Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 15: Chương 15: Chủ biên gợi cảm, chỉ đạo trực tuyến




Một trăm đồng tiền việc vặt kia cuối cùng cũng không đến tay.

Sau bữa trưa, Văn Giai Hiên thu dọn nhà bếp xong, lúc trở về phòng khách thì Võ Trạch Hạo đang dùng máy tính lướt xem cái gì đó. Cậu lặng lẽ đến gần nhìn một chút, hắn đang đọc bài viết của cậu.

Để cho điểm một tuần làm việc tâm huyết này, cậu cảm thấy sẽ được chín. Sở dĩ mất đi một điểm còn lại không phải vì có khuyết điểm gì, chỉ là nhắc nhở bản thân làm người không nên quá kiêu ngạo.

Cậu ngồi xuống một góc khác của sofa, giả bộ uống nước, trên thực tế là xem trộm phản ứng của Võ Trạch Hạo. Trên mặt hắn vẫn không có biểu tình, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mặc dù bản thân rất tự tin, Văn Giai Hiên vẫn có hơi lo lắng trước khi đánh giá được đưa ra, khó tránh khỏi tâm lý thiếu vững vàng.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Võ Trạch Hạo mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu thấy mình viết thế nào?”

“Tôi cảm thấy...”

Ba chữ “cũng không tệ” bị Văn Giai Hiên nuốt ngược lại trong cổ họng. Cậu phát hiện sắc mặt của Võ Trạch Hạo không tốt cho lắm. Cảm giác chột dạ trong nháy mắt lại vây lấy toàn thân, cậu nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi đã cố gắng hết sức.”

Võ Trạch Hạo hơi hơi dịu đi một tí: “Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Được, tới đây Văn Giai Hiên biết rõ nên chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp đả kích. Cậu xoắn xuýt nhìn Võ Trạch Hạo: “Tôi nghĩ nên nghe nói thật... nhưng anh cũng có thể hơi hơi nói dối.”

“Cách yêu cầu còn rất xa.” Võ Trạch Hạo thu tầm mắt lại, nhìn màn hình, “Cậu đã quen viết văn nghị luận đúng không?”

“Tôi không viết văn nghị luận mà.” Văn Giai Hiên không hiểu nói.

“Vậy tại sao luận điểm, luận cứ, luận chứng lại rõ ràng như vậy?”

“... Có sao?” Văn Giai Hiên hồi tưởng lại coi mình đã viết cái gì, đang căng thẳng, cái gì cậu cũng không nghĩ ra, đành yếu ớt trả lời: “Có thể vì tôi hay viết bài luận.”

“Giờ thì tôi biết vì sao bài luận của cậu bị đánh trượt rồi.” Võ Trạch Hạo nói không lưu tình, “Bản thảo này của cậu xem là văn nghị luận thì cũng chỉ đáng bỏ đi...”

Võ Trạch Hạo nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, mà Văn Giai Hiên đã nghe được hắn muốn nói điều gì. Cậu nhất thời cảm giác có đến vạn mũi tên xuyên thẳng tim, biểu cảm không thể tin được nhìn hắn: “Anh nói những gì tôi viết là rác rưởi?”

Võ Trạch Hạo hít sâu một hơi, phủ định nói: “Không phải.”

Văn Giai Hiên ủy khuất: “Anh đã nói rồi!”

Võ Trạch Hạo tiếp tục phủ định: “Không có, cậu viết cũng không tệ lắm.”

Văn Giai Hiên nghi ngờ hỏi: “Thật?”

Võ Trạch Hạo trầm mặc một chút: “Cậu bảo tôi tùy thời điểm thích hợp thì nói dối.”

Vậy nó vẫn là rác rưởi!

Văn Giai Hiên phút chốc cảm thấy không phục: “Vậy tôi viết không được chỗ nào?”

“Lại đây.” Võ Trạch Hạo vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu Văn Giai Hiên qua bên đó ngồi xuống.

Văn Giai Hiên ngồi bên cạnh Võ Trạch Hạo, hắn vừa lướt màn hình vừa nói: “Chủ đề của văn bản này là gì?”

Văn Giai Hiên nghiêng đầu: “Vì sao vùng Trung Đông nguy hiểm?”

Trung Đông: (Đông ở đây là phía Đông Địa Trung Hải) bao gồm các quốc gia thuộc khu vực Lưỡng Hà, Đông Bắc Phi và Nam Á ngày nay. Nằm ở ngã ba Á - Âu - Phi, Trung Đông nắm giữ vị trí địa chính trị quan trọng và luôn được xem là tâm điểm chiến lược của thế giới vì có nhiều dầu mỏ. Tuy nhiên, cho tới ngày nay, ranh giới của khu vực Trung Đông vẫn còn nhiều tranh cãi.

