Anh bị làm sao vậy ông chủ?
Thứ sáu diễn ra trận đua xếp hạng, chủ nhật là vòng đua chính của giải Grand Prix Singapore, Ferrari về nhì.
Văn Giai Hiên và Võ Trạch Hạo xem bắn pháo hoa ở Marina xong lập tức cưỡi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày đến sân bay, trở về H thị.
Khi về đến H thị đã là sáu giờ sáng hôm sau, tuy ghế ngồi của Singapore Airline rất êm, hai người cũng đánh được một giấc ngon lành, nhưng về nhà xong vẫn làm thêm một giấc ngủ bù.
Mở mặt ra một lần nữa, Võ Trạch Hạo đã không còn nằm bên cạnh, Văn Giai Hiên cầm điện thoại trên tủ ra mở lên, gần mười một giờ rồi.
Cả người đau dữ dội, Văn Giai Hiên muốn đứng dậy, nhưng làm bao nhiêu lần vẫn không thể rời khỏi giường.
Không phải là buổi “sinh hoạt về đêm” đó biến Văn Giai Hiên thành thảm bại như vầy đâu. Đơn giản là vì trường đua F1 quá lớn, vì để chụp mấy tấm ảnh đẹp mà hai người phải đi qua đi lại muốn gãy cả chân, chỉ vậy thôi.
Lần thứ hai chứng minh câu nói của Võ Trạch Hạo, bọn họ xuất ngoại không phải để du lịch mà là đi công tác.
Văn Giai Hiên bọc người thành cái kén rồi lăn qua lộn lại trên giường, não liên tục ra lệnh phải rời giường, nhưng người thì không chịu nghe sai khiến.
Sau cùng, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên lựa chọn từ bỏ, cậu cầm điện thoại lên, định triệu hồi Võ Trạch Hạo đang nấu cơm dưới nhà lên ôm cậu xuống. Vừa hay lúc này trên Wechat hiện lên tin nhắn mới.
[ Biên tập Bạch: Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước? ]
Văn Giai Hiên quên cả đau nhức ngồi dậy, có vẻ như vòng sơ tuyển bên A Xã đã có kết quả.
[++: Tin xấu sẽ rất xấu sao? ]
[++:Em nghe tin tốt trước đi vậy ]
[++: Meo meo không chịu nổi nỗi oan ức này. jpg]
[ Biên tập Bạch: Trạch Ưu Travel đã qua vòng sơ tuyển ]
Quá tốt!
Văn Giai Hiên hất chăn ra, muốn ăn mừng tin tốt này với Võ Trạch Hạo ngay lập tức, nhưng cậu tự nhiên lại nhớ đến cái tin xấu còn chình ình trước mắt kia, đầu óc bỗng nhảy ra dự cảm không lành.
[++: Còn tin xấu đâu ạ? ]
[ Biên tập Bạch: Tạp chí RQ cũng thông qua vòng sơ tuyển, bên họ vừa làm thời trang vừa làm du lịch, nếu tuyển họ thì coi như tiện cả hai, trước mắt bên ban biên tập nhắm họ khá nhiều ]
Văn Giai Hiên cũng từng nghe nói đến tạp chí RQ, đó là một tạp chí thời trang tương đối lớn trong nước, gần đây mới đặt chân vào mảng du lịch, tuy vào khá muộn nhưng tài nguyên rất nhiều, tỉ lệ độc giả ngày một tăng cao chóng mặt.
[++: Nhưng không phải yêu cầu chỉ cần chuyên sâu một lĩnh vực thôi sao? ]
[ Bạch biên tập: Yêu cầu thì viết như thế thôi, nhưng bên nào làm được cả hai mảng thì được chú ý hơn thì cũng là chuyện dễ hiểu ]
Văn Giai Hiên tự nhiên nhớ tới một người bạn học đại học từng lên chửi bới, rõ ràng lúc tuyển thì yêu cầu khi chỉ cần tốt nghiệp đại học chính quy, đến khi nộp hồ sơ thì người có bằng thạc sĩ lại được nhận trước tiên.
[++: Bây giờ đã định là RQ luôn rồi ạ? ]
[ Bạch biên tập: Cũng chưa chắc chắn, lọc bước đầu xong còn phải xem kỳ mới nhất của tạp chí thế nào, cuối cùng tổng biên sẽ ra quyết định ]
Vậy xem ra vẫn còn hy vọng.
