Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 21: Chương 21: Ông chủ hay ông xã?




Võ Trạch Hạo trông vẫn bình thường, nhưng đầu óc Văn Giai Hiên đã rơi vào mơ hồ.

Thì ra gay còn có thể đi xem mắt kết thân?

Cậu hỏi không chắc chắn lắm: “Anh đi xem mắt đàn ông sao?”

Võ Trạch Hạo không ngẩng đầu lên trả lời: “Phụ nữ.”

Văn Giai Hiên ngây cả người, cậu chợt nhận ra sau khi thức dậy bản thân càng cảm thấy Võ Trạch Hạo khó hiểu.

“Anh rõ ràng thích nam sao lại còn muốn đi xem mắt phụ nữ?” Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên chính nghĩa bất mãn.

“Thêm được bạn bè cũng tốt.” Võ Trạch Hạo không để ý lắm.

Thái độ của Võ Trạch Hạo làm cho cả người Văn Giai Hiên khó chịu, cậu nhớ trước đây Tiền Vô Ưu từng nói qua, trong giới gay này cũng có hội giả làm thẳng nam đi kết hôn cùng phụ nữ, gây họa tạo nghiệp cho người ta cả đời, tuy rằng Võ Trạch Hạo chỉ đi xem mắt, nhưng vốn là người có nguyên tắc như thế, sao lại không tỏ tường loại chuyện này cơ chứ?

Văn Giai Hiên suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thích hợp, bèn lấy dũng khí nói: “Tôi thấy anh không nên đi thì hơn.”

Võ Trạch Hạo cuối cùng cũng dời mắt khỏi công việc, buồn cười nhìn Văn Giai Hiên hỏi: “Làm sao, ăn dấm?”

“Tôi ghen gì chứ?” Văn Giai Hiên nghiêm túc, lòng nghĩ tôi nghiêm chỉnh nói với anh, anh lại đùa đùa giỡn giỡn.

“Vậy đi —— thế cậu nói xem, tại sao tôi không nên đi?” Võ Trạch Hạo thu tầm mắt lại, thuận miệng hỏi.

“Anh là người rất nguyên tắc phải không?”

“Phải.”

“Anh là gay phải không?”

“Phải.”

“Vậy thì anh không nên đi đúng rồi!”

Võ Trạch Hạo trực tiếp cười ra tiếng, hắn tùy tiện dựa vào sau ghế, kỳ quái hỏi: “Tôi đi xem mắt, cậu kích động vậy làm gì?”

“Chỉ là...” Văn Giai Hiên nhất thời nghẹn lời, con ngươi không tự chủ liếc sang bên phải, “Anh là ông chủ của tôi, tôi không thể để anh làm chuyện thương thiên hại lý.”

Thương thiên hại lý (伤天害理): tàn nhẫn, không có nhân đạo.

“Tôi là ông chủ hay ông xã của cậu?” Võ Trạch Hạo cười, “Xem mắt cậu cũng quản?”

Lão bản - lão công (老板 - 老公): (mình định để Hán Việt như này luôn nhưng may quá đi tiếng Việt mình vừa vặn có cặp từ cũng như thế này.)

Văn Giai Hiên đỏ mặt: “Không phải, không phải tôi quản anh, tôi đang thảo luận góp ý chân thành mà.”

“Đúng không?” Võ Trạch Hạo giương giương khóe miệng, “Sao tôi lại thấy cậu rất giống bà chủ đấy.”

“Anh nói bậy gì đó.” Văn Giai Hiên thấy uất ức gì đâu, cậu đang nói chuyện đúng sai, thế mà nói hoài nói mãi ông chủ vẫn không xem là chuyện to tát, cậu quyết định thay đổi góc nhìn, “Không phải anh vẫn luôn lấy công việc làm trọng sao, làm sao có thể để chuyện nữ nhi tình trường làm lỡ việc?”

“Ừm, tôi thấy cậu nói rất có lý.” Võ Trạch Hạo gật gật đầu, cuối cùng cũng coi như bắt đầu chính thức đáp lại.

Văn Giai Hiên vừa thở phào một cái, lại nghe Võ Trạch Hạo lại nói: “Cậu nên nói chuyện này với mẹ tôi.”

Văn Giai Hiên ngẩn ra: “Hả?”

