Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 2: Chương 2: Cậu




nhận lầm người đúng không?

“Chàng trai, đến trạm cuối cùng rồi mà vẫn còn ngủ à?”

Văn Giai Hiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đờ đẫn chẳng biết xe đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh xe cũng chẳng còn một bóng người. Cậu lịch sự cảm ơn nhân viên trên xe, sau đó vác balo đi đến trạm xe xa lạ phía trước.

Đây là lần đầu tiên Văn Giai Hiên tới H thị, cũng là lần đầu cậu đi xa nhà. Tuy rằng đã ngồi trên xe sáu tiếng đồng hồ, ngồi đến mức xương sống cứng đơ luôn, nhưng điều này cũng không làm giảm mất sự hưng phấn của cậu với chuyến hành trình phía trước.

Bây giờ đã tầm hơn sáu giờ tối, Văn Giai Hiên giải quyết bữa tối ở một tiệm cơm nhỏ gần trạm xe, xong xuôi mới bắt đầu hỏi đường đến “Trạch Ưu Travel“.

H thị và P thị đều là đô thị quốc tế đứng thứ nhất thứ hai cả nước, đến đại nơi nào trong thành phố cũng mất một hai tiếng đồng hồ.

Văn Giai Hiên đoán người kia cũng đã tan làm rồi, nhưng cậu cũng không quá vội vã. Cậu dự định trước hết cứ đi xung quanh tìm hiểu cho biết rõ phong cảnh các thứ để sáng mai dễ đột nhập hang ổ.

Mà địa chỉ hang ổ này hình như có cái gì đó hơi sai sai.

Văn Giai Hiên xác nhận trong bản đồ của Baidu mấy lần rồi, lần nào cậu nhập “H thị 1-1 đường số 11” nó cũng bắn ra kết quả một khu dân cư hết.

Thì ra cái tạp chí này làm việc trong chung cư?

Hèn chi bẫy tiền nhuận bút của người ta trên mạng, ra là đến văn phòng còn không mướn nổi.

Văn Giai Hiên chôn đầu bấm điện thoại. Lúc này, lực va đập trước mắt buộc cậu phải rời sự chú ý khỏi màn hình.

“Ôi thật xin lỗi.” Một phụ nữ tay bế một đứa trẻ mỉm cười, “Đứa nhỏ chắn mất tầm nhìn của tôi rồi.”

“Không sao đâu ạ, cô cẩn thận một chút.” Văn Giai Hiên nói xong nhìn bé gái rồi vẫy vẫy tay, “Bye bye, anh đi nha.”

“Tạm biệt anh!” Bé gái khéo léo trả lời.

Nhìn người phụ nữ cùng bé gái đáng yêu đi xa, Văn Giai Hiên bỗng nhiên hiểu ra tại sao có nhiều người thích đi du lịch đến vậy.

Tách mình khỏi môi trường sống quen thuộc và được tiếp xúc với những con người sự việc mới lạ, những điều này mang đến cảm giác tươi mới làm tâm trạng người ta được thoải mái thư giãn hơn rất nhiều. Văn Giai Hiên bấm tay tính toán, nếu không lấy được tiền nhuận bút thì thôi, đi quanh chốn thành thị này một vòng rồi trở về cũng được lắm.

Không đúng không đúng, bây giờ không phải lúc thư giãn.

Văn Giai Hiên ngồi nửa giờ tàu điện ngầm, sau đó đi bộ mười mấy phút, cuối cùng cũng coi như đi tới 1-1 đường số 11 cậu ghi khắc mãi trong đầu.

Hình như không giống trong tưởng tượng lắm ——

Tại sao nơi này lại là một khu biệt thự?

Đúng ra mà nói, loại hình này không phải kiểu biệt thự truyền thống mà là biệt thự nhảy tầng. Mỗi tòa nhà có sáu tầng, tầng một tầng hai là một hộ, tầng ba tầng bốn là một hộ, cứ thế mà suy ra.

Văn Giai Hiên trà trộn vào người sống ở đây đi tới đi lui, nhanh chóng lần đến được một tòa nhà.

“Trạch Ưu Travel” có số nhà là 1-1, cũng chính là căn hộ đầu tiên của một tòa nhà. Mà nơi này được xây theo lối kiến trúc đối xứng, hiện tại trời đã tối, Văn Giai Hiên thực sự nhìn biển số nhà không ra, không biết trước mặt mình là 1-1 hay 1-2.

Cậu đang đứng trước lan can sầu muộn, lúc này cánh cửa sân bên cạnh đột nhiên bật mở, một người đàn ông cao ráo mặc áo đen ngắn tay từ đó bước ra.