Quan điểm nhận được nhiều sự đồng ý nhất là khu vực Trung Đông bao gồm các quốc gia: Ai Cập, Ả Rập Saudi, Bahrain, Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, Iran, Iraq, Israel, Jordan, Kuwait, Lebanon, Palestine Oman, Qatar, Sudan, Syria và Yemen. Xét về vị trí địa lý thì khu vực Trung Đông bao gồm các quốc gia thuộc khu vực Tây Nam Á và Đông Bắc Phi.

Võ Trạch Hạo nói: “Tôi bảo cậu viết cái này lúc nào?”

Văn Giai Hiên bĩu môi: “Rõ ràng chính là vậy mà...”

“Tôi bảo cậu viết vì sao không nên đến Trung Đông du lịch, chủ thể là du khách.” Võ Trạch Hạo cau mày nói, “Lạc đề nghiêm trọng, trừ điểm.”

Văn Giai Hiên nắm chặt ngón tay, không dám lên tiếng.

“Bây giờ giả sử câu hỏi là vì sao vùng Trung Đông nguy hiểm, bây giờ chúng ta xem lại nội dung cậu đã viết.”

Văn Giai Hiên thấy nội dung không tệ lắm.

“Đang viết về chiến tranh đầu tiên của Trung Đông*, lại bay sang thảm sát München**, cho hỏi logic của cậu ở đâu vậy?”

(*): Trung Đông vẫn luôn có những vấn đề nội tại phức tạp với nhiều chiến tranh xung đột, trong đó cuộc xung đột đầu tiên là tranh chấp lãnh thổ giữa Israel - Palestine (Chiến tranh Ả Rập - Israel) năm 1948.

(**): Thảm sát München là cái tên được gán cho vụ tấn công xảy ra ở Thế vận hội mùa hè 1972 ở München, Bayern, phía Nam Tây Đức. 11 thành viên đội tuyển Olympic Israel bị bắt làm con tin và bị giết hại cũng với một sĩ quan Đức bởi nhóm “Tháng Chín Đen” - tổ chức khủng bố Palestine.

“Đều có liên quan đến Israel mà...”

“Vậy cho tôi biết mắt xích ở chỗ nào, logic của cậu ở chỗ nào.”

“Ở...”

Văn Giai Hiên không nói được, vì văn bản cậu viết chính là đem đống tài liệu trong tay đặt vào, y như món chè thập cẩm, chưa bao giờ suy nghĩ về logic của vấn đề.

“Văn bản này của cậu không nhìn ra khai thừa chuyển hợp ở đâu, chỉ là đem những kiến thức cậu biết ghép vào với nhau, hoàn toàn không có tư tưởng ý kiến cá nhân...”

Võ Trạch Hạo vẫn còn tiếp tục, Văn Giai Hiên mất mát rũ vai, bộ dạng như sắp khóc đến nơi. Cậu nhận ra lời của Võ Trạch Hạo nói đều rất đúng, văn chương của cậu thiếu tư tưởng. Hồi viết bài luận cũng là một bộ tài liệu ghép vào, sau đó miễn cưỡng chỉnh sửa cho đủ số từ rồi dừng bút, chưa bao giờ thật sự dụng tâm phân tích.

“...Nhóc, tôi nói tàn nhẫn quá sao?” Võ Trạch Hạo chú ý tới thần sắc bất ổn của Văn Giai Hiên, dừng phê bình.

“Không có.” Văn Giai Hiên nhìn xuống sàn nhà, khó khăn lắc lắc đầu.

“Viết văn cần phải luyện tập.” Võ Trạch Hạo mềm giọng, “Cách cuộc thi còn mấy tháng, vẫn kịp.”

Văn Giai Hiên không hé răng, trong lòng khổ sở lắc đầu, cậu thấy mình đại khái sẽ thi không nổi.

“Tôi sẽ chỉnh sửa bài viết này, cậu giúp tôi làm việc khác.” Võ Trạch Hạo đột nhiên cất lời.

“Gì cơ?” Văn Giai Hiên ngẩng đầu lên đến, hoàn toàn không biết viền mắt mình đã hơi đỏ.

Võ Trạch Hạo nhìn bộ dạng đáng thương của Văn Giai Hiên, khẽ thở dài: “Lần này tôi dự định làm số đặc biệt của Game of Thrones, cậu hãy liên kết Croatia cùng King”s Landing trong phim lại với nhau. Ở vị trí thực tế này, trong phim xảy ra sự kiện tình tiết gì, tìm cho tôi ít nhất mười nơi để du lịch.”

“Được.” Văn Giai Hiên vội vã gật gật, cậu rất am hiểu Game of Thrones, xem đại qua một phân cảnh đều sẽ biết ở cảnh đó đã xảy ra chuyện gì ở đâu. Việc này với cậu cũng không tính là khó, cậu nghĩ thầm lần này tuyệt đối không để Võ Trạch Hạo lại thất vọng.

