Lúc Văn Giai Hiên ra khỏi nhà Võ Trạch Hạo vẫn chưa đi xa, cậu đi tới giao lộ trong tiểu khu thì vừa dịp thấy Võ Trạch Hạo ra khỏi cổng lớn.
Cậu chầm chậm đi về phía trước, bắt chước kiểu của đặc vụ, đi một giây xong bay đến núp sau cây, một giây sau lại núp mình trong đám đông, lúc nào cũng chú ý duy trì khoảng cách nhất định với Võ Trạch Hạo, mà thực tế Võ Trạch Hạo cũng chẳng quay đầu lại lần nào.
Nhà hàng Việt Nam nằm ở tầng bốn tòa nhà cạnh trung tâm thương mại. Văn Giai Hiên sợ đối tượng xem mắt của Võ Trạch Hạo vẫn chưa đến, vậy thì cậu đi vào sẽ dễ bị lộ tẩy, thế nên cố tình vào trung tâm thương mại đi lòng vòng mất hai mươi phút rồi mới ra.
Đến cửa nhà hàng, Văn Giai Hiên liếc mắt liền thấy Võ Trạch Hạo cùng một đại tỷ tỷ có vẻ là phần tử trí thức ngồi đối diện nhau sát bên cửa sổ, hai người đang vừa trò chuyện vừa cười.
Văn Giai Hiên bĩu môi, chợt thấy quạu một cách khó hiểu.
“Chào anh, anh đi mấy người?”
Tiếng nhân viên phục vụ làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Văn Giai Hiên, cậu nỗ lực nhẹ giọng đáp lại: “Một người.”
“Được, mời vào.”
Võ Trạch Hạo ngồi quay lưng lại với cửa vào, không thể nhìn thấy Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên lén lén lút lút đi đến ngồi xuống ghế dài phía sau Võ Trạch Hạo, hai cái ghế dài này ngăn cách bằng hàng rào cao bằng nửa người, trên hàng rào còn để hoa hòe các kiểu. Nếu không để ý kỹ sẽ không thể nào thấy chuyện của bên đối diện, nhưng chỉ cần đến thật gần, vẫn có thể tiếng nói chuyện từ sát bên.
“Đây là thực đơn.” Nhân viên phục vụ đem một tập thực đơn vừa nặng vừa dày cho Văn Giai Hiên.
Cậu rất sợ bị phát hiện nên không dám ho he tiếng nào, sầu đời lật thực đơn, nghĩ thầm giá cả Việt Nam rất dễ chịu mà, sao mà đồ ăn đắt thế.
Nhìn hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ vào một bát bún Việt Nam giá 48 đồng (chắc phở), mặt đau lòng nhìn nhân viên phục vụ. (~160k)
“Anh còn dùng gì thêm không ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Văn Giai Hiên vội vã khoát tay áo.
“Vậy, tổng cộng 48.” Nhân viên phục vụ nói.
Chi phí thám thính cao quá rồi này.
Văn Giai Hiên bi tráng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, rõ ràng sáng nay mới kiếm đủ một ngàn, cầm chưa đủ ấm tay đã vội bay đi. Tình hình thế này chắc lúc về nhà lại phải giãy dụa kiếm thêm tiền công mới được.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Văn Giai Hiên cố ý lùi ra sau dựa vào hàng rào, đưa tai nghe lén hai người nói chuyện. Võ Trạch Hạo không biết đang nói cái gì, chỉ biết đại tỷ tỷ trí thức cười không dứt. Tiếng cười của cô rất êm tai, trong trẻo tựa tiếng chuông ngân.
“Vậy là sau khi từ chức cậu* tự lập nghiệp?” Đại tỷ tỷ thu hồi tiếng cười, hỏi.
(*): vẫn là do xưng hô bên đấy không giống bên mình nên Văn Giai Hiên không biết rõ.
“Đúng, cậu thì sao?” Võ Trạch Hạo cũng hỏi.
