Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch

Chương 34: Chương 34: Tôi đang làm mai cho bọn họ




Giữa thời khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc này, neurone thần kinh của tiểu đồng chí Văn Giai Hiên hoạt động nhanh nhạy hơn bất kì lúc nào, đủ loại vấn đề chính phụ tất cả đang được sắp xếp trong đầu.

Nếu Võ Trạch Hạo không thấy Chương Trí Đào, vậy vấn đề hàng đầu là vì sao không chịu nhắn tin về.

Nói chung đây chỉ là vấn đề nhỏ, nhiều lắm thì đánh đòn vài phát là xong, Nhưng, bây giờ sự tồn tại của Chương Trí Đào mới là vấn đề chính yếu.

Hiện tại, Văn Giai Hiên phải cấp thiết giải thích tại sao Chương Trí Đào ở đây.

“Ông chủ, sao anh lại tới đây?”

Dù thế nào, điều đầu tiên, nhất định phải dời sự chú ý của đối phương đi, tranh thủ thêm thời gian suy nghĩ.

Võ Trạch Hạo không trả lời, cau mày nhìn về phía Chương Trí Đào hỏi: “Sao cậu ở chỗ này?”

Bên này còn chưa chờ Chương Trí Đào trả lời, Tiền Vô Ưu lại hỏi trước: “Đây là chủ biên Võ sao?”

Nói rồi Tiền Vô Ưu đứng lên, hướng Võ Trạch Hạo gật đầu: “Xin chào, tôi là...”

“Không được!” Văn Giai Hiên vội vàng ép Tiền Vô Ưu về lại chỗ cũ.

Loạn rồi loạn rồi.

Văn Giai Hiên tỏ ra bình tĩnh hơn bao giờ hết, cậu nở nụ cười tự cho là trót lọt, bịa chuyện với ông chủ nhà mình: “Trước đây Chương Trí Đào thấy ảnh tôi và bạn học chụp chung, với bạn học này của tôi nhất kiến chung tình, nên bây giờ... tôi đang làm mai cho bọn họ.”

Tiền Vô Ưu:?

Chương Trí Đào:...

Võ Trạch Hạo không thay đổi sắc mặt, liếc ba người một cái, hỏi Văn Giai Hiên: “Bạn học cậu họ Tiền?”

Sau lưng Văn Giai Hiên bỗng lạnh run: “Làm sao anh biết?”

“Lúc trước cậu có nói qua.”

Tiền Vô Ưu có chút không rõ: “Tôi họ Tiền thì sao?”

“Không có gì.” Võ Trạch Hạo tiến lên phía trước, một tay cầm balo của Văn Giai Hiên, một tay kéo cậu ra ngoài, “Nếu cậu muốn làm mai, không nên quấy rầy người khác.”

“Ấy? Không phải...”

Văn Giai Hiên bị kéo ra đến cửa, cậu hốt hoảng tóm lấy cửa phòng, nhìn Võ Trạch Hạo: “Không được đâu ông chủ! Không thể để hai người họ ở riêng với nhau được!”

“Không phải làm mai à.” Võ Trạch Hạo không thay đổi thái độ, tay ôm lấy người trên của cậu, bứng cậu ra khỏi cánh cửa, trước khi đóng cửa lại còn gật đầu với Tiền Vô Ưu: “Cảm ơn Tiền tổng.”

Nghe nói thế, Văn Giai Hiên lập tức biết mình đã lòi luôn bí mật, quả nhiên là cậu không biết nói dối mà.

Thôi bây giờ không lo nhiều chuyện vậy, vấn đề trọng yếu đang ở trước mắt đây này.

“Ông chủ, không thể để bạn học tôi với Chương Trí Đào ở riêng được đâu!” Văn Giai Hiên níu người lại về sau, bộ dạng sống chết muốn quay lại, nhưng Võ Trạch Hạo cứ vậy ôm ngang cậu, ôm cậu ra ngoài như đang ôm bao gạo.

“Tiền tổng!” Văn Giai Hiên thấy phòng ăn ngày càng xa, đành phải hướng về phía cửa phòng khách gào lên, “Chương Trí Đào là cầm thú! Mày phải cẩn thận nghe chưa!”