Võ Trạch Hạo trở lại bàn làm việc, bắt đầu sửa chữa văn bản của Văn Giai Hiên. Cậu lúc này cũng vứt bỏ tâm tình lạc lõng ban nãy, chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ vừa được giao.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Ngoài trời ánh nắng ban nãy mới chỉ chiếu đến viền cửa sổ, nhưng ở bất tri bất giác, tia nắng di chuyển từng chút một, cuối cùng dừng lại ở đỉnh đầu Văn Giai Hiên.

“Ngày mai làm tiếp.” Võ Trạch Hạo đi ngang qua phía sau Văn Giai Hiên, tiện tay xoa xoa đầu xù của cậu, “Mặt trời sắp xuống núi cả rồi.”

“Tôi không đói bụng, có thể làm tiếp nữa.” Văn Giai Hiên cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Nghe lời.” Võ Trạch Hạo rút lấy máy tính từ Văn Giai Hiên, tiếp đổi bước chân, trở lại bàn làm việc, cất máy tính của cậu vào trong ngăn kéo.

“Anh là ông chủ kiểu gì thế!” Văn Giai Hiên quỳ trên sofa, hai tay vịn xuống đệm, bất mãn trừng Võ Trạch Hạo.

“Kiểu ông chủ quan tâm nhân viên.” Mặt Võ Trạch Hạo không đổi sắc trả lời.

Văn Giai Hiên khó chịu bĩu môi, ngã người lại trên ghế sofa, vắt chéo chân, lấy điện thoại ra, cố ý nói: “Thế ông chủ chưa đi nấu cơm sao?”

Điệu bộ kia không khác gì tiểu thiếu gia thô bạo.

Võ Trạch Hạo buồn cười hỏi: “Cậu sai khiến tôi đấy à?”

Văn Giai Hiên bắt chéo chân lay lay, không hiện ra một tia chột dạ: “Ai bảo anh không cho tôi làm việc.”

Võ Trạch Hạo nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện, bỗng nhiên hiếu kỳ không biết nắm lấy cổ chân mảnh khảnh ấy trong tay sẽ có cảm giác gì, nhưng hắn cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại dòng suy nghĩ, vội vã thu tầm mắt, đi thẳng đến phòng bếp.

Văn Giai Hiên trả lời tin nhắn Wechat, lướt lướt Weibo một hồi, lại chán không có gì làm, mở QQ ra. Cậu ít khi lên QQ, nhưng cũng có được vài nhóm chat mấy năm trước.

Có một trưởng nhóm chat nọ @ toàn bộ thành viên, Văn Giai Hiên mở ra nhìn, thấy trưởng nhóm nhắn gần đây việc kinh doanh trà thua lỗ, trong nhà khó khăn, hy vọng bạn bè trong nhóm có thể cho mượn ít tiền.

Trưởng nhóm này cũng coi như là một trong những người bạn quen qua mạng đầu tiên của cậu. Người ta gặp khó khăn, nói chuyện lại chân thành nên muốn giúp đỡ. Vì vậy cậu mở khung chat, định bụng phát qua bao lì xì năm mươi đồng.

Chỉ là lúc chuyển tiền, QQ thông báo Văn Giai Hiên chưa liên kết thẻ ngân hàng, không thể phát lì xì. Cậu theo thói quen tính lấy ví tiền, lại nhớ đến ví tiền đã sớm trôi dạt nơi nao.

Văn Giai Hiên chạy vào trong nhà bếp, thấy Võ Trạch Hạo đang bận bịu bên trong, hỏi: “Ông chủ, trong QQ của anh có tiền không?”

“Có, làm sao vậy?”

“Chuyển năm mươi đồng đến QQ của tôi được không, tôi gửi lại cho anh trong Wechat?”

“Được.” Võ Trạch Hạo rất mau đáp ứng, rồi không yên tâm quay đầu lại hỏi một câu: “Cậu lấy làm gì vậy?”

Văn Giai Hiên thành thật: “Một người bạn trên QQ của tôi nhà gặp chuyện khó khăn, tôi định giúp cậu ấy một chút.”

Võ Trạch Hạo: “...”

Võ Trạch Hạo mặt không thay đổi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đừng cho.”

Văn Giai Hiên ngẩn ra: “Tại sao chứ?”

“Bạn trên mạng ở đâu ra, cậu biết sao?” Võ Trạch Hạo đáp, “Thằng nhóc nhà cậu ngốc như vậy, bị lừa gạt mà cũng không biết.”

“Anh nói ai ngốc chứ? Người ta cũng không phải tên lừa đảo.” Văn Giai Hiên không nhịn được thay bạn trên mạng nói chuyện, “Chúng tôi đã quen biết mấy năm, trước đây còn thường chơi game chung.”