“Tôi đương nhiên đi làm nghiêm chỉnh rồi.”
Văn Giai Hiên nghĩ thầm Võ Trạch Hạo thật kỳ lạ, cũng không thật sự đến xem mắt, hỏi công việc người ta làm gì.
“Tôi nghe mẹ nói đây là lần đầu cậu đi xem mắt sao?” Đại tỷ tỷ nói, “Lần đầu tiên đã gặp tôi, thật có duyên.”
“Hữu duyên, cũng vừa vặn.” Võ Trạch Hạo cười cười.
Văn Giai Hiên thở phì phò uống một ngụm trà, cái gì hữu duyên, cái gì vừa vặn, một tên gay đi ve vãn nữ sinh, thẳng nam cậu đây nhìn không nổi rồi!
Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa tới bát bún to oạch, mỹ thực mê hoặc làm Văn Giai Hiên tạm thời giảm bớt lực chú ý. Cậu ăn một miếng lớn, xong lại dựa về phía sau, một bên nghiền ngẫm, một bên tiếp tục nghe trộm.
Bởi vừa nãy bỏ lỡ một đoạn đối thoại, Văn Giai Hiên không biết làm sao hai người đã nói sang đến điều kiện.
“Dùng ánh mắt của cậu nhìn xem, thấy điều kiện của tôi được không?” Đại tỷ tỷ hỏi.
“Rất tốt.” Võ Trạch Hạo đạo, “Công việc ổn định, nhân mỹ tâm thiện.”
Đại tỷ tỷ vui vẻ cười không ngừng.
Văn Giai Hiên hơi nhướng mày, thấy sự tình không đơn giản. Cậu lại cúi xuống bàn, ăn một miếng, nghĩ thầm ông chủ cậu cứ luôn miệng bảo bản thân là gay, kết quả nữ sinh ai đến cũng không chối từ, sao lại có loại người như vậy?
Văn Giai Hiên dùng phân thân chi thuật vừa nghe lén vừa ăn, kết quả sơ ý bị sặc nước, phát ra tiếng ho khan không lớn không nhỏ: “Khụ khụ!”
Gay!
Tiểu đặc vụ Văn vội vã lấy giấy che miệng.
Hoàn hảo, không bị Võ Trạch Hạo phát hiện.
Cậu tiếp tục đến gần nghe trộm đoạn đối thoại của hai người.
“Cậu trước đây chưa từng động lòng với nữ sinh sao?”
“Không có, nếu không tôi cũng sẽ không như thế này.”
“Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Đại tỷ tỷ nói xong lại bắt đầu cười.
Sao hai người lại nói chuyện ăn ý vậy chứ?
Văn Giai Hiên gắp hai miếng thịt cho vào miệng, tức giận nhai nhai. Theo tình hình thế này, đại tỷ tỷ kia chẳng mấy chốc sẽ thích Võ Trạch Hạo, sau đó đến khi cô biết hắn là gay, cô sẽ phải chịu cú shock rất nặng nề. Rất có thể từ đây mọi chuyện sẽ đổ bể hoàn toàn, thậm chí cô còn có thể mất đi hứng thú với đàn ông.
“Tôi có gì đáng tiếc.” Võ Trạch Hạo nói tiếp, “Ngược lại là cậu, dáng dấp xinh đẹp vậy mà vẫn còn độc thân.”
“Vậy cậu cưới tôi nha.” Đại tỷ tỷ cười nói.
Đấy đấy! Cái kiểu đối thoại gì đây!
Văn Giai Hiên không nhịn được vạch một chiếc lá ra, xuyên qua khe hỡ len lén quan sát đại tỷ tỷ.
Thành thật mà nói, đại tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cũng không trách Võ Trạch Hạo đã nói câu đó, bất quá nhìn cô rất thuần thục thận trọng, sao lại dễ bị ông chủ cậu lừa gạt như vậy chứ?
“Tôi như vậy cậu cũng dám gả cho tôi?” Võ Trạch Hạo cười cười.