[++: Đến hiện tại, Trạch Ưu Travel xếp hạng thứ mấy ạ? ]
[ Bạch biên tập: Nếu chỉ tính du lịch, Trạch Ưu Travel có nhiều phiếu bầu nhất ]
[ Bạch biên tập: Nói thật, Trạch Ưu rất đặc sắc, mỗi kỳ tạp chí cũng cũng không chỉ là giới thiệu điểm đến đơn thuần mà có một chủ đề chính xác định, thêm nữa là văn chương viết rất có chiều sâu. Anh có ấn tượng rất tốt với một bài phân tích thế cuộc vùng Trung Đông, câu từ suy luận rất chặt chẽ ]
Bạch Tư Quân nói bài viết kia chính là cái Văn Giai Hiên đã viết khung sườn, sau đó Võ Trạch Hạo chỉnh lại mới được như vậy đó.
[ Bạch biên tập: Có hơi đáng tiếc, đụng phải đối thủ mạnh như vậy, thế nhưng vẫn có thể liều một phen]
[ ++: Cún shiba thở dài. jpg]
[ ++: Cảm ơn anh đã báo cho em ]
Văn Giai Hiên ném điện thoại đi, nặng nề nằm phịch xuống giường.
“Nhóc, chưa chịu dậy nữa?” Võ Trạch Hạo ở dưới lầu hỏi vọng lên.
“Chân đau quá, em dậy không nổi.” Văn Giai Hiên vừa nói vừa rụt người lại vào trong chăn.
Khoảng mấy giây sau, Võ Trạch Hạo xuất hiện ở cầu tháng, hắn nhặt dép lê Văn Giai Hiên vất lung tung dưới đất lên, sau đó vớt cậu đang chui rúc trong chăn dậy. Văn Giai Hiên phối hợp vòng tay qua cổ hắn, hai chân kẹp vào eo để khỏi bị trượt xuống.
“Ông chủ, anh tốt ghê.” Văn Giai Hiên cười hì hì.
“Tôi mà không tốt thì em còn có thể ỷ lại vào tôi sao?”
Võ Trạch Hạo ôm Văn Giai Hiên đến phòng vệ sinh rửa mặt, rồi ôm cậu tới bàn ăn, đặt cậu ngồi lên ghế.
Văn Giai Hiên không chịu buông tay, đến khi Võ Trạch Hạo mạnh tay đánh mông cậu một mới chịu buông ra.
“Ông chủ, tạp chí kỳ này anh thấy ổn không?” Văn Giai Hiên chậm rãi húp canh cá, gợi chuyện.
“Cũng như bình thường thôi.” Võ Trạch Hạo đáp, “Làm sao vậy?”
“Không phải anh muốn tham gia hạng mục của A Xã sao, không cần cố ý làm thêm gì à?”
“À,“ Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Không sao.”
“Ý anh là sao?” Văn Giai Hiên đặt chén xuống.
“Tôi có nhờ bạn hỏi thăm, Trạch Ưu thông qua vòng sơ tuyển rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Văn Giai Hiên không muốn để Võ Trạch Hạo biết ban biên tập đã nhắm vào tạp chí RQ, nói gì thì kết quả cuối cùng vẫn chưa định đoạt xong, cái gì cũng đều là thông tin chưa chính xác, nên cứ làm bộ không biết đi đã.
Nhưng mà Võ Trạch Hạo lại nói: “Nhưng bên A Xã đã quyết định nội bộ một tạp chí, theo chúng ta không có quan hệ.”
Văn Giai Hiên sững sờ: “Quyết định nội bộ?”
Bạch Tư Quân chỉ nói ban biên tập nghiêng về lựa chọn tạp chí RQ, tuyệt nhiên không nói gì về chuyện quyết định nội bộ.
Kết quả cuối cùng phải để đánh giá tạp chí tháng chín rồi mới quyết định, nếu như đã xác định trước, vậy làm xét duyệt kia còn ý nghĩa gì nữa?
“Anh chắc chắn là quyết định nội bộ sao?” Văn Giai Hiên hỏi.