Đèn đường vàng nhạt chiếu trên gương mặt người kia, ánh sáng cùng bóng tối hòa trộn làm cho đường nét gương mặt nọ càng có vẻ trở nên thâm thúy.

Văn Giai Hiên đứng ở trong bóng tối không nhúc nhích, trong đầu của cậu chợt lóe một ý nghĩ: dường như người kia chính là Võ Trạch Hạo.

Võ Trạch Hạo là một blogger du lịch có tiếng đã từng viết qua rất nhiều sách du lịch. Mà trong sách du lịch thì đương nhiên không thể thiếu đủ loại ảnh phong cảnh rực rỡ, Võ Trạch Hạo thỉnh thoảng cũng có xuất hiện trong những khung ảnh ấy, chỉ là số lần tính ra không bao nhiêu.

Văn Giai Hiên đại khái cũng có xem qua hai, ba tấm ảnh của Võ Trạch Hạo. Ngoại trừ ngoại hình có vẻ không khó nhìn, còn lại cậu cũng không có nhiều ấn tượng.

Dáng dấp của người đàn ông vừa nãy không tệ, nhưng Văn Giai Hiên cũng chỉ liếc mắt xem sơ một cái, không dám khẳng định đó là Võ Trạch Hạo.

Mà lại nói, người kia cao ơi là cao, hồi nãy nhìn được một tí thì hình như cặp chân dài thẳng tắp đó chắc phải dài đến ngực cậu lận.

Văn Giai Hiên cao 1m73, lúc đến phía nam H thị cậu đã phải vất vả lắm mới tìm lại được chút tự tin, thế mà giờ đây trước mắt lại xuất hiện người đàn ông áo đen cao chừng 1m9, sự tự tin đó đã hoàn toàn bị nghiền ra thành bã trong nháy mắt.

Cơ mà “Trạch Ưu Travel” chắc chắn nằm ở tòa nhà bên này hoặc bên kia, Văn Giai Hiên quyết định đi lên xem một chút, lỡ đâu người kia chính là Võ Trạch Hạo thì sao.

Cậu rút điện thoại xem những bài viết của Võ Trạch Hạo, lén lén lút lút bám sát người áo đen kia, không bao lâu đã ra tới một khu thương mại phồn hoa sầm uất.

Văn Giai Hiên lật tới ảnh có mặt Võ Hạo Trạch, tỉ mẩn so sánh với người phía trước.

Trong lòng cậu nắm chắc, người đó, không ai khác chính là Võ Trạch Hạo.

Thành thật mà nói, Văn Giai Hiên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc giáp mặt với tên khốn lừa đảo này.

Thôi thì cái gì đến sớm muộn cũng phải đến, đã vác mặt tới đây rồi thì phải làm cho đến nơi đến chốn, kéo dài chuyện chỉ thêm lắm thứ phiền hà.

Văn Giai Hiên quyết định ngay bây giờ sẽ tiếp mặt đòi tiền lương. Ấy thế, ngay lúc này, Võ Trạch Hạo đột nhiên xoay bước chân, rẽ vào một nơi phía ngoài chớp nháy ánh đèn neon. Văn Giai Hiên dừng bước, nhận ra phía trước là một quán bar.

Hơi phiền phức rồi đây, Văn Giai Hiên lớn tồng ngồng như vậy rồi cũng chưa từng đến quán bar dù chỉ một lần.

Cậu do dự đứng ở một góc cạnh quán bar nắm chặt hai quai balo, chung quy vẫn không dám bước tới.

Trước cửa quán có hai người mặc đồ đen, nhìn thôi cũng đã thấy không dễ chọc.

Văn Giai Hiên len lén quan sát, hai người kia một người phụ trách thu phí, người còn lại phụ trách đóng cho mỗi vị khách một con dấu, thật ra cũng không có gì đáng sợ.

Trong quán bar còn phải trả tiền vé vào cửa á?

Văn Giai Hiên không rõ lắm, may sao bên cạnh có một đồng bọn cực đỉnh tên là Baidu.

Baidu có đáp án rất nhanh, không phải bar nào cũng thu lệ phí, nhưng lại cũng có một số bar khách nam vào phải trả 30-50 đồng cho phí vào cửa. (100-170k)

Đúng là không rẻ tí nào.

Văn Giai Hiên bỗng có chút tự tin, trong lòng nghĩ lần này cũng là dịp đi du lịch, chi mấy chục đồng như thế cũng không đến nỗi. Huống hồ đòi được tiền công từ tay Võ Trạch Hạo rồi cậu sẽ trở thành thanh niên giàu có ngay, số tiền kia còn chẳng đáng để trong mắt.

Vì vậy năm phút sau, Văn Giai Hiên ưỡn ngực đứng trước cửa quán bar tên “Heartbeat”, nhưng cậu còn chưa kịp bỏ tiền, người đóng dấu nọ giơ tay ngăn cậu lại, hỏi: “Cậu nhóc, thành niên chưa?”

