Ba ba Văn Hoa của Văn Giai Nhiên vốn xuất thân từ phóng viên, bị điều động đến Nhật Bản mười năm, sau khi về nước thì đảm nhận một chức vụ quan trọng tại A Xã, vài năm trước thăng tới chức tổng biên, trong ngành xuất bản cũng được xem là nhân vật máu mặt.
Văn Giai Hiên làm người nhà lãnh đạo, thỉnh thoảng cũng có tham gia qua hội họp ở A Xã, cũng qua lại với cấp dưới của cha không ít. Mà trừ chuyện này, công việc của Văn Hoa cậu cũng không biết gì thêm.
Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái thường có khoảng cách thế hệ rất lớn. Hiếm khi cho cha mẹ nào chia sẻ công việc của mình quá kỹ với con. Vì vậy, công việc của ba ba Văn Hoa đối với Văn Giai Hiên giống như một thế giới rất xa xôi vậy.
Đợt này A Xã kêu gọi hợp tác ở các thị trường du lịch, tài chính và thời trang trên nền tảng điện tử, doanh nghiệp tham gia không nhất thiết phải theo toàn diện, chỉ cần chuyên sâu một lĩnh vực là đủ. Ở giai đoạn sàng lọc bước đầu này, đoàn đội tham gia ứng cử sẽ gửi vài phần tư liệu đi, đến cuối tháng chín bên A Xã sẽ công bố danh sách và tiếp tục tiến hành cạnh tranh vòng sau.
Văn Giai Hiên có hơi bối rối, đương nhiên cậu rất muốn giúp Võ Trạch Hạo, nhưng thành thật mà nói cậu chưa từng nhúng tay vào công việc của cha,
thậm chí còn bởi sự ra đi của mẹ mà tỏ thái độ bất mãn. Hơn nữa cậu đang trong trạng thái trốn nhà bỏ đi, thật sự không dám quơ tay múa chân loạn cào cào vào việc này.
Mà nói đi nói lại, bối rối thì bối rối chứ, ông chủ đối xử với cậu tốt đến vậy, cậu không thể đóng vai khán giả ngồi xem mà không làm được gì. Cậu vẫn có một tầng quan hệ nhỏ, có thể lấy được chút ít thông tin.
Trước đây vì muốn được tác giả nổi tiếng chuyên viết truyện thần bí Mai Vũ Sâm tự tay ký tên cho mình, Văn Giai Hiên đã thêm Wechat của Bạch Tư Quân – một biên tập viên tại A Xã. So với mặt bằng chung, tuổi tác của Bạch Tư Quân không lớn lắm, không quá khác biệt với Văn Giai Hiên, cho nên đây là người cậu nghĩ đến đầu tiên.
Ấy thế, Văn Giai Hiên lại sợ cuối cùng cũng không giúp được gì, chỉ tổ làm Võ Trạch Hạo mừng hụt. Cậu không nói chuyện này cho ông chủ nhà mình biết, đem giấu nhẹm luôn trong lòng.
Hôm sau, Văn Giai Hiên lân la chào hỏi Bạch Tư Quân, cố ý đợi đến khi Võ Trạch Hạo đi tắm mới lén lén lút lút nhắn tin nói chuyện với biên tập Bạch.
“Thế nên ý em là, em có một người bạn làm tập san du lịch theo kỳ muốn tham gia hạng mục này?” Bạch Tư Quân tổng kết lời Văn Giai Hiên nói một lần nữa, “Sao em không trực tiếp tìm Văn tổng biên?”
“Hiện giờ em không tiện gặp cha lắm, hơn nữa lỡ như ông ấy tưởng bạn em muốn đi cửa sau, đánh rớt ngay lập tức thì sao bây giờ?” Văn Giai Hiên nói.
“À —— theo tính tình của tổng biên, cũng không phải là không thể được.” Bạch Tư Quân đáp, “Vậy em tìm anh là muốn...?”
“Em muốn hỏi có đang có nhiều người ứng tuyển không?”
“Trước mắt bên mảng thời trang là nhiều nhất, du lịch tài chính tương đối ít, cạnh tranh cũng không đến nỗi kịch liệt.
“Vậy cũng được.” Văn Giai Hiên hơi khẽ thở ra một hơi, “Vòng sơ tuyển cũng do cha em xét duyệt ạ?”
“Cũng không phải, sẽ có một tổ biên tập chuyên môn xét duyệt, thời điểm quyết định sau này thì tổng biên tập mới góp mặt.”