“Cậu dám cưới thì tôi dám gả.” Đại tỷ tỷ đáp, “Cậu muốn kết hôn, tôi là người đầu tiên xếp hàng đó nhớ chưa.”
Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm.
Nhìn như đại tỷ tỷ đã triệt để rơi vào con đường u mê, Văn Giai Hiên tức gần chết.
Tại sao cậu không nhìn ra ông chủ của cậu cư nhiên còn có bộ mặt này?
Tấm lòng chính nghĩa của Văn Giai Hiên đang rực cháy ngọn lửa mãnh liệt, cậu cầm ly nước ấm một hơi uống cạn, lại vơ giấy ăn quẹt lung tung trên miệng, dùng bộ dạng chiến binh cảm tử đứng lên.
Hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho ông chủ hại đời người ta.
Coi như ông chủ nhà cậu chăm sóc cậu rất nhiều, dốc lòng chỉ dạy cậu viết lách, nhưng cậu cũng không thể nhắm mắt làm ngơ loại chuyện thương thiên hại lý này được.
Văn Giai Hiên quyết định, hít sâu một hơi, sau đó xoay người, hai ba bước đi đến bên cạnh Võ Trạch Hạo, mở miệng: “Ông xã, sao anh lại đi xem mắt sau lưng em đây?”
Cạch.
Đũa Võ Trạch Hạo cầm trên tay rơi thẳng xuống đất, cả người hắn cứng ngắc tại chỗ, tay phải vẫn duy trì động tác cầm đũa, biểu tình cứng đờ nhìn về phía Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên tranh thủ xem xét trạng thái của đại tỷ tỷ, cũng là kinh ngạc hú hồn chim én.
Cậu lấy dũng khí bước lên một bước, đặt mông ngồi lên đùi Võ Trạch Hạo, ôm chặt lấy cổ hắn, quay đầu lại nhìn đại tỷ tỷ nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của anh ấy.”
“Chà...” Đại tỷ tỷ phục hồi tinh thần lại, hỏi Võ Trạch Hạo: “Cậu đi xem mắt mà không nói cho người ta biết một tiếng? Còn chạy tới đây tuyên bố chủ quyền.”
Võ Trạch Hạo cứng đờ cả người, không đáp lại, đại tỷ tỷ nói như đang giỡn: “Chúng ta đang ăn đồ Việt Nam mà nhỉ, sao lại nghe nồng nặc mùi giấm vậy ta.”
Văn Giai Hiên bắt đầu thấy kì kì, kiểu phản ứng này của đại tỷ tỷ là sao, cậu là đang xả thân cứu cô đó.
Võ Trạch Hạo chậm rãi hít sâu một hơi, tại nơi người khác không nhìn thấy dùng tay bóp chặt eo Văn Giai Hiên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Sao cậu tới đây?”
Văn Giai Hiên bị đau, cậu nhíu mày, cứng đầu nói: “Để tôi làm chuyện tốt!”
Trán Võ Trạch Hạo hằn lên gân xanh, tay phải hắn không chút lưu tình giữ lấy cằm Văn Giai Hiên, làm cho cậu nhìn về phía đối diện, đè ép tâm lý đang bùng nổ nói: “Giới thiệu cho em một chút, đây là bạn thời đại học của anh, biết anh là gay.”
Ơ?
Văn Giai Hiên trợn tròn mắt.
“Tôi giới thiệu lại cho cậu một chút, “ Võ Trạch Hạo ôm sát Văn Giai Hiên eo, nhìn đối diện, “Đây là bạn trai nhỏ của tôi, một thằng ngốc.”
Lại bị mắng...
Văn Giai Hiên rụt cổ lại, không dám có câu oán hận nào.
Hiện tại chạy đi còn kịp không?
Nếu Võ Trạch Hạo không ôm cậu chặt vậy, chắc là vẫn được...