Văn Giai Hiên hơi căng thẳng, cậu đàng hoàng trả lời: “Tôi đã hai mươi hai.”

Người còn lại nói: “Chứng minh thư để đối chiếu.”

Văn Giai Hiên để chứng minh trong ví, sờ sờ túi quần lại ngoài ý muốn thấy bên trong trống rỗng.

“Ơ, bóp tiền đâu!?”

Văn Giai Hiên liền tháo balo ra tìm kiếm một lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc ví đâu.

Nhân viên cười nói: “Làm sao, mất bóp tiền rồi?”

Văn Giai Hiên như hòa thượng sờ không được tóc, cậu chắc chắn đã mang theo ví mà.

Ngồi xe cần chứng minh thư, cho nên cậu đảm bảo đã mang ví ở trên người. Giờ lục từng cái túi, không có, không có thứ gì cả.

Toang.

Mới ở đây hai tiếng quay qua quay lại mất luôn cái ví?

Lúc nào?

Đúng rồi, người phụ nữ bế bé gái kia...

Văn Giai Hiên trong nháy mắt cảm giác một loạt sấm sét cùng lúc nện vào đầu mình. Thế mà lại là trộm? Từ khi nào thế gian lại trở nên hiểm ác như vậy?

Cậu nghĩ mà hãi, may là trong ví chỉ có mấy chục đồng, tổn thất không bao nhiêu, chỉ là mất chứng minh thư thì có chút đau đầu, phải báo cáo làm lại giấy tờ.

“Em trai, vậy là không có chứng minh thư rồi?” Người thu tiền thúc giục.

“Tôi thật sự thành niên, cũng tốt nghiệp đại học rồi!” Văn Giai Hiên vội la lên, “Tôi tới đây để đòi tiền lương, hãy cho tôi vào đi.”

“Đòi tiền công?” Người nọ hơi kinh ngạc, “Nhỏ như vậy mà lại tới nơi này làm ăn?”

“Tôi không nhỏ mà, tôi đã thành niên.” Văn Giai Hiên lần thứ hai kiên quyết nói, “Hơn nữa cũng không gọi là làm ăn gì, tôi chỉ là nuôi sống bản thân thôi.”

Người thu tiền dùng cùi chỏ chọc chọc người đóng dấu với biểu cảm vi diệu, nhỏ giọng nói: “Thôi, thả cho cậu ta vào đi, cũng không giống như đang nói dối.”

Người đóng dấu tán thành gật gật đầu: “Được thôi, bây giờ kiếm tiền không dễ dàng gì mà.”

Văn Giai Hiên thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại ra chuẩn bị quét mã trả tiền, nhưng người thu tiền lại đẩy điện thoại cậu về: “Không cần phí vào cửa.”

Văn Giai Hiên không hiểu, tại sao cậu không cần bỏ tiền?

Thôi thì không bỏ tiền là chuyện tốt. Cậu không nghĩ nhiều, xuyên qua hai người giữ cửa đi vào trong quán bar.

Diện tích bar Heartbeat không lớn, trang trí theo phong cách công nghiệp, rất có cách điệu, Văn Giai Hiên đi vào không nhịn được nhìn Đông ngó Tây.

Nơi này không khác không khí trên TV, mà thực sự đi vào cũng không tránh được cảm giác mới mẻ.

Có lẽ là còn sớm, trong quán vẫn còn trống nhiều, Văn Giai Hiên nhanh chóng nhìn thấy Võ Trạch Hạo đang ngồi trên quầy bar.

Võ Trạch Hạo kẹp một điếu thuốc trong tay, nghiêng đầu trò truyện cùng người bên cạnh, nhìn qua chắc là bạn bè thân thiết.

Văn Giai Hiên không quá thích mùi thuốc lá, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, bộ dáng Võ Trạch Hạo hút thuốc rất gì và này nọ, rất có mùi vị.

Hắn dùng ngón tay cái thuần thục gẩy nhẹ tàn thuốc, khẽ nâng cằm nên hút một hơi, sau đó thờ ơ phun ra một làn khói...

Hỏng bét, tầm mắt hai người trùng hợp tiếp xúc qua làn khói mờ ảo.

Văn Giai Hiên nhất thời có chút bối rối, vội vã nhìn về phía khác. Cậu nhạy bén nhận thấy tầm mắt kia vẫn chưa rời đi. Có điều, cậu tại sao lại phải né tránh chứ? Rõ ràng mục đích cậu tới đây là để tìm kiếm Võ Trạch Hạo mà.