“Vậy tôi hỏi cậu, hắn ta tên gì, nhà ở đâu, cậu trả lời được không?”

“Anh... anh thật sự là đồ ông già*!” Văn Giai Hiên bĩu môi, “Anh chưa từng nghe nói sao, đường võng lạc quanh co, phải biết quý trọng mối nhân duyên này, ai nói cứ kết bạn là phải biết tên thật!”

(*): Ý mắng Võ chủ biên là đồ cổ lỗ sỉ chả biết giới trẻ như nào.

Võng lạc (网络): mạng Internet đó (chả qua mình để vậy cho nó hoa văn chút)

Võ Trạch Hạo lười nói nhảm: “Nghe lời, đừng cho.”

Văn Giai Hiên thấy nói người ta không hiểu, mặt mày sưng sỉa mất hứng về phòng khách. Cậu lại cầm điện thoại lên, đầu lưỡi an ủi bạn trên mạng đó vài câu, cả đám trong nhóm nói chuyện qua lại, người kia cũng không trả lời cậu.

Văn Giai Hiên biết đến Võ Trạch Hạo cơm nước xong xuôi có thói quen ra ngoài hút thuốc, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Cậu rửa chén ra khỏi bếp xong, Võ Trạch Hạo cũng vừa vặn hút xong điếu thuốc đi vào.

Văn Giai Hiên bấm đốt ngón tay tính toán, tối hôm nay chắc chắn hắn sẽ ra ngoài hút thuốc nữa. Vì vậy thừa dịp Võ Trạch Hạo không chú ý, lặng lẽ đi vào trong sân, giấu gạt tàn của hắn vào phía sau bồn hoa.

Làm xong chuyện này, Văn Giai Hiên như không có chuyện gì xảy ra trở lại phòng khách xem TV.

Khoảng chừng hai tiếng sau, Võ Trạch Hạo cầm điếu thuốc đi ra ngoài, quả nhiên, hắn nhìn quanh bốn phía không tìm được gạt tàn. Văn Giai Hiên trốn ở phía sau sofa cười trộm, nghĩ thầm ai cho hắn nói cậu khờ, tự nhiên bôi đen bạn trên mạng của cậu.

Lúc này, Võ Trạch Hạo bỗng chốc nhìn về trong phòng, Văn Giai Hiên vội vã đem đầu rụt về.

Võ Trạch Hạo trở lại phòng, mặt mũi tối sầm lại hỏi Văn Giai Hiên: “Thằng nhóc kia, cậu giấu gạt tàn tôi đi chỗ nào rồi?”

“Anh đừng vu hại người tốt.” Văn Giai Hiên giả vờ trấn định đáp, “Ai biết anh có cất ở chỗ khác không, coi chừng quên mất rồi đó.”

Võ Trạch Hạo không nói thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh Văn Giai Hiên, bàn tay to lớn đưa tới kéo cậu lên đùi mình. Hắn đột nhiên đánh lên mông Văn Giai Hiên một cái, hung hăng nói: “Đem gạt tàn thuốc của tôi ra đây.”

“Anh, anh tại sao lại đánh mông tôi?!”

Văn Giai Hiên không nghĩ tới Võ Trạch Hạo sẽ trực tiếp động thủ, cậu nằm vật trên đùi hắn như con cá mắm giãy giụa. Võ Trạch Hạo ấn cậu giữ lại, đánh cho mấy cái vang vọng vào mông. Cậu tốn công giãy đành đạch cả ngày, đã không thoát ra thì chớ, mông lại còn ăn mấy lòng bàn tay.

“Anh là đồ cuồng bạo lực! Tôi phải tìm phóng viên vạch trần anh!”

“Ba, ba, ba.”

Sau vài cái đánh, Văn Giai Hiên nói trong nước mắt: “Tôi đặt ở phía sau chậu hoa cửa bên phải.”

Võ Trạch Hạo hừ lạnh một tiếng: “Nói sớm thì đã không phải ăn đau khổ.”

Võ Trạch Hạo buông Văn Giai Hiên, đi ra ngoài. Cậu ngồi xổm ở trên ghế sofa ôm cái mông bị đánh đau, nhìn Võ Trạch Hạo hét lên: “Tôi mà để ý anh thì tôi là con chó con!”

Vừa xong, điện thoại Văn Giai Hiên rung lên, cậu mở lên nhìn, hai mắt lập tức tỏa sáng, giương điện thoại đi đến cạnh cửa, đưa nửa người ra ngoài nhìn Võ Trạch Hạo: “Ông chủ, kẻ lừa tiền nhuận bút thêm Wechat của tôi!”

Tác giả có lời:

Tiểu Giai Hiên: Gâu gâu ~

Võ chủ biên: Tiểu hài tử nhà tôi tương đối ngốc, mong mọi người tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.