“Ồ, ra là vậy...” Văn Giai Hiên hơi suy tư, “Anh Bạch, anh có thể đánh tiếng cho tổ biên tập kia một chút... đúng không ạ?”
Bạch Tư Quân bật cười: “Có thể thì có thể, mà nghe giọng điệu này của em, thì hình như tình hình bạn em không lạc quan mấy sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Văn Giai Hiên thẹn thùng phản bác, “Tạp chí của anh ấy khá tốt, em chỉ... chỉ là đề phòng lỡ đâu...”
“Bạn em ưu tú tài giỏi, em hoàn toàn tin tưởng người ấy đúng không.”
Văn Giai Hiên bị nói đến mức mặt đỏ bừng, cậu lắp bắp: “Em, em rất tin tưởng anh ấy, là... muốn vì anh ấy làm chút gì đó.”
“Được thôi, anh sẽ chú ý giúp em, có tin sẽ thông báo em đầu tiên...” Bạch Tư Quân nói tới chỗ này, âm thanh đột nhiên xa khỏi điện thoại, “Đừng nghịch, em đang nói chuyện quan trọng.”
“Anh Bạch?” Văn Giai Hiên kỳ quái hỏi.
Giọng Bạch Tư Quân vẫn ở rất xa: “Mới mấy giờ mà buồn ngủ? Đi gõ chữ nhanh lên!”
Văn Giai Hiên thành thật đợi một hồi, sau đó bên đầu dây bên kia mới trở về trạng thái bình thường: “Mèo nhà anh đang nháo, có tin gì anh sẽ báo cho em sau.”
“Vâng, cảm ơn anh!”
Văn Giai Hiên cúp điện thoại, không khỏi thấy buồn cười. Cậu biết quan hệ giữa Bạch Tư Quân và Mai Vũ Sâm là gì, người vừa nãy làm ầm ĩ Bạch Tư Quân hẳn nhiên là Mai Vũ Sâm, vị tác giả thích trì hoãn bản thảo kia.
Nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn chín giờ mà muốn đi ngủ, cậu cứ tưởng là mình đã không bình thường lắm rôi, ai ngờ còn có người bất bình thường hơn cả mình.
“Đang cười gì đó?” Võ Trạch Hạo từ phòng vệ sinh bước ra, toàn thân hơi ẩm ướt.
“Không có gì.” Văn Giai Hiên vội vã gom lại trạng thái ban nãy, “Ông chủ, khi nào mình đi ngủ?”
“Không phải còn sớm à.” Võ Trạch Hạo đi đến bàn làm việc, “Gần đây tôi muốn kiểm tra tư liệu, em đi ngủ trước đi.”
Khoảng thời gian gần đây, ngày nào Võ Trạch Hạo cũng bận công việc đến tận một hai giờ sáng mới xong. Lúc hắn lên được đến giường Văn Giai Hiên đã ngủ, còn khi Văn Giai Hiên thức dậy, hắn cũng đã rời giường từ sớm, Văn gà con trước khi ngủ muốn được hôn hôn sờ sờ ông chủ nhà mình chút xíu xiu cũng không làm ăn được gì.
Khoảng chừng giữa tháng chín, visa đi Singapore của hai người đã được thông qua, tạp chí đã bước đầu chỉnh sửa hoàn tất. Nhưng bởi vì làm kế hoạch chậm trễ, Võ Trạch Hạo phải đẩy nhanh hiệu suất làm việc cho kịp tiến độ.
Cũng may chỉ đi Singapore ba ngày ba đêm, sáng sớm thứ sáu xuất phát, đêm chủ nhật trở về, ngoại trừ xem các trận đấu và buổi hòa nhạc, đợt này cũng không có quá nhiều việc phải làm.
“Ông chủ, anh muốn ngủ sao?” Văn Giai Hiên nằm nhoài trên ngực Võ Trạch Hạo, mắt nhìn chằm chằm ông chủ nhà mình. Ngày hôm nay Võ Trạch Hạo thật vất vả mới lên được giường trước mười hai giờ, vậy mà vừa lên giường đã nhắm mắt, cũng không chúc cậu ngủ ngon.
“Ừm.” Võ Trạch Hạo nằm nghiêng lại, ôm Văn Giai Hiên vào lòng, “Nghỉ sớm chút, mấy ngày nữa phải đi Singapore rồi.”
Có kinh nghiệm ở lần đi Nhật kia, Văn Giai Hiên biết rõ đi Singapore cũng là đi công tác chứ không phải du lịch, bỗng nhiên đau lòng quá chừng.