“Mẹ tôi đáp ứng người ta, tôi mà không đi, không để cho bà ấy mặt mũi, tôi cũng không còn cách nào.” Võ Trạch Hạo nhún vai.

“Vậy là... trong nhà không biết anh là gay sao?” Văn Giai Hiên hỏi.

“Không có cơ hội nói bọn họ biết.” Võ Trạch Hạo đáp, “Qua lần này, tôi sẽ tìm thời gian nói.”

Thì ra là bị ép buộc bất đắc dĩ, bất quá Văn Giai Hiên tỉ mỉ nghĩ lại, vẫn cảm thấy cô gái kia có chút đáng thương.

Ý nghĩ của cậu viết lên toàn bộ lên mặt, Võ Trạch Hạo đành phải khuyên nhủ: “Bạn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy, đối phương cũng có khả năng bị ép đến xem mắt.”

“Cũng không khẳng định là vậy, đối tượng xem mắt là anh mà.” Văn Giai Hiên bắt đầu đứng tại góc nhìn người ngoài phân tích chuyện này.

“Có ý gì?” Võ Trạch Hạo thuận miệng hỏi.

“Diện mạo rất soái, vóc người lại đẹp, có năng lực còn có tiền, biết làm cơm, tính cách cũng tốt, có ai không muốn cùng anh nói chuyện yêu đương?” Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên khách quan phân tích.

“Cậu nghĩ vậy?” Võ Trạch Hạo khó nhận ra mà nhướn mày.

“Ừm.” Văn Giai Hiên gật gật đầu, “Cho nên tôi cảm thấy có thể đối phương không bị ép...”

“Cậu cũng muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương?” Võ Trạch Hạo ngắt lời nói, có vẻ khó xử.

“Liên quan gì tới tôi?” Văn Giai Hiên sững sờ, cậu mới hòa mình vào góc nhìn của Thượng Đế lần hai, lần này lại bị kéo xuống nữa, cảm thấy có chút lờ mờ.

Võ Trạch Hạo không trả lời câu hỏi cậu, mà đột nhiên nói: “Cậu vừa nói mấy ưu điểm kia, thật ra còn có thể bổ sung một cái.”

“Cái gì?” Văn Giai Hiên trong lúc vô tình lại bị dắt mũi.

“ “Khí lớn” dễ sống.”

Văn Giai Hiên phản ứng mất một giây, lập tức đỏ bừng cả mặt: “Ông chủ, anh, anh, anh hôm nay làm sao vậy?”

“Tôi làm sao?” Võ Trạch Hạo biết rõ còn hỏi.

“Tôi đắc tội anh lúc nào chứ?” Văn Giai Hiên đáp, “Nếu vậy sao cả ngày anh cứ đùa giỡn tôi vậy?”

“Cậu đương nhiên đắc tội tôi.” Võ Trạch Hạo trong lòng hung tợn nghĩ, thỏ nhỏ nhãi con suốt ngày câu dẫn hắn, không đem cậu ăn sạch sẽ thì không khách khí mà.

“Vậy anh nói tôi biết đi?” Văn Giai Hiên hoàn toàn không có manh mối, “Tôi có lúc phản ứng chậm, đắc tội anh lúc nào cũng không biết.”

Chuyện trong lòng đương nhiên không thể nói ra miệng, Võ Trạch Hạo bịa chuyện: “Tối hôm qua cậu đá tôi xuống giường.”

“A?” Văn Giai Hiên khiếp sợ, “Tôi khỏe vậy hả?”

“Ừ.” Võ Trạch Hạo điều chỉnh lại tư thế ngồi, “Thôi không tám nhảm nữa, nhanh làm việc đi.”

Điều tối kị của Văn Giai Hiên chính là làm phiền ông chủ làm việc, vì vậy đành ngậm miệng.

Phần Võ Trạch Hạo giao cho Văn Giai Hiên chỉ có hai việc, viết bài và chỉnh hình, Văn Giai Hiên cũng đã làm xong, cũng có nghĩa tháng này toàn bộ thời gian tiếp theo đều là của cậu.

Kỳ ôn thi này thoải mái quá trời đất.

Thông thường, không có ai từ tháng 7 tháng 8 đã toàn lực tập trung cho kỳ thi, tận tháng 11 kỳ thi mới diễn ra, đem chiến tuyến kéo quá dài sẽ chỉ làm cho thể tâm và thân kiệt sức.

