa cho Võ Trạch Hạo xem, Võ Trạch Hạo chỉ nhìn lướt qua liền nhíu mày hỏi: “Là cậu viết hay Baidu viết?”
“Tôi viết mà.” Văn Giai Hiên hơi không chắc chắn, không biết mình viết sai cái gì nữa, “Không phải là khai rõ địa chỉ của Trạch Ưu Travel, rồi giải thích đây chính là nhà của anh?”
“Đúng.” Võ Trạch Hạo nhận máy rồi nhập vào một vài chữ và một chuỗi mã, “Đây là tên đầy đủ của công ty và số tín dụng xã hội hợp nhất.”
Số tín dụng xã hội hợp nhất [Unified Social Credit Number / Code (USCC)]: Vào tháng 10 năm 2015, việc triển khai số đăng ký gồm 18 chữ số được ra đời. Số đăng ký mới này đại diện cho một hệ thống mới hợp nhất kết hợp cả các yếu tố của mã tổ chức và số đăng ký thuế, được gọi là “Số tín dụng xã hội hợp nhất“. Tất cả các công ty Trung Quốc đại lục đều phải xin giấy phép kinh doanh của Cơ quan Quản lý Công nghiệp và Thương mại (AIC) để đăng ký tên và hoạt động hợp pháp. Việc đăng ký này được thực hiện thông qua một mạng lưới các chi nhánh địa phương trên khắp Trung Quốc và số đăng ký kinh doanh được cấp và hiển thị trên giấy phép kinh doanh của công ty. Vì thế có thể gọi số này là “số đăng ký kinh doanh của Trung Quốc“.
Thấy Văn Giai Hiên mờ mịt, Võ Trạch Hạo lại bổ sung: “Mã này có thể xem như số chứng minh của công ty.”
Văn Giai Hiên gật đầu, xem chừng ngoại trừ thiếu sót này, những chỗ khác đều không có vấn đề gì.
Cậu mang vẻ mặt mong đợi nhìn Võ Trạch Hạo, hắn cũng mau chóng nhìn thấu lòng dạ cậu, biểu dương: “Viết không tệ.”
Văn Giai Hiên không muốn mình biểu hiện ra vẻ quá cao hứng, mà ngoài ý muốn khóe miệng vẫn có chút vểnh vểnh lên. Cậu vờ ho ho mấy tiếng, thu lại tâm tình đắc ý, hỏi: “Bây giờ chuyển qua cho anh sao?”
“Ừ, cậu chuyển trực tiếp qua cho tôi.”
Văn Giai Hiên lập tức hiểu ý Võ Trạch Hạo, dùng Airdrop chuyển tài liệu qua.
Võ Trạch Hạo in các văn kiện ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi chứa vài con dấu.
Văn Giai Hiên bước tới tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Con dấu chính thức của công ty, con dấu pháp nhân, con dấu hợp đồng.” Võ Trạch Hạo giải thích cho cậu rồi lấy ra con dấu chính thức.
Văn Giai Hiên thấy rất mới mẻ: “Tự mình gây dựng sự nghiệp nhiều phức tạp nhỉ?”
“Ừ, một đống chuyện phiền nhiễu.” Võ Trạch Hạo không biểu tình gì mà nói, “Còn phải đề phòng người có ác ý thu mua.”
Văn Giai Hiên sững sờ: “Có người có ác ý thu mua công ty anh?”
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Võ Trạch Hạo đỡ lấy thắt lưng Văn Giai Hiên, đẩy cậu ra khỏi bàn làm việc.
Văn Giai Hiên rầu rĩ mất vui trở lại trên ghế sofa. Cậu nghịch điện thoại rồi lại nhìn Võ Trạch Hạo một lúc, đợi cả buổi Võ Trạch Hạo cũng không giao thêm việc cho cậu làm.
Văn Giai Hiên bắt đầu có chút phiền muộn, cứ như vậy, ngày mai sau khi mở mã rồi rời cục thuế, Võ Trạch Hạo vẫn sẽ không giữ cậu ở lại
Nhưng mà...
Cậu thật sự rất muốn được tiếp tục ở lại nơi này.
Tác giả có lời:
Mở màn bằng một đống chuyện rối rắm, hy vọng các bạn không quá mơ hồ.