“Ông chủ.” Văn Giai Hiên ngước cổ lên, để lại một nụ hôn khẽ trên cằm Võ Trạch Hạo, mấy sợi râu ngắn cũn cọ vào làm cậu hơi ngứa ngáy, lập tức trong đầu lại hiện lên hình ảnh bậy bạ.
Cậu vội giếm hết mấy ý nghĩ cấm đi, nhưng ngay lúc này, Võ Trạch Hạo đột nhiên đặt tay sau gáy, cúi đầu xuống cắn vào môi cậu.
Một cái hôn bất ngờ và nóng bỏng đáp ngay trước mặt, Văn Giai Hiên mở to mắt, quên cả thở, nụ hôn này rất giống với lần trước, Võ Trạch Hạo khuấy đảo trong miệng cậu một hồi, cũng nhanh chóng rời đi: “Nhóc, đừng giày vò tôi.”
Văn Giai Hiên do dự cắn môi dưới, muốn Võ Trạch Hạo tiếp tục, mà nhìn thấy đôi mắt đang khép chặt kia, đúng là không nỡ chút nào.
Vì vậy...
Hơi thở Văn Giai Hiên mỗi lúc một nặng, Võ Trạch Hạo muốn không phát hiện cũng khó.
Hắn mở mắt nhìn xuống phía dưới, thực sự chịu thua: “Tôi nên làm gì với em bây giờ?”
Văn Giai Hiên khó chịu dừng lại, lắp bắp đáng thương: “Xin lỗi ông chủ, em không nhịn được.”
Võ Trạch Hạo vươn mình đặt Văn Giai Hiên dưới thân, lần thứ hai cắn chặt môi cậu: “Tôi giúp em.”
Ông chủ thật là tốt quá đi.
Khóe miệng Văn Giai Hiên cứ giương lên mãi.
Cuối tháng chín, tiết trời đã dần mang theo chút mát mẻ chiều lòng người, mùa hè ra đi cũng mang theo cái khô nóng khó chịu. Có lẽ phải nói đây là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong cả năm.
Nhưng, vừa xuống khỏi máy bay, không khí nóng ẩm đã lập tức bao trọn lấy hai người, đủ để cảm nhận được lòng nhiệt tình háo hức của du khách tại đảo quốc sư tử này.
Lần này Võ Trạch Hạo chỉ mang theo một chiếc camera và một ống lens, dù sao nhiệm vụ chính là chụp ảnh đua xe, không dùng được quá nhiều ống kính. Nhưng vì quảng bá cho kim chủ tập đoàn Q, lúc chụp ảnh buộc lòng phải mang thêm áo khoác, dưới cái nóng chết người này đã hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn phải kẻ thần kinh của mọi người.
Singapore có diện tích lãnh thổ không lớn, cũng chỉ bằng một Thượng Hải. Thủ đô Singapore tổ chức giải đua F1 không thể xây trường đua ngoại thành như ở Thượng Hải, chỉ có thể dùng ngay đường phố làm đường đua thi đấu.
Làm như vậy khó tránh khỏi vướng mắc việc vận chuyển của cư dân, nhưng đây đồng thời cũng là một lợi thế, không khí lễ hội trong suốt cuộc đua vô cùng tưng bừng náo nhiệt xuyên suốt mùa giải ngay chính tại Singapore, cả thành phố đâu đâu cũng có bóng dáng đường đua F1, thậm chí một số tuyến tàu điện ngầm cũng góp phần tham gia việc tổ chức sự kiện.
Võ Trạch Hạo đặt khách sạn gần vịnh Marina, từ phòng có thể nhìn được cảnh sắc tuyệt đẹp của Singapore vào ban đêm, cũng như có thể nhìn thẳng đến Merlion – biểu trưng của Singapore.
Tối thứ sáu là buổi diễn tập, không có quá nhiều thứ để xem, hai người đi dạo men theo đường đua, sau đó đi đến Chinatown thăm thú vài vòng.
Đeo camera trên người rất nặng, đi Chinatown cũng không cần chụp choẹt gì, Võ Trạch Hạo gửi camera vào khu giữ đồ của một trung tâm thương mại, lúc đi dạo về thì đi tàu điện ngầm đến lấy về, còn Văn Giai Hiên ngoan ngoãn đứng đợi ở giữa trạm tàu chờ hắn.
Văn Giai Hiên không phải người đam mê đua xe F1, nhưng chí ít cũng có nghe qua danh của mấy đội đua lớn, khi nãy đi dọc theo đường đua cậu cũng mua một cái nón bảo hiểm Ferrari, mang về đội lên đầu.