Văn Giai Hiên cứ nghĩ mình đã truyền ý đúng chỗ, nhưng trên thực tế, Tiền Vô Ưu ngồi trong phòng không nghe được cậu nói gì, nhìn Chương Trí Đào khó hiểu: “Cậu ấy nói gì vậy?”

Chương Trí Đào mỉm cười rất phong độ, nói: “Cậu ấy nói tôi là tài xế khá, kỹ thuật lái xe vững vàng, ngày mai cùng cậu đi dạo cho tốt.”

Ra khỏi khách sạn, Võ Trạch Hạo vác Văn Giai Hiên lên motor, thô lỗ chụp mũ bảo hiểm lên đầu cậu.

Văn Giai Hiên co rụt người lại, mở kính lên hỏi: “Ông chủ, sao anh tìm được chỗ này?”

“Tôi có nói cậu đến nơi phải nhắn tin cho tôi hay không?” Võ Trạch bước lên xe, “Còn nữa, vì sao không nghe điện thoại?”

“Tôi quên mất, điện thoại để trong balo...” Văn Giai Hiên chột dạ cũng leo lên theo, “Đúng rồi ông chủ, sao anh biết tôi ở chỗ đó vậy?”

“Tìm quầy tiếp tân, hỏi có nhìn thấy một thằng nhỏ ngốc lưng đeo balo không.”

“Ra vậy.” Văn Giai Hiên ngoan ngoãn nằm nhoài trên lưng Võ Trạch Hạo, cười khúc khích, “Ông chủ, anh lo lắng cho tôi nhiều thật á.”

“Lo lắng là đương nhiên.” Võ Trạch Hạo khởi động motor, “Không thì cũng không biết cậu làm nhiều thứ mờ ám như vậy sau lưng tôi.”

“...” Khóe miệng đang cong lên lập tức xụ xuống.

Vừa rồi trong kia Văn Giai Hiên ăn không no, vừa hay Võ Trạch Hạo cũng chưa ăn cơm, hai người về nhà úp hai bát mì, giải quyết cơm tối qua loa.

Chờ Văn Giai Hiên thu dọn bàn ăn và nhà bếp xong, lúc trở vào phòng khách, Võ Trạch Hạo đã ngồi ngay chính giữa sofa ba người, lướt lướt iPad.

Sofa ba người là địa bàn của Văn Giai Hiên, bình thường Võ Trạch Hạo sẽ không ngồi đây.

Đáng nói là, cái sofa này như phòng ngủ của Văn Giai Hiên vậy, mà lễ nghi cơ bản là không được tùy tiện vào phòng người khác.

Bây giờ Võ Trạch Hạo đường hoàng chiếm đoạt một phần ba “phòng ngủ” này của Văn Giai Hiên, chuyện này gây không ít áp lực cho cậu.

Cậu muốn né khỏi hai chỗ kế bên theo bản năng, nhưng lại sợ Võ Trạch Hạo nhìn ra mình chột dạ, thế nên đành ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó giả bộ cầm điều khiển tự nhiên mở TV.

“Không có gì muốn nói với tôi?” Võ Trạch Hạo vẫn cứ nhìn iPad, cũng không ngẩng đầu.

“Wow, hôm nay kênh du lịch làm về Mauritius!” Văn Giai Hiên hào hứng mở âm lượng TV to lên.

Cộng hòa Mauritius (tiếng Pháp: République de Mauritius) là đảo quốc nằm hướng tây nam Ấn Độ Dương, cách đảo Madagascar khoảng 900 km về hướng đông. Quốc gia này bao gồm các quần đảo Cargados Carajos, Rodrigues và quần đảo Agaleg. Đảo Mauritius nổi tiếng vì là nơi duy nhất có Dodo sinh sống. Lần đầu tiên được người châu Âu nhìn thấy vào khoảng năm 1600, loài dodo đã tuyệt chủng gần 80 năm sau đó.

Võ Trạch Hạo không có biện pháp gì, thở dài, thả iPad xuống, cầm điều khiển tắt TV dưới ánh mắt tội nghiệp của Văn Giai Hiên.

“Bạn học của cậu là sao?”

Đang yên đang lành tự nhiên đặt câu hỏi, Văn Giai Hiên nghe rõ được hàm ý cả câu, rất giống như là đang nói “Khai báo trung thực cho tôi“.

Hai tay cậu đặt trên đầu gối, không còn dám nhìn trái ngó phải.