“Trách em ấy làm gì nha, cậu không nói tiếng nào chạy đi xem mắt, người ta đương nhiên muốn theo tới rồi.” Đại tỷ tỷ tốt bụng nói.
“Là vậy phải không?” Võ Trạch Hạo nhấc chân lên, Văn Giai Hiên ngồi trên đùi hắn cũng run rẩy theo, “Anh không nói trước cho em sao?”
“Nói, có nói...” Văn Giai Hiên muốn thu lại cánh tay đang ôm chặt cổ Võ Trạch Hạo, nhưng khoảng trống giữa hắn và bàn quá hẹp, sau khi cậu chen vào, cũng gần như đã bất động.
“Vậy em còn tới làm gì?” Võ Trạch Hạo nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là lo lắng rồi.” Đại tỷ tỷ chủ động nói tiếp, “Bạn trai như cậu rất dễ khiến đối phương cảm thấy không an toàn, chứ nói chi đến việc cậu còn cùng tôi xem mắt.”
“Có đúng không?” Võ Trạch Hạo nhìn Văn Giai Hiên hỏi, “Làm bạn trai anh rất không có cảm giác an toàn?”
Văn Giai Hiên hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, tất cả ra là vậy nói thẳng ra không được sao, tại sao ông chủ vẫn còn cứ phải diễn kịch làm gì, làm cậu lúng túng quá trời đất.
... Thì ra là vậy.
Võ Trạch Hạo nổi giận, cố ý để làm cậu lúng túng mất mặt.
Văn Giai Hiên khóc không ra nước mắt, lắc lắc đầu, đáng thương lắp bắp: “Là em nghĩ nhiều rồi.”
“Ồ.” Võ Trạch Hạo cười lạnh một tiếng, “Khí thế bắt kẻ thông dâm vừa nãy đi đâu mất rồi?”
Văn Giai Hiên cắn môi không hé răng, cũng tự nhiên không hiểu sao mình lại lòi ra cái kiểu ngáo như vậy, là đồ ăn ngon của Việt Nam cho cậu dũng khí sao?
“Ai, cậu ăn gì chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi.” Đại tỷ tỷ đúng lúc giải vây.
“Tôi, tôi vừa nãy ăn một bát bún.” Văn Giai Hiên yếu ớt trả lời.
Võ Trạch Hạo nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại nhớ tới âm thanh ho khan vừa nãy, quả thực tức cười: “Nãy giờ em ở sau lưng nghe trộm?”
Văn Giai Hiên đem đầu chôn đến thấp hơn: “Ông chủ, tôi sau này không dám...”
“Ông gì?” Võ Trạch Hạo nhíu mày, “Nghĩ xong gọi lại.”
“Ông chủ?” Văn Giai Hiên không hiểu nói.
“Lúc cậu vừa đến đây gọi tôi là gì?” Võ Trạch Hạo nhắc nhở.
“Ông, ông xã...”
“Sau đó thì sao, ông xã anh làm sao đây?”
“Ông xã, em sai rồi.”
Lông mày Võ Trạch Hạo cũng giãn ra một ít, hắn nhìn nữ nhân đang khoác bộ dáng ăn dưa đối diện: “Ngày hôm nay trước tiên đến đây đi, có dịp sau này gặp lại.”
Ăn dưa (吃瓜): hóng chuyện.
“Được, cứ thế đi.” Đại tỷ tỷ vẫn còn muốn đóng vai quần chúng ăn dưa lấy túi, đáp, “Cậu đừng trách em ấy, lo lắng là chuyện thường tình.”
“Cậu không cần giúp em ấy phân bua, đứa nhóc này đáng đời.” Võ Trạch Hạo thu tầm mắt lại, nhìn Văn Giai Hiên nhàn nhạt nói, “Không biết cái mông này phải ăn bao nhiêu đòn mới nhớ kỹ.”
Văn Giai Hiên gần như phát khóc, thế này là biết mông cậu sắp gặp chuyện rồi.