Ở trong sân chờ bến tàu,bên trái cậu là ba người hâm mộ mặc trang phục của đội Mercedes – Benz, bên phải cậu là năm người hâm mộ của Red Bull, quay đi quay lại nhìn lại mình, chỉ có mỗi một thân một mình hâm mộ Ferrari, vừa lẻ loi vừa hiu quạnh.
Hơn nữa, fan hâm mộ bốn phía đều là người Âu Mĩ, chỉ nội chiều cao đã đủ để nghiền nát cậu rồi, huống chi nói đến cả một toán người cao mét chín đẹp trai lai láng, cậu càng rụt vào một góc, không dám di chuyển.
Mấy người nọ có đường nét khuôn mặt rất sâu, sống mũi cao thẳng, mặc áo yếm đội mũ cam đồng bộ, nhìn qua thì ắt hẳn là người Hà Lan.
Trước đây Võ Trạch Hạo từng nói với cậu, mấy người Hà Lan này là fan hâm mộ của một tay đua nước họ thuộc đội Red Bull, cực kỳ điên cuồng. Văn Giai Hiên nghĩ rằng đây là điều hoàn toàn có thể lý giải được, nếu như Trung Quốc cũng có một tuyển thủ F1 như vậy, khi ấy chắc chắn nơi đâu cũng sẽ ngập tràn sắc đỏ thế này.
Văn Giai Hiên lặng lẽ rúc vào một góc tự ti chiều cao cùng nhan sắc trời ban này của mình, đang do dự không biết liệu có nên tháo mũ bảo hiểm Ferrari xuống cho đỡ bị chú ý hay không thì bỗng đâu ra có một anh trai vừa cao vừa ngon đi tới.
Anh trai đẹp trai cao ráo kia có nước da màu lúa mạch, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, phía dưới tay áo ẩn dấu đường nét cơ bắp quyến rũ, khiến người ta nhìn mà gớt hàng nước dãi dài ba mét.
Tự ti của Văn Giai Hiên bay mất không còn tăm hơi. Cậu chạy đến chỗ anh trai nọ, nghênh ngang cầm tay anh ta, tiếp đó ưỡn ngực ngẩng đầu lướt qua một đám các anh trai Âu Mĩ cao chót vót.
“Sao tự nhiên em lại dắt tay tôi?” Võ Trạch Hạo khó hiểu.
“Tăng cường sức mạnh lực lượng Ferrari.” Văn Giai Hiên nghiêm trang đáp.
Võ Trạch Hạo nhìn xung quanh một vòng, thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì thêm, mặc kệ Văn Giai Hiên dắt tay mình đi.
“Nói chuyện đi ông chủ,“ Văn Giai Hiên ngẩng đầu lên nhìn Võ Trạch Hạo, “Có phải anh từng nói qua, ra ngoài du lịch dễ khiến người ta trở nên phóng túng phải không?”
“Ừm, làm sao vậy?” Võ Trạch Hạo hỏi.
“Anh...” Văn Giai Hiên cắn cắn môi dưới, “Đêm nay anh có muốn phóng túng một chút không?”
“Phóng túng loại nào?” Võ Trạch Hạo biết rõ còn hỏi.
“Em cái gì cũng được hết á.” Văn Giai Hiên chớp chớp mắt.
Võ Trạch Hạo buông tay Văn Giai Hiên ra, ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu nói: “Ngày nào không câu dẫn tôi thì em ăn không ngon ngủ không yên đúng không?”
“Đúng vậy.” Văn Giai Hiên trung thực gật gật đầu, “Bởi vì gà con muốn bị diều hâu ăn.”
Nói xong, cậu mở to đôi mắt trong suốt, bổ sung thêm: “Không chỉ ăn nơi đó của gà con, mà phải là ăn toàn bộ, ăn sạch sẽ.”
Võ Trạch Hạo: “...”
Tác giả có lời:
Lão Võ: Nhịn không nổi nữa mỉm cười
ps Bên cạnh mới đào cái hố mới, tiểu phiên dịch kết thúc sẽ lấp hố, bối cảnh hiện đại đô thị, thể chế chính trị không tưởng, linh mục xăm trổ (?) x giáo sư mỹ nhân, niên hạ chó săn, nếu cảm thấy hứng thú mọi người có thể đọc văn án ở bên cạnh
(truyện này của tác giả là ABO, mình chưa tìm thấy bản QT ở đâu hết;;)