“Bạn học tôi là con trai chủ tịch tập đoàn Q.”

“Vậy lần này cậu là người kéo tài trợ?” Võ Trạch Hạo hỏi.

Văn Giai Hiên gật đầu một cái, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Tôi chỉ dắt mối bắc cầu, chi tiết cụ thể là Chương Trí Đào bàn bạc.”

“Tại sao không nói cho tôi?”

“Tôi, tôi muốn cho anh bất ngờ.”

Văn Giai Hiên cũng không nói dối chỗ nào, cậu đúng là định làm Võ Trạch Hạo bất ngờ, mặc dù chỉ là dự tính.

“Rồi bất ngờ này khi nào cậu mới nói cho tôi?” Võ Trạch Hạo không biểu tình gì hỏi, “Ký hợp đồng chỉ là hình thức cuối cùng, chi tiết cụ thể cũng đã bàn bạc xong xuôi. Tôi vừa hay đụng phải hiện trường, sao còn gạt tôi nói đi làm mai làm gì?”

Văn Giai Hiên tự biết logic đã sai bét nhè, cậu rủ đầu: “Tôi không muốn để anh biết...”

“Biết cái gì?”

“Tiền Vô Ưu nói...” Văn Giai Hiên chợt dừng lại, cân nhắc làm thế nào để truyền tải câu nói của Tiền Vô Ưu cho uyển chuyển một chút.

“Cậu ta nói gì?”

Văn Giai Hiên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Cậu ấy nói nếu như không có tôi, tạp chí sẽ không lấy được cái giá này.”

“Vậy, đây là giá hữu nghị cậu ta dành cho cậu?” Võ Trạch Hạo đáp, “Bởi thế mới thắc mắc Chương Trí Đào kéo đâu ra tài nguyên lớn như vậy.”

Giọng điệu Võ Trạch Hạo không có gì khác thường, thoạt nhìn cũng không có gì đáng e ngại, Văn Giai Hiên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trôi chảy nói: “Nói chung Tiền Vô Ưu hy vọng anh phát triển tạp chí thật tốt, đừng phụ ý tốt của cậu ấy.”

“Nếu chỉ nói vậy,“ Võ Trạch Hạo không để sót trọng điểm, “Sao không nói lại cho tôi?”

Văn Giai Hiên lập tức phát hiện mình lỡ miệng, cậu mím chặt môi, vẻ đánh chết cũng không nói, Võ Trạch Hạo chỉ trong chốc lát đã nhìn ra mọi chuyện.

“Cậu ta còn nói gì nữa?” Võ Trạch Hạo lại hỏi.

Văn Giai Hiên không muốn trả lời, cơ mà dưới ánh mắt gắt gao Võ Trạch Hạo dành cho mình, cậu kiên trì không quá ba giây đã xì hơi: “Cậu ấy nói... đang giúp đỡ kẻ khó.”

Biểu tình của Võ Trạch Hạo vẫn không thay đổi gì, Văn Giai Hiên cũng không nắm chắc được ông chủ nhà cậu có nổi giận hay không, nói chung nhanh chóng bổ sung: “Cậu ấy không có ác ý, cậu ấy chính là người độc miệng như vậy, anh không cần để trong lòng.”

“Nên là,“ Võ Trạch Hạo chậm rãi đáp, “Cậu không nói cũng vì sợ tôi để ý?”

“Tôi sợ anh không vui.” Văn Giai Hiên vội vã giải thích, “Anh nhiều mặt ưu tú đến vậy, cậu ấy nói giúp đỡ kẻ khó là thế nào chứ, hẳn là đầu tư.”

Ánh mắt Văn Giai Hiên vừa đơn thuần vừa chân thành, Võ Trạch Hạo nhìn cậu với biểu cảm phức tạp, cứ muốn nói rồi lại thôi. Sau một hồi khá lâu, đôi môi hắn hơi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hắn xoa xoa đầu Văn Giai Hiên, đứng dậy đi đến bàn làm việc, Văn Giai Hiên thấp thỏm từ sofa hỏi dò lên: “Ông chủ, anh giận sao?”

“Không.”

Trả lời nhanh gọn, không dây dưa dài dòng.

Nhưng mà Văn Giai Hiên cứ cảm thấy câu trả lời này cứ lạnh lẽo kiểu gì, ông chủ nhà cậu chắc chắn đang tức giận.