Văn Giai Hiên hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, một lần nữa đón nhận tầm mắt kia. Lúc này, cậu phát hiện người bạn của Võ Trạch Hạo cũng đang nhìn cậu, bên môi treo nụ cười mang nét trêu chọc, nói gì đó với Võ Trạch Hạo.

Nếu hai người đang nhìn bạn mà trò chuyện, không cần nghĩ nữa, đề tài nói chuyện của bọn họ chắc chắn là bạn.

Văn Giai Hiên không biết hai người kia đang nói gì về mình, cậu lấy dũng khí kiên định nện từng bước đi đến chỗ Võ Trạch Hạo, mà nụ cười trên mặt bạn của Võ Trạch Hạo càng lúc càng có ý vị sâu xa.

Chỉ chốc lát sau sau, Văn Giai Hiên đứng trước mặt Võ Trạch Hạo, đi đến gần cậu mới phát hiện, thì ra cứ là soái ca thì sẽ có phong thái, đứng yên không biểu tình nhìn người như vậy cũng có thể nhìn ra người ta đang chột dạ.

“Có chuyện gì sao?” Võ Trạch Hạo hỏi.

Âm thanh có chút trầm thấp, nghe không rõ tâm tình.

Văn Giai Hiên nuốt nước bọt một cái, trừng Võ Trạch Hạo hé miệng: “Mau trả tiền đây!”

Võ Trạch Hạo nhíu mày, hơi nghiêng đầu hỏi: “Tôi nợ tiền cậu lúc nào?”

Cùng lúc đó, bạn tốt của hắn cũng kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau?”

Văn Giai Hiên hơi hất cằm lên, bày ra khí thế: “Mấy ngày trước anh mới kéo tôi vào danh sách đen, đừng nói không quen biết tôi!”

Võ Trạch Hạo để lộ biểu cảm mờ mịt khó hiểu, tựa như đang nhớ lại xem người gần nhất mình block là ai. Bạn hắn vỗ vai hắn, xem trò vui không chê chuyện lớn hỏi: “Cậu cũng khốn nạn quá ha, làm xong việc không trả thù lao?”

“Không sai, hắn chính là cái đồ khốn nạn!” Văn Giai Hiên thấy có người đứng về phe mình, vội vã nương theo lời đối phương nói, “Nửa năm qua mỗi lần làm việc không lần nào giao đủ tiền, cứ nói giải quyết sau, cuối cùng quay đầu lại kéo tôi vào danh sách đen, quá khốn nạn!”

“Mỗi - lần?” Bạn hắn cười đến mức đập đập bàn, ngay cả bartender cũng vừa lắc đầu vừa líu lưỡi.

Võ Trạch Hạo trầm mặt xuống, hỏi: “Cậu nhận lầm người đúng không?”

“Chính là anh! Võ Trạch Hạo!” Văn Giai Hiên lớn tiếng nói, “Đừng có chối!”

Văn Giai Hiên nói đến đây, Võ Trạch Hạo đang ngồi trên ghế cao đột nhiên đứng lên. Văn Giai Hiên sợ hãi lui về sau một bước, dù sao Võ Trạch Hạo cao hơn cậu gần tới một cái đầu, áp lực kia không thể che đậy được.

Mặt Võ Trạch Hạo tối sầm, cầm cổ tay cậu kéo ra ngoài: “Cậu đi ra cho tôi.”

Văn Giai Hiên không tránh thoát, đành phải để mặc Võ Trạch Hạo đến đường bên cạnh.

“Tôi, tôi nhắc nhở anh, đánh người là phạm pháp.” Văn Giai Hiên rút cổ tay từ tay Võ Trạch Hạo ra, vội vã lùi tới một mét có hơn.

Mắt Võ Trạch Hạo nhìn xuống Văn Giai Hiên, không nói gì.Lúc này, hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay ra giữ lấy cằm Văn Giai Hiên nhìn tới nhìn lui.

“Anh làm gì vậy?” Văn Giai Hiên cau mày né ra, bất mãn trước động chạm vô lý của Võ Trạch Hạo.

“Cậu nói tôi không trả thù lao?” Võ Trạch Hạo nói xong chậm rãi đứng thẳng người, đem tay khoanh trước ngực, không biểu tình gì hỏi: “Tôi chơi cậu khi nào?”

Nghe nói như thế, một bụng lửa giận của Văn Giai Hiên tan thành mây khói trong nháy mắt. Cậu trưng cái mặt in một dấu hỏi màu đen siêu to khổng lồ ngẩng đầu nhìn Võ Trạch Hạo, nghĩ thầm người này vừa mới nói cái gì thế nhỉ?

Tác giả có lời:

Nhìn thiệt nhiều nhìn đến quen mắt các bạn ღ ( “・ᴗ・”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.