Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Chương 16: Chương 16




Hách Thuần nghe lại bản ghi âm lén từ đầu đến cuối, cảm thấy không còn lời nào để nói, đặc biệt là tên hung thủ giết người còn buông lời tàn ác kia! Nhưng mà qua đó Hách Thuần cũng hiểu được bọn họ không phải là người tốt! Ngồi trên giường, Hách Thuần lại quan sát xung quanh. Căn phòng này vừa đủ cho một người ở, chừng năm mươi mét vuông, có buồng vệ sinh và phòng bếp riêng. Tóm lại cũng không tệ!

“Cốc cốc cốc…”

“Ai vậy?”

“Giles đây.”

“Tôi ra ngay.” Hách Thuần đeo khẩu trang, ra mở cửa. Ngoài cửa có vài vị khách lớn tuổi.

“Đây là những giảng viên do hội trưởng mời tới để dạy riêng cho cô, chúng ta đến thư viện thôi!” Giles nói.

“Được.”

Hách Thuần theo bọn họ đến thư viện. Lúc này, trong thư viện không có một bóng người.

“Xin hỏi em phải xưng hô với các thầy thế nào ạ?”

“Thầy tên là Mann, thầy sẽ là thầy dạy lịch sử của em.”

“Thầy là Matte, thầy dạy ma pháp của em.”

“Thầy là Wilson, thầy dạy địa lý.”

“Em chào các thầy ạ.”

“Các thầy đã sắp xếp thời khóa biểu cho em trong vòng một tháng tới. Các thầy cũng biết trình độ văn hóa của em thấp nên các thầy sẽ cố hết sức phụ đạo cho em.” Ông Matte nói.

Hách Thuần nhíu mày, nghĩ: Có một tháng thôi hả? Hình như hơi ngắn.

“Hội trưởng sắp xếp cho em học có một tháng thôi ạ?”

Thầy Matte lại nói: “Đúng vậy. Hội trưởng muốn em nhanh chóng hòa hợp với Nghiệp đoàn, sau đó nhận nhiệm vụ. Nói thật, hội trưởng rất xem trọng em đó.”

“Vậy nếu sau này em có thắc mắc gì em có thể hỏi các thầy được không ạ?” Hách Thuần nghĩ mãi, hỏi.

Matte đáp: “Đương nhiên là được.”

“Vậy, thầy Matte, lịch học của em như thế nào?”

Matte nói tiếp: “Mỗi buổi sáng sẽ có 2 tiếng học lịch sử, tiếp đó là 2 tiếng học địa lý, cả buổi chiều sẽ dành cho giờ học ma pháp. Buổi sáng bắt đầu học từ lúc tám giờ, đến mười một giờ rưỡi là có thể nghỉ ngơi. Buổi chiều bắt đầu học ma pháp từ lúc một giờ. Em còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không từ ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu học.”

“Dạ, em không còn câu hỏi nào nữa.”

“Được rồi, vậy các thầy đi trước, các thầy sẽ chuẩn bị đầy đủ sách giáo khoa cho em.”

“Dạ, thứ cho em không tiễn các thầy đi xa được.”

Mỗi ngày Hách Thuần đều học được những kiến thức mới. Cuộc sống của cô vô cùng phong phú. Ví dụ như Megiya còn thường xuyên mang những bộ quần áo lòe loẹt đến cho cô, Darklin thì lôi kéo cô đi ngắm anh đẹp trai, Pu Nasen đi sờ mó ngực mỹ nam,… o(╯□╰)o…. Giống như lúc này đây…

“Hách Thuần ới! Chúng ta đi dạo phố đi! Chị hẹn Darlin và Pu Nasen luôn rồi!”

Hách Thuần vừa nghe Megiya nói thế cả người liền cứng đơ, sách trên tay rơi luôn xuống đất. Nếu có người hỏi việc đau khổ nhất trên đời là gì, cô sẽ trả lời là khi tam đại ma nữ của Nghiệp đoàn ở chung một chỗ. Hách Thuần khóc không ra nước mắt.

“Không dám đâu! Em còn phải học bài! Ngày mai trả bài mà không thuộc sẽ bị thầy phạt đó ha ha ha…” Hách Thuần cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Không thèm nể mặt vậy luôn hả!” Megiya giận tái mặt.

Hách Thuần ngó đông ngó tây rồi lại vân vê góc áo mình: “Em đâu có! Học thuộc bài xong em còn phải báo cáo với hội trưởng, còn mấy bữa nữa em phải nhận nhiệm vụ rồi! Bây giờ em còn phải học bổ túc nhiều thứ lắm!” diễn. đàn. LQD

“Vậy trước khi nhận nhiệm vụ càng phải chơi cho đã! Mấy người giống cưng hội trưởng cũng chỉ giao cho mấy nhiệm vụ nhỏ trước thôi, hội trưởng không giao cho một người mới nhiệm vụ nguy hiểm gì đâu. Còn nữa, cưng học ma pháp kém như vậy, cách tiêu chuẩn phổ thông cả tấc!”

Hách Thuần nhìn trời, hít nước mũi, nghĩ thầm: Mình không có thiên phú học tập ma pháp thì biết làm sao chứ! Còn nhớ lúc thầy dùng thủy tinh cầu để kiểm tra, điểm ma lực của mình thấp thảm thương, nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn người bình thường, người ta còn không có ma lực dao động luôn kìa! Mình có được xem như cực kỳ may mắn hay không đây? Nhưng mà học hành thì… đúng là kém thật!

“Vậy em đành theo mọi người dạo phố vậy!”

“Thế hẹn ở cửa Nghiệp đoàn nhé! Còn nữa, cưng đừng có suốt ngày che mặt như vậy! Chẳng lẽ cưng cực kỳ xấu xí như cưng nói thật sao? Cưng đừng có học theo cái tên Orpheus kia nhé, cả ngày lầm lầm lì lì, hai đứa y chang nhau đó! Chị về thay đồ đây!” Nói rồi lắc mông đi mất.

Chị không sợ lắc rớt mông luôn à! Hách Thuần thầm mắng rồi lại tiếp tục nghĩ đến nhưng đồng bạn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.