Mãi đến tận lúc lên giường ngủ, Võ Trạch Hạo vẫn không chủ động nói chuyện với Văn Giai Hiên, điều này càng xác nhận ý nghĩ của cậu.

Cậu lăn qua lộn lại trên sofa, thức quá không ngủ được, tự trách mình vô lương tâm, có cái tin nhắn báo bình an ngắn cụt vậy cũng quên mất, lại tự trách mình nói chuyện quá thiếu đầu óc, để Võ Trạch Hạo nghe ra hết trơn.

Sao cứ đần độn như vậy thế này.

Văn Giai Hiên cắn chăn, rất giận bản thân mình, thế nhưng không bao lâu sau, cậu thực sự nhịn không nổi cảm giác nôn nóng trong lòng, đột nhiên ngồi dậy.

Không được, không thể để ông chủ tức giận, cậu nhất định phải dỗ ông chủ nhà cậu cho bằng được.

Văn Giai Hiên không biết Võ Trạch Hạo có đang ngủ không, cậu rón rén đi lên tầng hai, mò tới bên giường Võ Trạch Hạo, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, anh ngủ chưa?”

Võ Trạch Hạo nhắm mắt lại không trả lời, Văn Giai Hiên hơi mất mát, cậu ngồi dậy, đang định xuống tầng thì bỗng nghe được lời đáp: “Chuyện gì.”

“Ông chủ anh chưa ngủ hả!” Văn Giai Hiên hưng phấn nhảy lại lên giường Võ Trạch Hạo, ngồi xuống, khoanh hai chân lại, vẻ muốn nói chuyện nghiêm túc.

Võ Trạch Hạo: “...”

“Chuyện gì mà không để mai nói được?” Võ Trạch Hạo đau đầu hỏi.

“Tôi không muốn anh giận đến mai.” Ánh mắt Văn Giai Hiên ngập tràn sự mong đợi, “Ông chủ, anh đừng tức giận có được không.”

“Tôi đã nói tôi không hề tức giận.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng Võ Trạch Hạo nói xong lại trở mình, quay lưng lại với Văn Giai Hiên, thế nào cũng nhìn ra đang tức giận.

“Anh không hề tức giận sao lại không nói chuyện với tôi?” Văn Giai Hiên lắc lắc vai Võ Trạch Hạo, mà Võ Trạch Hạo lại không phản ứng gì.

“Ông chủ?” Văn Giai Hiên tiến lên trước, nằm sấp trên vai Võ Trạch Hạo, xem biểu cảm của hắn.

“Tôi sai rồi ông chủ, anh đừng tức giận nữa mà, nha.” Không biết từ lúc nào ngữ khí của Văn Giai Hiên đã nhuốm chút nũng nịu.

Võ Trạch Hạo bị quấy rầy không chịu được, hắn ngồi bật dậy đè gà con nhỏ đáng chết này xuống giường, nhìn cậu nói: “Tôi thật sự không hề tức giận.”

“Vậy sao anh không để ý đến tôi.” Văn Giai Hiên oan ức quá trời.

“Tôi đang suy nghĩ.” Võ Trạch Hạo vừa nói vừa nằm trở về trên giường, nhìn trần nhà.

Suy nghĩ?

Câu trả lời này làm cho Văn Giai Hiên hơi bất ngờ.

Cậu lười ngồi dậy, chỉ trở mình nằm nghiêng hỏi Võ Trạch Hạo: “Anh đang suy nghĩ gì có thể cho tôi biết không?”

Võ Trạch Hạo trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi chuyện chẳng liên quan gì: “Cậu thật sự muốn làm nhà ngoại giao?”

Văn Giai Hiên cảm thấy kỳ kỳ, không rõ lúc này hắn hỏi chuyện này để làm gì, nhưng vẫn đáp theo bản năng: “Muốn chứ, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là...” Võ Trạch Hạo nhìn trần nhà, như đang lẩm bẩm với chính mình, “Cậu ngoan như vậy, không muốn để cho cậu đi thì sao bây giờ.”

Tác giả có lời:

Lão Võ đã hoàn toàn động tâm (*.̀ ㅂ.́) و

ps trước kia tôi có viết, Tiền tổng là 0, sẽ không nghịch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.