Văn Giai Hiên cũng giống vậy, trạng thái ôn tập của cậu đang rơi vào giai đoạn đầu củng cố nền tảng, không phải cả ngày đều chui đầu vào luyện tập văn vẻ.

Ăn trưa xong, Văn Giai Hiên nhàn nhã vắt chân ngồi trên sofa, vừa hưởng điều hòa vừa lướt weibo.

Ở bên bàn làm việc cứ không dừng lại tiếng gõ phím ấn chuột, Văn Giai Hiên nghe mà ngứa ngáy, cậu cũng muốn làm việc, vậy nên cất điện thoại, từ sofa thò đầu ra thăm dò: “Ông chủ, còn chuyện gì cho tôi làm không?”

“Không có.” Võ Trạch Hạo đáp, “Tạp chí kỳ này làm xong rồi.”

“À.” Văn Giai Hiên ủ rũ rút về.

“Đúng rồi.” Võ Trạch Hạo đột nhiên nói.

Văn Giai Hiên vội vã ngồi thẳng người.

“Sau khi chỉnh sửa xong bản thảo kỳ này, tôi sẽ bắt đầu làm cẩm nang du lịch, nếu cậu không có gì làm có thể giúp tôi xem qua chút.”

“Koyasan đúng không?” Văn Giai Hiên hỏi.

Koyasan (高野山): là ngọn núi thiêng Koya (-san: núi) ở phía Nam tỉnh Wakayama. Đây là một trong những trung tâm Phật giáo uy nghi và lớn nhất tại Nhật Bản, gọi là thánh địa với chùa Kongobuji - ngôi chùa chính của Phật giáo Chân Ngôn Tông.

“Ừm, chủ đề kỳ sau liên quan đến Phật giáo, có địa điểm khác cậu cũng có thể đề cử.”

“Nhưng về Phật giáo sao lại đi Nhật?” Văn Giai Hiên không rõ, “Nước ta có tứ đại Bồ Tát chọn cái nào đi cũng được mà.”

Tứ đại Bồ Tát: gọi là tứ đại Phật giáo danh sơn hay tứ đại danh sơn, tứ linh sơn - bốn ngọn núi gắn liền với bốn vị Bồ Tát (Văn Thù - Phổ Hiền - Địa Tạng - Quan Thế Âm).

“Các địa điểm trong nước tôi sẽ sắp xếp người khác đi.” Võ Trạch Hạo đáp, “Tạp chí không chỉ dừng lại một nơi, trong ngoài nước đều có.”

“Ra vậy...” Văn Giai Hiên như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Vậy sao địa điểm ngoài nước không chọn Ấn Độ? Phật giáo không phải bắt nguồn từ Ấn Độ à?”

“Ấn Độ chủ yếu lưu hành Ấn Độ giáo (đạo Hindu), Phật giáo đã suy tàn từ sớm, hiện tại cùng mạch kế thừa với nơi sinh trưởng Phật giáo là Trung Quốc chỉ có Nhật Hàn là đại thừa. Mà Phật giáo Nhật Bản lại chịu ảnh hưởng lớn từ các Thần đạo địa phương, tôi định để hai người làm hai mảng khác nhau này.”

Văn Giai Hiên nghe được sửng sốt, cảm thán: “Ông chủ, sao anh biết nhiều thế...”

“Lúc trước có qua Ấn Độ và Nepal, đại khái biết một ít.”

Văn Giai Hiên không cam lòng, tội nghiệp nhìn Võ Trạch Hạo: “Lần này đi Nhật anh không mang tôi theo thật sao?”

“Tại sao phải mang cậu theo?” Võ Trạch Hạo tâm địa sắt đá, “Tôi phải lo ăn lo ngủ cho cậu, ngoại trừ phiên dịch cậu có thể làm gì?”

Văn Giai Hiên cũng biết điều này, nếu cậu cũng đi, hắn phải gánh chi phí cho cả hai người.

“Nhưng mà... Phiên dịch rất có giá trị mà.” Văn Giai Hiên tiếp tục tranh thủ, “Lúc học đại học, có lần tôi đi dịch cho lãnh đạo trường, hai giờ 800 lận á.” (~2m6)

“Ừ, giá trị,“ Võ Trạch Hạo không phủ định, “Tôi dùng Google dịch, không cần chia tiền.”