“Hẳn vậy.” Võ Trạch Hạo đáp, “Đối thủ của chúng ta là tạp chí RQ, họ vừa làm thời trang vừa làm du lịch, nền tảng người hâm mộ đông đảo rất có ưu thế.”
“Số lượng người hâm mộ đâu phải là nhân tố quyết định đúng không?” Văn Giai Hiên không rõ, “A Xã lớn như vậy chắc hẳn có rất nhiều con đường khác, sao lại lấy yếu tố hâm mộ làm trọng được.”
“Nếu không nói đến mảng thời trang, chỉ riêng du lịch mà nói quả thật RQ không tốt bằng bên chúng, nhưng ưu thế của họ là đa lĩnh vực, điều này không thể phủ nhận.”
Văn Giai Hiên càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, cậu và Võ Trạch Hạo đều nghe được thông tin như nhau, nhưng cậu thì cho rằng vẫn có thể vớt vát thêm chút nữa, còn hắn lại nhận định tạp chí mình không bằng nhà người ta luôn rồi.
Cậu cau mày: “Ông chủ, ý anh là muốn từ bỏ sao?”
“Đây không gọi là từ bỏ.” Võ Trạch Hạo đáp, “Vốn ngay từ đầu đã không có hy vọng, không có gì để tranh cãi thêm.”
“Sao có thể gọi là ngay từ đầu đã không có hy vọng chứ?” Văn Giai Hiên đột nhiên nổi nóng, cậu bất mãn đặt đũa lên bàn, “Kết quả cuối cùng còn chưa chính thức có, anh chỉ nghe người ta nói bên khác có cơ hội rất lớn là liền tự nguyện chịu thua, anh bị làm sao vậy ông chủ?”
Võ Trạch Hạo thở dài: “Giai Giai, chuyện cạnh tranh thế này dựa vào may mắn rất nhiều.”
“Ý anh là sao?” Văn Giai Hiên hỏi, “Không phải là dựa vào thực lực ư?”
“Thực lực là một phần, nhưng cũng không thể thiếu may mắn.” Võ Trạch Hạo đáp, “Giống như em thi công chức vậy, dù em có giỏi thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đụng phải đối thủ mạnh hơn, em cũng chỉ còn nước chịu thua.”
Văn Giai Hiên nhíu mày muốn phản bác, nhưng nhất thời không biết kiếm logic phản biện ở đâu.
“Hoặc nói trắng ra,“ Võ Trạch Hạo dừng một chút, “Muốn thắng, mấu chốt không phải là em giỏi bao nhiêu, mà phải xem đối thủ của em có bao nhiêu phần trăm cơ hội.”
“Em thấy anh nói không đúng.” Văn Giai Hiên lắc đầu theo phản xạ, “Nhận định này của anh chẳng khác nào đang phủ nhận nỗ lực hết? Vậy ai cũng chẳng cần nỗ lực nữa, chỉ cần đâm đầu đi so mình với đối thủ là được.”
“Cũng không phải vậy, tài giỏi và cơ hội là tương đối, và tác dụng của nỗ lực là hạ thấp tỉ lệ gặp gỡ người ưu tú hơn mình.”
Văn Giai Hiên miễn cưỡng cầm đũa lên, quậy chén cơm nát bét cả ra, ai oán nói: “Nếu anh nói cạnh tranh là dựa vào việc nhìn đối thủ, vậy sao anh không tìm hiểu đối thủ thật kĩ rồi chờ tới thời cơ thích hợp lật kèo đi?”
“Không đơn giản như vậy.” Võ Trạch Hạo nhàn nhạt đáp.
Ông chủ thúi, thực sự nhìn lầm anh rồi!
Văn Giai Hiên hận thù lùa cơm vào miệng, cậu còn tưởng ông chủ nhà mình không có gì là không làm được, thế nào lòi ra kể cả tinh thần chiến đấu còn không có.
Nếu như không có tinh thần chiến đấu, Văn Giai Hiên cậu đây có thể ở lại chỗ này sao? Võ Trạch Hạo hắn có thể có thêm một bà xã bên cạnh sao?
Còn nói muốn cậu dốc toàn sức lực chuẩn bị cho kỳ thi công chức, nói êm tai phết, lúc phóng tới trên người mình thì từ bỏ ngay, đúng là cái đồ tiêu chuẩn kép!