Văn Giai Hiên bĩu môi, vẫn không chịu buông bỏ: “Tôi có thể xách hành lý cho anh.”

“Chân tay cậu nhỏ thế xách cái gì?”

“Anh mệt tôi có thể đấm lưng bóp vai.”

Lần này Võ Trạch Hạo cuối cùng cũng coi như không có bác bỏ, hắn trầm mặc một chút, hỏi: “Còn gì nữa không?”

Văn Giai Hiên nhìn thấy hi vọng, vội vã ào ào chào hàng bản thân: “Tôi có thể giới thiệu phong tục của Nhật Bản cho anh, dẫn anh đi ăn ngon, đúng rồi, anh không phải muốn chụp ảnh sao? Người Nhật Bản rất chú trọng việc riêng tư, người ta không cho anh chụp, anh có thể chụp tôi nè.”

“Ừm...” Võ Trạch Hạo lần thứ hai dao động, “Cậu cứ làm công tác tư tưởng tiếp đi, tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Văn Giai Hiên thu người về sofa, không nhịn được che miệng cười trộm.

Tuy rằng Võ Trạch Hạo luôn mang bộ dạng người lạ nhớ tránh xa ngàn dặm, nhưng thật ra mềm lòng cực kì, không cần biết ban đầu có cứng rắn cỡ nào, chỉ cần Văn Giai Hiên nhõng nhẽo kì kèo, hắn hoàn toàn không thể cưỡng lại cậu.

Nghĩ tới đây, Văn Giai Hiên đột nhiên ý thực được hình như Võ Trạch Hạo đã vì cậu phá vỡ rất nhiều quy tắc.

Thu nhận cậu, cho cậu lên tầng hai, ngay cả khi cậu chạy lung tung ngoài đường cả một ngày hại hắn trễ việc, Võ Trạch Hạo cũng không tính toán.

Sao ông chủ nhà cậu lại tốt như vậy chứ...

Văn Giai Hiên bỗng có chút tự trách, cậu cảm thấy anh trai mình nói đúng quá, cậu thật sự có phần không hiểu chuyện.

Tiểu đồng chí Văn Giai Hiên sau khi phê bình bản thân một phen không nhịn được ló nửa đầu khỏi ghế sofa, lén lút quan sát dáng vẻ chăm chú làm việc của Võ Trạch Hạo.

Bộ dạng nghiêm chỉnh làm việc của ông chủ nhà cậu vô cùng cực kỳ siêu cấp đẹp trai luôn đó.

Văn Giai Hiên cắn cắn môi dưới, trong lòng là lạ.

Lúc này, tầm mắt từ bàn làm việc phút chốc bắn tới đây, Văn Giai Hiên vội vội vã vã rụt đầu về.

“Nhóc, nhìn tôi làm gì?”

“Tôi, tôi xem anh cân nhắc thế nào.” Văn Giai Hiên đè lên ngực trái đang đập bùm bùm loạn xì ngầu.

“Không nhanh vậy, làm tốt chuyện của cậu đi.”

“Được...” Văn Giai Hiên sợ thở phào một cái, may là không bị phát hiện.

Cậu thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Trong nhà từ nhỏ dạy cậu phải học cách biết ơn, cậu hiện tại biết rõ Võ Trạch Hạo gặp khó khăn, vẫn cố nài nỉ hắn cho ra ngoài chơi, vậy cậu khác bạch nhãn lang chỗ nào đâu?

Bạch nhãn lang (白眼狼): chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Cậu không thể trở thành cái loại nhân viên có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu mình ai rảnh chịu chung như thế được.

Suy tính đến sáng hôm sau, Văn Giai Hiên nảy ra một sáng kiến. Cậu mở khung chat Weibo của Tiền Vô Ưu, bắn đi một tin nhắn.

[ ++: Tiền tổng, tao nhớ nhà mày bên ngoài làm thời trang đúng không? ]

Tác giả có lời:

Vợ hiền giỏi việc nước login √

P/S (từ editor): Hôm 7/5 không biết sao quên không đăng chương mới mất tiêu, hôm nay bù lại nè ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.