Văn Giai Hiên tức giận ăn cơm xong, đặt đũa xuống, cầm giấy quẹt lung tung trên miệng: “Hôm nay em không rửa chén đâu!”
Cậu mò đến sofa trong phòng khách, ôm máy tính tìm thông tin về tạp chí RQ, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu đối thủ.
Có thể khẳng định tạp chí du lịch theo kỳ của QR làm không tốt bằng của Trạch Ưu, chỉ là tạp chí du lịch thông thường, trước khi lên đường chuẩn bị cái gì, có thể thăm thú phong cảnh nào ở dọc đường, ở đó đã xảy ra chuyện gì, tạp chí như này trên nền tảng M có mà đầy.
Văn Giai Hiên nhìn hồi lâu, thực sự nhìn không ra cái tạp chí này có gì hay.
Làm việc cùng Võ Trạch Hạo ba tháng, cậu ít nhiều gì cũng có chút mắt nhìn, chữ nghĩa trong tạp chí này hiển nhiên không đỉnh bằng Trạch Ưu, chất lượng hình ảnh cũng không xịn bằng Trạch Ưu.
Chờ chút, Văn Giai Hiên đột nhiên nghĩ, sở trường của RQ là thời trang, có lẽ ưu thế mảng thời đó bên họ quá nổi bật, đủ khả năng che lấp mọi khuyết thiếu của du lịch.
Nghĩ tới đây, Văn Giai Hiên đóng tạp chí du lịch lại, mở tạp chí thời trang ra.
Từ số lượng quảng cáo là có thể nhìn ra ngay được, tạp chí thời trang bên họ làm chỉn chu hơn rất nhiều, t
Văn Giai Hiên mím chặt môi, trong tiềm thức không muốn thừa nhận đối thủ ưu tú, nhưng ngồi nhìn cả nửa ngày, cậu vẫn buộc phải bội phục RQ làm không tệ.
Cậu theo trực giác ấn vào phần mỹ phẩm trong mục lục, bởi vì tiêu đề của nó là “cos me”, mà đây là từ viết tắt của “mỹ phẩm” trong tiếng Nhật.
Bên Nhật hở tí là có giải thưởng cos me các thứ, Văn Giai Hiên không muốn biết cũng khó.
Quả nhiên, mục này được trình bày với phong cách rất Nhật Bản, hình ảnh đều được chọn theo tông màu xanh nhạt, trông khá thích mắt.
Văn Giai Hiên xem không hiểu được mấy đồ mỹ phẩm kia, cậu chỉ lướt sơ qua nhìn hình ảnh và bài viết, muốn xem thử biên tập bên ấy có khả năng tới đâu, nhưng cậu lại phát hiện văn bản này có cái gì đó không đúng lắm.
Phần lớn mọi người đều biết rằng tiếng Nhật cũng bao gồm rất nhiều chữ Hán, cách phát âm của những từ này được truyền từ triều đại phương Nam. Mặc dù vậy, do sự ảnh hưởng từ nền văn hóa của hai nước nên vẫn có một số sự khác biệt rõ ràng giữa Kanji và chữ Hán.
Văn Giai Hiên là phiên dịch viên, cậu nắm rõ được các điều chỉnh cần thiết khi dịch tiếng Nhật, nhằm tránh hiện tượng “khoang dịch”, dịch không rõ nghĩa, không phù hợp với cách diễn đạt thông thường.
Lỗi dịch thuật này người không chuyên sâu sẽ không nhận biết được, nhưng người trong ngành thì có thể phát hiện rất rõ.
Khi đọc văn bản này, Văn Giai Hiên nhìn thấy rất nhiều lỗi “khoang dịch” tiếng Nhật, vừa nhìn là biết ngay đây là phiên âm từ tiếng Nhật. Chỉ cần nhìn chỗ tiếng Trung này thôi là cậu có thể dịch lại nguyên vẹn văn bản gốc.
Văn Giai Hiên cảm thấy rất kỳ lạ, cậu kiểm tra văn bản này từ đầu đến đuôi từ trên xuống dưới cũng không thấy nguồn bài viết gốc ở đâu, nhưng cậu chắc chắn rằng bài viết này được dịch ra từ một văn bản tiếng Nhật.
Chuyện gì thế này?